Lâm Nhất nằm ở đáy ao, quanh thân đều là trường kiếm ngâm trong đó.
Hắn không cách nào nhúc nhích, cũng không cách nào nói chuyện, thậm chí không thể há miệng ra được.
Khí lạnh che khuất tầm mắt hắn, khiến hắn không nhìn thấy được bất kỳ điều gì, trong lòng cảm thấy hồi hộp không thôi.
Ầm!
Tiếng động mạnh mẽ vọng vào tai Lâm Nhất, mảnh vụn bay tứ tung, hẳn là có người vừa đá nát cửa.
“Vương thúc, ngươi biết lão già này à? Vì sao nhất định phải đến đây, trong Thanh Vân Môn, lão ta chỉ là đồ vô dụng, vẫn luôn trốn trong cái chỗ rách nát này, rất ít khi ra ngoài!”
Là giọng của Vương Ninh!
Advertisement
Nghe vậy, Lâm Nhất thầm kinh hãi, đây chính là giọng của Vương Ninh, người mà Tô Hàm Nguyệt từng căn dặn hắn phải đề phòng.
“Ha ha, đâu chỉ biết thôi… Vết sẹo trên mặt ta là do ông ta ban tặng đấy.
Đã nhiều năm không gặp, không ngờ ông ta lại biến thành kẻ vô dụng như thế này! Hồng lão quái, ông còn nhận ra ta không?”
Một giọng nói âm trầm khác vang lên, dường như người nói đang nghiến răng nghiến lợi, trong từng câu chữ có vẻ như mang thù với Hồng lão.
“Lão chó Vương gia, dù ông có hóa thành tro thì ta cũng ngửi được mùi phân trên người ông!”, Hồng lão lạnh lùng nói với giọng điệu bình thản.
“Miệng vẫn cứng như vậy! Cháu trai, ngươi ẩn núp ở Thanh Vân Môn ba năm mà vẫn không tìm ra được thứ năm đó tổ sư Thanh Vân mang đi, hẳn là được giấu trên người lão già này!”
Advertisement
“Thật vậy ư?”
“Hỏng rồi…”
Chợt một tiếng thét kinh hãi vang lên, lão già kia đã bước nhanh đến bên cạnh Hồng lão.
Dưới ao băng, Lâm Nhất không nghe được đoạn kế tiếp… Lòng hắn vô cùng lo lắng.
Mãi một lúc lâu sau mới có âm thanh vang lên.
“Lão già này đúng là ngoan độc, vậy mà lại tự đoạn kinh mạch!”
“Không có gì cả!”
Vương Ninh hung hăng đạp một cước lên người Hồng lão, lúc này Hồng lão hệt như người chết, không hề có phản ứng.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, hắn có cảm giác rất bất an.
“Đáng chết, khó khăn lắm ta mới đợi đến lúc Tứ tông tranh tài để đưa toàn bộ gián điệp ra ngoài ánh sáng, gần như lật úp cái tông môn nát này lên, vậy mà kết quả lại chẳng phát hiện được gì cả, đúng là uổng phí ba năm ta ẩn nình ở đây!”
Rầm!
Vương Ninh đánh một quyền vào tường và nói với vẻ phiền muộn.
“Thiếu gia, được rồi đấy! Có lẽ thứ mà tổ sư Thanh Vân mang đi vốn không có ở Thanh Vân Môn.
Cháu bình yên ở đây ba năm cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể rời xa phân tranh, bớt đi rất nhiều phiền toái trong gia tộc, đi thôi!”
“Vương thúc, trước khi đi, thúc hãy giúp ta giết một người!”
Giọng Vương Ninh đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn ta nói một cách lạnh lùng.
“Không được, qua hôm nay cháu phải quay về, nếu không thì sẽ không kịp lễ trưởng thành, đến lúc đó gia tộc sẽ xóa tên của cháu!”
“Nhưng không giết tên Kiếm Nô kia, cơn giận trong lòng ta khó mà tiêu tan”.
Ông lão kia im lặng hồi lâu rồi nói: “Trước khi mặt trời lặn, nếu có thể tìm được thì ta sẽ ra tay, nếu không thấy thì cháu phải quay về cùng ta.
Một tên Kiếm Nô mà thôi, đừng vì thế mà làm chậm trễ tiền đồ của cháu!”
“Được!”
Trong ao, ý thức của Lâm Nhất đã dần trở nên mơ hồ, sau đó rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Phù!
Lâm Nhất trồi lên mặt nước, thở hắt ra một hơi, hắn cảm giác đầu mình đang kêu lên “ông ông”.
Không biết hắn đã nằm dưới đáy ao bao lâu, hô hấp toàn nhờ vào nội tức, nên giờ phút này tỉnh lại cảm thấy rất chóng mặt.
“Hồng lão!”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn bay vọt lên trời, liếc mắt liền thấy được Hồng lão đang nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt ông ta rất an yên, cũng không có gì là đau đớn, đã sớm không còn thở nữa.
“Đáng chết!”
Trong Thanh Vân Môn, Hồng lão có thể xem như một trong số ít người thân thiết với hắn, ông ta đã từng quan tâm đến nguyên chủ rất nhiều.
Thậm chí trước khi chết, ông ta còn cứu hắn một mạng.
“Vương Ninh, ta không thể không giết ngươi!”
Bây giờ hắn cảm thấy có hơi hối hận vì đã không để tâm những lời Tô Hàm Nguyệt đã nói trước khi rời đi.
Tô Hàm Nguyệt đã sớm nhắc nhở hắn nên đề phòng Vương Ninh, sau này còn có ngày gặp lại.
Nhưng hắn chỉ xem Vương Ninh là một tên đệ tử nội môn không có chí hướng, nào ngờ hắn ta lại có xuất thân từ đại gia tộc, ba năm qua đã nhẫn nhịn để ẩn mình tại Thanh Vân Môn.
Sự nhẫn nhịn này của hắn ta e là ít có ai làm được.
Trên người Hồng lão rõ ràng có dấu vết bị vơ vét, toàn bộ phòng Tẩy Kiếm cũng bị lật tung lên, có vẻ như Vương Ninh đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chẳng lẽ là cuộn tranh mà Hồng lão đã cho hắn?
Lâm Nhất không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn ôm lấy thi thể Hồng lão, đi đến sau núi Thanh Vân.
Trong một khu rừng vắng vẻ cách đỉnh Thanh Vân độ khoảng mười dặm có một phần mộ trống, là do Hồng lão đào cho chính mình.
Hai năm trước, Hồng lão đã từng dẫn Lâm Nhất đến đây và nói rằng sau khi chết, ông ta muốn được chôn ở đây.
Nghe vậy, Lâm Nhất chỉ cho rằng ông ta nói giỡn.
Hai canh giờ sau, Lâm Nhất đi đến trước mộ, từ từ đặt thi thể Hồng lão xuống.
Thở dài một tiếng, sau đó hắn bắt đầu đào đất.
Tay không đào bùn đất hơn nửa ngày mới thấy được quan tài, Lâm Nhất nhảy xuống mở nắp quan tài ra.
Bên trong quan tài ngoại trừ mấy cây đinh sắt còn có một phong thư.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ một lúc rồi mở phong thư ra.
“Tiểu tử, khi ngươi nhìn thấy phong thư này thì chắc chắn ta đã chết.
Dù ta có chết như thế nào thì ngươi cũng chớ có đau khổ, e là ngươi không thể tưởng tượng nổi Hồng lão này đã sống mấy trăm năm rồi, cùng thời đại với tổ sư sáng lập Thanh Vân Môn…”
Đọc đến đây, Lâm Nhất có hơi kinh ngạc.
Thanh Vân Môn tồn tại có hơn 300 năm, nói cách khác, Hồng lão ít nhất đã 300 tuổi rồi?.