Độc Tôn Vô Thượng

"Được thôi, công tử!"

Mạc Thành, phủ thành chủ.

"Hồn Ly bị thiêu sống ư? Lời ngươi nói đều là thật sao?" Thành chủ ngồi trên cao nhăn mặt hỏi.

"Đúng vậy, thành chủ, nếu người kia có ý đồ khác, sợ là Mạc Thành sắp thay đổi rồi..." Đại đại quản gia nói.

Thành chủ nhíu mày: "Có biết nơi ở hiện tại của người đó không?”

Đại đại quản gia nhìn thành chủ gật đầu.

"Chuẩn bị lễ vật ngay, Vương Mãng, ngươi cùng ta đi gặp mặt xem sao."

"Rõ!"

Liễu phủ.

"Tỷ tỷ, ta không đi được không, gặp tiền bối kia ta run cầm cập, sợ lắm!" Liễu Đằng nhăn nhó nói.

"Ngươi phải đi! Đừng quên ngươi đã xúc phạm tiền bối, ngươi tưởng tiền bối nói không sao là thật sự tha cho ngươi saol"


Liễu Nguyệt nhíu mày nhìn Liễu Đằng.

"Hừ, làm càn, hôm nay nếu ngươi không đi thì cút khỏi nhà họ Liễu!" Liễu gia chủ thấy vẻ miễn cưỡng của Liễu Đằng, gầm lên!

Dọa Liễu Đằng giật bắn cả mình!

"Đến lúc đó trước mặt tiền bối, nếu ngươi thể hiện chút miễn cưỡng nào, xem ta có lột da ngươi không! Hừ!"

Liễu gia chủ nói xong lại chắp tay đi chuẩn bị lễ vật. Liễu Đăng co rúm lại, im như thóc.

"Ha ha, công tử định ở Mạc Thành bao lâu?" Ngao Thiên bưng trà đặt trước mặt Lục Nam Chước, hỏi.

"Ngày mai lên đường." Lục Nam Chước nói sau khi nhấp một ngụm trà.

"Ha ha, chúng ta đi hướng nào thế?" Ngao Thiên hỏi Lục Nam Chước.

"Ra khỏi Mạc Địa, đi lòng vòng Bắc Huyền Châu này trước đã.

"Ha ha, được thôi!" Ngao Thiên nói xong, rót thêm trà cho Lục Nam Chước.

“Chút nữa nếu có ai đến tìm ta... ngươi bảo là...” "Hiểu rồi." Cửa quán trọ, thành chủ, Liễu gia và Trần gia gặp nhau.

"Uầy, Liễu gia chủ nhanh nhẹn ghê...' Trần gia chủ nhìn Liễu gia chủ mỉa mai nói, rồi chắp với thành chủ: "Thành chủ."

Thành chủ gật đầu nhẹ đáp lễ.

"Hừ, Trần gia cũng không chậm mài! Cũng một chín một mười thôi!" Liễu gia chủ tất nhiên sẽ đốp chát lại, rồi cũng cúi đầu với thành chủ.

"Ha ha, vào thôi, ta rất muốn gặp gỡ tiền bối khiến cả Hồn Ly cũng không đỡ nổi một chiêu." Thành chủ cười nói.

Hai gia chủ Liễu Trần nhớ lại cảnh Hồn Ly bị khống chế rồi bị thiêu sống, không khỏi rùng mình, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi!

Chưởng quỹ choáng váng, hôm nay là ngày gì mà hai đại gia tộc và thành chủ đều tới quán mình thế?

Quán trọ vốn náo nhiệt bỗng im bặt, khách ăn uống rất nhỏ nhẹ.


"Thành... Thành chủ, Liễu gia chủ, Trần gia chủ, các ngài... ăn uống hay ở trọ...' Chưởng quỹ lắp bắp nói, giọng càng lúc càng nhỏ, khí thế hơi kém.

Không còn cách nào, Mạc Thành tuy nhỏ nhưng ba vị trước mặt là những người hàng đầu ở đây.

"Đừng hoảng, bọn ta đến bái kiến một người, là... à... tên là gì nhỉ...

Đại quản gia nói đến đó bỗng nhiên ngơ ra, thì ra cả tên của người đó cũng không biết. Ông ta nhìn hai gia chủ Liễu Trần, hai người cũng lúng túng lắc đầu...

"À..."

Chưởng quỹ cũng ngơ ngác, trong quán có người như thế sao mà hắn ta không hay, mà cả bọn không biết tên người ta nhưng vẫn đích thân tới thăm...

"ồ, là các ngươi à." Ngao Thiên vừa từ trên lầu xuống liền thấy bọn họ.

Không đợi bọn họ nói chuyện, Ngao Thiên liền nói tiếp: “Các ngươi đi đi, công tử có chỉ thị với ta không được gặp bất kỳ ai trong các ngươi, cũng bảo các ngươi yên tâm, ngày mai ngài ấy sẽ rời khỏi Mạc Thành rồi, sẽ không ở lại nơi này lâu đâu”

Nghe đấn lời này, thành chủ, Liễu gia chủ, Trần gia chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế thì không sao.

Liễu Đăng ở phía sau cũng vui mừng khôn xiết, đối với hắn †a thì tiền bối chính là sự tồn tại như quỷ dữ!

Nhưng Liễu Nguyệt lại nhíu mày. Ngày mai tiền bối sẽ rời đi sao?

Liễu gia chủ thấy Liễu Nguyệt nhíu mày, không biết nàng đang nghĩ gì, vỗ vỗ vai nàng nói: "Nguyệt Nhi, nếu tiền bối này không muốn chúng ta làm phiền, vậy chúng ta đi thôi."

Thành chủ cũng hơi tiếc nuối, tuy nhiên biết người này sắp rời khỏi Mạc Thành, ông ta cũng chẳng quan tâm gặp hay không, còn tiết kiệm được lễ vật đã chuẩn bị, sao không vui mừng cho được?


Đại lục Thiên Khải vô cùng bao la, về sau chắc cũng không gặp được nữa.

Ngay sau đó ba người liền cúi đầu với Ngao Thiên, nói: "Vậy thì bọn ta sẽ không làm phiền nhiều nữa, còn nhờ tiểu huynh đệ chuyển lời chúc cho đại nhân có một chuyến đi đường thuận buồm xuôi gió!"

Chưởng quỹ và khách trong quán kinh ngạc, nhân vật nào mà khiến ba vị Mạc Thành này đối xử như vậy!

Sau khi ba vị này rời đi, chưởng quỹ vội gọi tiểu nhị tới! “Người quan trọng như vậy đến quán chúng ta mà ngươi không báo cáo cho ta hả? Ngươi đang làm ăn cái quái gì thết”

Chưởng quỹ nhìn tiểu nhị giận dữ gầm lên!

“Chưởng quỹ! Trước đó ta cũng không biết mà...” Tiểu nhị toát mồ hôi hột.

“Trừ lương ba tháng của ngươi để trừng phạt, mặc dù nơi này chỉ là Mạc Thành, nhưng từ nay về sau tốt nhất nhớ rõ là phải chú ý quan sát! Hừ!”

Chưởng quỹ mắng xong cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, liền đi vào trong quán.

Mặt tiểu nhị lập tức trở thành quả mướp đắng.

Ra khỏi quán trọ, Liễu Nguyệt một lần nữa quay đầu nhìn về phía quán. Do dự một lúc, nàng khẽ thở dài một tiếng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận