Theo Ngao Thiên, võ đạo có chín cấp, tương ứng chín màu võ hoàn khác nhau.
Võ Đồ, Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Thánh, Võ Đế, Võ Tôn!
Tương ứng chín màu sắc của võ hoàn: Đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, bạc, đen!
Trong đó, độ sẫm màu thể hiện trình độ cao thấp trong cấp bậc hiện tại, ví dụ sơ trung hậu kỳ và đỉnh phong!
Còn chiến kỹ và công pháp thì Lục Nam Chước đã hiểu rồi.
"Theo ngươi nói, ngươi bây giờ là Võ Vương rồi à?" Lục Nam Chước nhìn Ngao Thiên nói.
Ngao Thiên lập tức cảm thấy tự tin trở lại, hầu hạ đến tê đại, suýt nữa quên mình là Võ Vương!
"Đúng thế, công tử, ngươi đừng coi thường ta, ta là Võ Vương danh xứng với thực đấy! Vì vậy ngày đó ta đã nói rằng có phiền phức gì thì ta có thể tự giải quyết!" Ngao Thiên võ ngực, sự tự tin nổ tung.
Dù sao hắn ta cũng là Võ Vương, hầu hạ Lục Nam Chước ngoài việc thua cược ra, còn một lý do nữa, Ngao Thiên luôn cảm thấy khí tức của Lục Nam Chước khiến hắn ta rất thoải mái... giống như trưởng bối trong tộc vậy, hắn ta cũng không hiểu nổi.
Lục Nam Chước cười cười, nói với Ngao Thiên: "Ta ngồi đây không nhúc nhích, ngươi hãy tấn công ta hết sức đi."
"À, không nên thế đâu công tử, ta thừa nhận ngươi có thể mạnh hơn ta, nhưng ngươi ngồi đó không tránh, bảo ta tấn công hết sức... ta sợ làm hại ngươi..."
Ngao Thiên hơi do dự, lý do hắn ta thường xuyên không áp lực khi đùa cợt với Lục Nam Chước, là vì hắn ta cho rằng dù Lục Nam Chước mạnh hơn hắn ta, cũng không mạnh hơn nhiều.
"Nói nhiều quá! Nhanh lên! Đánh xong ta muốn đi ngủ!" Lục Nam Chước đột nhiên lạnh giọng.
Làm Ngao Thiên giật mình!
"Công tử, việc này là do ngươi bảo đấy, nếu ngươi đỡ được, Ngao Thiên ta quyết không cãi lại ngươi nữa!"
Ngao Thiên hoạt động khớp xương, chuẩn bị ra tay!
Chỉ thấy võ hoàn màu xanh dưới chân xoay chuyển, một luồng khí thế Võ Vương pha trộn với long uy oai phong bùng lên!
Vù, vù, bốn phía đột nhiên có gió lớn thổi tới, bầu trời trên cao thậm chí có mây đen bắt đầu tụ tập, đó là bản năng trời sinh của Long tộc!
Lục Nam Chước ngồi bắt chéo chân, vài sợi tóc mai bay phất phơ trong gió, thong dong nhìn Ngao Thiên chuẩn bị tung đại chiêu.
"Bí kỹ Long tộc! Thánh Long Ngâm!"
Sau lưng Ngao Thiên hiện lên bóng một con rồng khổng lồ há miệng, con rồng này bất chợt phun ra một luồng âm thanh mang theo uy áp của Long tộc!
Gàoo!!
Tiếng rồng ngâm vang lên làm bầy chim bay tán loạn khắp rừng! Vô số yêu thú run rẩy trong hang ổ, trước đó chúng đã cảm nhận được long uy nhàn nhạt, lần này càng rõ ràng hơn!
Mang theo uy áp, tiếng rống của rồng kéo theo cuồng phong và vô số khối đá, với tốc độ cực nhanh hung hăng đập mạnh về phía Lục Nam Chước!
Ngao Thiên rất rõ uy lực của một chiêu này! Muốn thu tay cũng đã quá muộn! Khi Ngao Thiên lo lắng nếu Lục Nam Chước bị thương nặng hoặc tử vong thì phải làm sao, hắn ta bỗng kinh hoàng phát hiện.
Chung quanh Lục Nam Chước một trượng giống như vùng đất chân không, tiếng rống mang theo uy áp hình đầu rồng không thể tiến vào được!
Lục Nam Chước thậm chí còn ngáp một cái.
Tiếng rống hình đầu rồng trước mặt Lục Nam Chước chỉ kiên trì trong một chớp mắt! Giống như không nhịn được, tiếng rống, gió lốc, đá tảng lệch khỏi Lục Nam Chước, giống như tìm thấy lối thoát! Trút xuống từ hai bên sau lưng Lục Nam Chước!
Gào!
Tiếng động chấn động trời đất truyền đến từ phía sau Lục Nam Chước.
Rầm rầm! Phía sau giống như bão lốc tàn phá khốc liệt.
Lục Nam Chước nhìn Ngao Thiên ngáp một cái nữa nói: "Ngủ đây.' Rồi không để ý đến Ngao Thiên nữa, tay vịn vào ngực, nằm xuống ngủ luôn tại chỗ.
"Hả..." Ngao Thiên cảm thấy cổ họng như bị vật gì đó kẹt lại không nói ra lời được.
Hắn ta nhìn về phía sau Lục Nam Chước, cuồng bạo ở nơi đó đã dừng lại, cây cối cao chót vót nằm dài thành một hàng, xiêu vẹo, kéo dài vài cây số, một khung cảnh vô cùng đổ nát!
Tuy nhiên không có yêu thú bị thương vong, trước đó bọn chúng đã chạy xa rồi.
Ngao Thiên hơi mờ mịt, im lặng nhìn Lục Nam Chước dường như đang ngủ... rồi lại nhìn về phía khung cảnh đổ nát phía sau.
Rõ ràng một chiêu thức có sức mạnh như vậy, lại bị xử lý qua loa như thế...
Khóe miệng hắn ta run run, cảm thấy hơi khô cổ nên liền nuốt một ngụm nước bọt.
Màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng Ngao Thiên nuốt nước bọt vang lên.