Độc Tôn Vô Thượng

Quần chúng vây xem ngày càng nhiều!

Dù sao thì một trận chiến kiểu võ đạo quyết đấu Hồn Sư ở Mạc Thành như vậy chính là mười năm khó gặp!

Trong tay Hồn Ly bắt đầu kết ấn, một cỗ tinh thần lực vô hình bắt đầu dao động quanh cơ thể hắn ta!

Dao động rất mãnh liệt, xem ra uy lực không nhỏ! “Thứ Hồn Châm!”

Hồn Ly khẽ kêu lên, đây là hồn kỹ hoàng giai đỉnh phong mà hắn ta tu luyện, hắn ta không có thời gian chơi với Liễu Nguyệt, một cây hồn châm không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay về phía Liễu Nguyệt!

Liễu Nguyệt có một cảm giác tim đập thình thịch, khuôn mặt xinh đẹp thoáng thay đổi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề
3. Người Điều Khiển Tâm Lý
4. Từ Từ Suy Lý
=====================================

Ngay khi Thứ Hồn Châm chuẩn bị đâm vào cơ thể mỏng manh của Liễu Nguyệt, nàng cảm nhận được, cơ thể vừa nghiêng qua, Thứ Hồn Châm bay xẹt qua cơ thể mình...


Tránh thoát được rồi!

Liễu Nguyệt thả lỏng cảnh giác, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt nàng cảm nhận được, e là ban nãy phải chịu khổ rồi.

Mấy người có thực lực yếu hơn ngơ ngác, đã đánh nhau rồi à?

“Các ngươi thì biết cái gì! Sở dĩ Hồn Sư khó chơi là vì tỉnh thần lực vô ảnh vô tích, cần nhờ vào cảm nhận! Đừng nhìn Liễu cô nương lúc này không sao mà lầm, e là trong lúc vô hình ban nãy đã trải qua một trận nguy cơi” Nam tử gầy gò nói với đám người đang vây xem.

Thì ra là thế, giờ họ hiểu rồi, không khỏi cảm kích nhìn nam tử gầy gò.

Soán Thiên Hầu thấy vậy thì lâng lâng, hắn ta thích người khác dùng ánh mắt này nhìn mình.

Chàng thanh niên bên cạnh Liễu gia chủ và Lục Nam Chước cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tận dụng khe hở này, Liễu Nguyệt không nhiều lời vô nghĩa, lại thi triển thân pháp tiến về phía trước!

"Haha" Hồn Ly không hề hoảng sợ khi nhìn thấy động tác của Liễu Nguyệt, mà thay vào đó là một nụ cười giả tạo.

Ngay trong nháy mắt này!

Sắc mặt Liễu Nguyệt tái nhợt, cảm giác được một vật sắc nhọn đâm vào cơ thể mình!

Vùm! Cơ thể của Liễu Nguyệt đột nhiên cứng lại!

Nàng nặng nề quỳ một gối, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một dòng máu!

Khóe miệng Liễu Nguyệt khẽ nhếch lên, chịu đựng cơn đau kịch liệt, ánh mắt dán chặt vào Hồn Ly.

Mọi người thấy vậy không khỏi nhìn Hồn Ly, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Quả nhiên Hồn Sư thực sự rất khó đoán...


“Nguyệt Nhi!” Liễu gia chủ nhìn thấy thế, đang định bước tới, nhưng lại nhìn thấy Liễu Nguyệt lắc đầu với mình, ông ta đành phải dừng lại.

Lục Nam Chước nhìn Liễu Nguyệt giữa sân, trầm ngâm.

“Đệ tử thân truyền của Đại Hoang Tông ư? Phế vật thôi, nhận lấy cái chết đi.”

Giọng nói sắc bén của Hồn Ly vang lên. Liễu Nguyệt nghe Hồn Ly nói vậy bèn cố gắng đứng dậy, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một vật thể hình chiếc ô màu trắng xuất hiện trong tay.

Thấy cái chuôi ô này, con ngươi của Hồn Ly hơi híp lại.

Pháp khí thượng phẩm! Ô Phá Hồn!

“Ô Phá Hồn? Ha ha, Lục huynh, xem ra ngươi sắp thua rồi” Người thanh niên kích động, hắn ta cảm giác mình sắp thắng rồi!

Lục Nam Chước không nhìn hắn ta, cũng không nói chuyện.

“Ha ha ha, Lục huynh, chúng ta cược tiền nhé, thế nào?” Người thanh niên này có cảm giác mình sắp toàn thắng.

“Tùy ngươi, giờ đừng làm phiền ta.” Lục Nam Chước thản nhiên nói.

“Ha ha, được thôi, ai thua thì làm tạp vụ không công trong ba tháng, thế nào? Vừa lúc ta đang thiếu tạp vụ dưới trướng, ta thấy ngươi cũng được đấy. Úi, chỉ đùa thôi mà” Người thanh niên thấy ánh mắt rực cháy của Lục Nam Chước thì luống cuống, hắn ta hơi ngơ ngác.

“Được.” Lục Nam Chước nói xong thì nhìn về phía giữa sân, nhớ một màn ở cửa thành ngày hôm qua, trong đôi mắt u ám chợt lóe lên.


Phù, sợ quá! Quái quỷ gì vậy, hắn đường đường... Thôi bỏ đi... Người thanh niên thừa nhận vừa rồi hắn ta luống cuống thật.

Ô Phá Hồn? Pháp khí thượng phẩm, nhưng chỉ có thể bổ sung năng lượng vài lần.

“Giết ngươi là đủ rồi!”

Dứt lời, bàn tay ngọc của Liễu Nguyệt đã cầm Ô Phá Hồn trong tay, lại thi triển thân pháp lao về phía Hồn Ly!

“Tinh Thần Lực Bíchl” Hồn Ly lại mở bức tường tinh thần lực ra.

“Ngươi tưởng chiêu này vẫn còn chặn được ta à?”

Liễu Nguyệt cầm Ô Phá Hồn trong tay, dùng mũi ô đâm mạnh vào bức tường tỉnh thần lực.

Bùm!

Bức tường tinh thần lực gặp Ô Phá Hồn, không còn cứng rắn như lần đầu tiên nữa, phù văn vỡ vụn xuất hiện, đột nhiên tiêu tan.

Liễu Nguyệt thấy Ô Phá Hồn đã thành công xuyên thủng bức tường tinh thần lực, nhân cơ hội này khi thân xông lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận