Độc Tôn Vô Thượng

Ngay khi bầu không khí trong sân ngày càng trở nên căng thẳng.

Đám đông vây xem kinh ngạc nhìn thấy một thanh niên mặc đồ trắng đang chậm rãi bước vào giữa sân.

Mấy người trong sân cũng nhìn về phía thanh niên mặc đồ trắng đang chậm rãi đi về phía bọn họ, đánh giá một phen, phát hiện khí tức của người này rất bình thường, không có gì đáng chú ý.

Nhìn thanh niên mặc đồ trắng này, không hiểu sao Liễu Nguyệt lại có cảm giác như đã từng gặp gỡ nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Lục Nam Chước lướt qua Liễu gia chủ đang định nói gì đó, đi tới trước mặt Hồn Ly, khoanh tay đứng lặng hồi lâu.

“Ngươi rời đi đi, ta tha cho ngươi một mạng.”

Giọng nói của Lục Nam Chước bình tĩnh rõ ràng rành mạch, lọt vào tai những người có mặt ở đây.


Chàng thanh niên kéo Lục Nam Chước tới đang nhìn cảnh tượng này một cách thích thú!

Ngay từ đầu hắn ta đã cảm thấy Lục Nam Chước hơi khác với người thường, nếu không sẽ không kéo hắn lại đây xem trò hay.

Đúng lúc hắn ta có thể xem thử Lục huynh này mạnh tới mức nào. Khí tức yếu ớt bên ngoài kia không hề đáng tin chút nào.

Hồn Ly như vừa nghe được một chuyện không thể tin được.

“Rời đi? Ta cho ngươi một cơ hội để sắp xếp lại ngôn từ.” Hồn Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt không hề bận tâm kia, liếm khoé miệng nói.

Hồn Ly cũng rất tự tin, dù sao theo ý kiến của hắn ta, trên đời này kẻ ngốc muốn chết không nhiều lắm.

Lục Nam Chước vẫn thản nhiên, trầm mặc không nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nam Chước, Hồn Ly bỗng nhiên thấy hơi không ổn!

Quản nhiều như vậy làm gì! Hôm nay hắn ta phải giết Liễu Nguyệt!

Bỏ chuyện này sang một bên, hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, nếu bị một thanh niên doạ rút lui, sau này Hồn Ly hắn ta sẽ bị người đời nhạo báng, như vậy sao mà sống yên ổn được!

“Khặc khặc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào! Ta thật sự muốn nhìn xem mạnh thật hay là thùng rỗng kêu to đây!” Hồn Ly nhìn chằm chằm vào Lục Nam Chước, cười quái dị nói.

Lục Nam Chước vẫn đứng yên lặng ở đó, không có ý chủ động ra tay.


Nhìn thấy Lục Nam Chước không có ý chủ động tấn công, Hồn Ly không thể chờ đợi thêm nữa, không thể trì hoãn thêm nữa, ai biết được cường giả của Đại Hoang Tông đã nhận được tin tức hay chưa.

Bàn tay của Hồn Ly bắt đầu hình thành kết ấn! Tinh thần lực quanh thân bắt đầu dao động!

Ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra đây chính là chiêu thức khiến Liễu Nguyệt bị thương nặng ban nấy! Hồn Ly không hề khoác lác, vừa lên đã tung đại chiêu!

Lục Nam Chước lặng lẽ nhìn Hồn Ly kết ấn xong.

“Ngươi lại khinh thường như thế, đúng là tự tìm cái chết.”

“Thứ Hồn Châm.”

Một cây hồn châm không thể nhìn thấy rõ được bằng mắt thường bay về phía Lục Nam Chước!

Trong mắt Lục Nam Chước, hắn nhìn thấy một cây châm được tạo thành từ tinh thần lực đang chậm rãi đâm vào mình, tốc độ của cây châm trong mắt hắn dường như chậm lại vô số lần!

Lục Nam Chước cũng không lựa chọn trốn tránh, cứ để mặc cho Thứ Hồn Châm đâm vào lồng ngực, xuyên qua cơ thể, một đi không trở lại...


Hồn Ly trơ mắt nhìn Thứ Hồn Châm đâm vào cơ thể Lục Nam Chước một cách trơn tru với tốc độ cực nhanh! Hắn ta thở phào nhẹ nhõm! Nụ cười bắt đầu lan rộng trên khuôn mặt hắn ta.

Đây là cái thứ trâu ngựa gì thế? Xem ra mình đã quá cẩn thận rồi!

Cho đến khi hắn ta nhìn thấy Lục Nam Chước vẫn đứng yên lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, như thể chiếc châm không hề xuyên qua cơ thể hắn!

“Sao có thể! Ngươi..." Khóe miệng Hồn Ly hơi run rẩy, đã hoàn toàn mất bình tĩnh, Thứ Hồn Châm lại không hề gây tổn hại gì cho người này!

“Vậy không cần lui nữa.” Giọng nói của Lục Nam Chước rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, giống như sắp nghiền chết một con kiến.

Hồn Ly nghe được những lời này, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn!

“Khặc khặc, đừng tưởng ngươi có bảo vật phòng ngự tỉnh thần lực là muốn làm gì thì làm. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ngươi không thể đắc tội nổi Hồn Ly ta đâu.” Hồn Ly nhìn chằm chăm Lục Nam Chước, hung ác nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận