Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Lương Thể vân nghe thấy lời của Đường Quý Lễ, ôm lấy Đường Phù Dung liền khóc lóc một trận.

- Con gái số khổ của tôi… số khổ quá… sao con lại thê thảm như vậy… đều là Đường Lạc Lạc, đều là chuyện tốt em con làm ra, đều là nó tìm người bắt cóc con, nó chính là muốn thay thế con… mẹ sao mà không nhìn ra chứ…

Đường Lạc Lạc vốn thần sắc trầm mặc, không nói gì đứng yên tại chỗ, thế mà nghe đến đây, cô nhịn không được ngẩng đầu lên.

- Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con bắt cóc chị ư?

Cô căn bản không biết khoảng thời gian đó Đường Phù Dung đã đi đâu đó được không?

Tại sao lại thành cô vì muốn trèo cao mà bắt cóc Đường Phù Dung?

- Chính là con!

Lương Thể Vân tràn đầy oán hận tức giận nhìn Đường Lạc Lạc.

- Chị ruột của con con cũng ra tay được! Vì muốn thay thế Phù Dung gả cho cậu chủ Mặc, con lại tìm người bắt cóc Phù Dung, cũng may Phù Dung kiên cường lại thông minh, mới chạy trốn được từ tay bọn du côn, mới có thể quay về bên cạnh chúng ta, nói rõ mọi thứ, xé đi lớp mặt nạ của con!

Đường Quý Lễ cũng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Đường Lạc Lạc, Đường Phù Dung nâng cằm lên, ngữ khí ngấm ngầm chịu đựng.

- Lạc Lạc, em là em của chị, em muốn gì, nói với chị là được, sao phải dùng phương thức này chứ? Trách chị không làm hết trách nhiệm của một người chị, nuôi dưỡng em ra thói tham hư vinh lười biếng, còn… bây giờ, đã không thể thu dọn lại được nữa.

Đường Lạc Lạc lắc đầu, chỉ cảm thấy bản thân hết đường chối cãi, cô vô thức quay người qua, nhìn khuôn mặt của Mặc Thiệu Đình, đôi lông mày của anh đang nhăn lại, trong đôi mắt đen láy, là sự lo lắng và kinh ngạc không thể che giấu, một phát giữ lấy đôi vai của Đường Lạc Lạc, từng câu từng chữ rõ ràng nói.

- Lạc Lạc, bọn họ nói có phải thật không, em không phải Đường Phù Dung, người phụ nữ đó mới phải?

Anh không để tâm Đường Lạc Lạc là ai, từ đâu đến, nhưng anh quan tâm Đường Lạc Lạc có phải đang nói dối anh, che giấu mọi thứ với anh không.

Mặc Thiệu Đình không thể tưởng tượng, người phụ nữ anh luôn tâm niệm, lại luôn dùng một thân phận giả dối trước mặt anh, lúc anh thâm tình gọi tên cô, lúcanh kiêu ngạo mang cô giới thiệu cho người khác, cô thực sự vốn là một người khác.

Vốn tưởng cùng cô gặp mặt nhau là một bất ngờ, là sự vui mừng từ trên trời rơi xuống, nhưng bây giờ, sự vui mừng chẳng lẽ là trù tính trăm phương ngàn kế?

Mặc Thiệu Đình bình tĩnh nhìn Đường Lạc Lạc, không chớp mắt, môi mím chặt, lúc này, anh chỉ muốn nghe Đường Lạc Lạc chính miệng nói với anh – bất luận nói gì, anh đều tình nguyện tin tưởng, chỉ cần là lời cô nói, anh đều tình nguyện tin tưởng.

Nhưng mà…

- Em không phải Đường Phù Dung.


Đường Lạc Lạc cắn răng, quay đầu đi, thực sự không thể nhìn thẳng vào ánh mắt nồng nàn tràn đầy hy vọng của Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy bản thân đang bị lăng trì, trong lòng vỡ ra thành từng mảnh.

- Chị ấy là chị em, chị ấy mới là Đường Phù Dung, em là Đường Lạc Lạc, Lạc Lạc không phải biệt danh của em. Nhưng… em thật sự không có bắt cóc chị ấy, em cũng không biết chị ấy rốt cuộc đã đi đâu…

Em không phải Đường Phù Dung.

Lạc Lạc không phải biệt danh của em.

Trước giờ chưa từng có thời khắc như vậy, toàn bộ đầu óc của Mặc Thiệu Đình đều trong trạng thái bị sốc, trống rỗng, không tư duy, không đầu đuôi, chỉ còn lại sự mê man và thất vọng tràn trề.

Lời nói phía sau, anh một chữ cũng không nghe thấy.

Trong đầu lặp lại lời vang vọng của Đường Lạc Lạc, cô ấy không phải Đường Phù Dung, Lạc Lạc cũng không phải biệt danh của cô ấy.

Cô ấy từ đầu đến cuối đều đang lừa anh.

Anh vốn tưởng, hai người nương tựa vào nhau, tin tưởng lẫn nhau, còn việc, anh sẽ vì thời gian ở lại với Lâm Uyển Du quá lâu, buổi đêm không về mà không ngừng tự trách, sẽ mang lộ trình thành thật báo cáo, sẽ mang kế hoạch, bản thiết kế tương lai của mình, bất kể cô nghe có hiểu hay không, nói rõ cho cô nghe đầu đuôi ngọn ngành.

Nhưng người phụ nữ mà bản thân dùng tất cả tấm lòng để đối đãi, lúc này lại nói với anh, luôn dùng một cái tên giả, một thân phận giả sống với anh.

Chả trách cô thỉnh thoảng đề xuất ly hôn, chả trách luôn cảm thấy cô đang sợ sệt trốn tránh thứ gì đó.

Có lẽ, là chưa từng nghĩ sẽ cùng anh sống trọnđời trọn kiếp.

Cánh tay giữ chặt trên đôi vai Đường Lạc Lạc, từ từ trượt xuống, khoé miệng Mặc Thiệu Đình cay đắng cong lên, hiện ra một nụ cười chế giễu, cụ cười đó, là đối với bản thân anh.

Thông minh cả đời, lần này, anh thua rồi, thua trong tay người phụ nữ anh yêu nhất.

Đường Lạc Lạc nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, hoàn toàn không khống chế được bản thân, nước mắt làm mờ đi hốc mắt của cô, cô đưa tay ra muốn nắm lấy Mặc Thiệu Đình, cô nắm lấy cánh tay anh, lúng túng lay chuyển.

- Em thật sự không có bắt cóc chị ấy, em thay chị ấy gả cho anh, không phải tự nguyện, em cũng không còn cách, em không biết chuyện sẽ thành ra thế này…

- Em không phải tự nguyện?

Đôi mắt sâu thẳm u tối của Mặc Thiệu Đình, đôi lông mi dài nhấp nháy, như trong giấc mơ.

Đường Lạc Lạc muốn gấp gáp nói với Mặc Thiệu Đình, chuyện cô không có bắt cóc chị gái mình, trăm phương ngàn kế gả cho anh rể mình, vì vậy lập tức trả lời.


- Đúng, em không phải tự nguyện, em là không còn cách, lúc đó chị gái em không thấy đâu… em…

Cô cũng chỉ còn cách thay chị gái xuất giá, nếu không, Đường gia sẽ bỏ lỡ hôn nhân tuyệt vời này, Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân dùng đủ mọi uy hiếp cám dỗ, mới được như ý nguyện để Đường Lạc Lạc gả qua đó.

- Vì vậy, ý của em là, là anh ép buộc em, là anh tự chuốc vạ vào mình?

Giọng nói Mặc Thiệu Đình rất nhỏ, mang chút thê lương và tự giễu.

Đường Lạc Lạc lùi ra sau một bước, lắc đầu ngỡ ngàng.

- Không… ý của em không phải như vậy…

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Mặc Thiệu Đình, rất nhiều chuyện muốn giải thích với anh, nhưng lời nghẹn lại trong cổ họng, rất nhiều chuyện phức tạp, trong tức khắc, lại không biết làm sao mở lời.

Lúc anh nhìn cô, ánh mắt vừa xa lạ vừa thất vọng, chưa từng xuất hiện qua giữa bọn họ.

Chuyện đáng sợ nhất, cuối cùng cũng đến rồi.

Đường Lạc Lạc chưa từng ham mê qua thân phận bà Mặc, trước giờ chưa từng muốn thay thế Đường Phù Dung, chống đỡ đến bây giờ, thứ duy nhất cô không nỡ, chỉ có Mặc Thiệu Đình.

Vì lưu luyến sự ấm áp khi ở cùng anh, muốn bên anh dù chỉ một phút cũng được, cô đang do dự day dưa, cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Thì ra cảm giác bị người mình quan tâm hiểu lầm, là đau khổ và chua xót như vậy.

Đường Lạc Lạc cắn môi, cố gắng kiềm nén sự xúc động muốn khóc thật to, giọng nói giả vờ kinh ngạc của Mặc Lan vang bên tai cô.

- Thì ra Lạc Lạc là một thế thân… đây… đây có chút phiền phức đó, rốt cuộc ai, mới là bà Mặc thật sự?

Lúc đầu kiên trì để Mặc Thiệu Đình cưới Đường Phù Dung, là La Nhã, lúc này La Nhã mắt nhìn tình thế thay đổi, trong lúc kinh sợ, bước một bước dài lên đó, nhìn Đường Phù Dung thật kĩ càng – không giống, một chút cũng không giống.

Độ giống nhau giữa Đường Lạc Lạc và Mặc Như Nguyệt, gần như đạt đến sáu mươi phần trăm, hai người cử chỉ khí chất đều không như nhau, nhưng mặt mày tương đối giống nhau, sự phân bố ngũ quan đều vô cùng phù hợp, nhưng Đường Phù Dung…

Lại khá giống với Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân.


La Nhã nghi ngờ nhìn Đường Phù Dung, suy nghĩ một lúc lâu mới nói.

- Cô… mới là Đường Phù Dung?

Đường Phù Dung khóc đến tội nghiệp, ra sức gật đầu.

- Con mới là Đường Phù Dung, lúc đầu người cùng cậu chủ Mặc kết hôn rõ ràng là con… nhưng lại không ngờ tới Lạc Lạc đố kị con, lại phái người bắt cóc con, cũng may con trốn thoát được… con vốn không muốn phá vỡ hạnh phúc của em gái, nhưng con không thể để mọi người sống trong những lời giả dối, cũng không nhẫn tâm để cậu chủ Mặc luôn bị lừa gạt, con…

- La phu nhân…

Đường Quý Lễ để Lương Thể Vân đỡ lấy con gái, cẩn thận đi lên phía trước, cười xoà với La Nhã.

- Lúc đầu La phu nhân là nhìn trúng Phù Dung, muốn cưới Phù Dung về, đáng tiếc đứa trẻ này số phận bấp bênh, bây giờ sự thật cuối cùng cũng rõ ràng rồi… không biết La phu nhân có phải muốn lập lại trật tự, mang Phù Dung và Lạc Lạc, đổi lại?

Đường Lạc Lạc không sai là đã bước vào cửa Mặc gia, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã không mấy thân thiết với bọn họ, sau khi gả vào Mặc gia không những không biết cảm tạ, ngay cả lần trước muốn cô trộm bản thiết kế cũng phí sức như thế, con gái như vậy, có thể giúp bọn họ thăng quan tiến chức, leo được chức vị cao trong Mặc gia sao?

Càng huống hồ Phù Dung mới là con gái ruột của bọn họ, là bảo bối tâm can của bọn họ, bây giờ Phù Dung về rồi, là lúc vì Phù Dung giành hết mọi thứ về đây.

Đường Lạc Lạc không dám tin, những lời này lại từ trong miệng ba mẹ mình nói ra, đổi lại?

Cô không phải đồ vật, không phải vật kiện, là một người sống sờ sờ, lúc đầu Đường Phù Dung mất tích, cô bất đắc dĩ thay chị gái xuất giá, tự cảm thấy đã tận tình tận nghĩa, bây giờ Đường Phù Dung quay về, muốn đổi lại?

Xem cô là cái gì chứ?

Cô biết bản thân từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thích như Đường Phù Dung, nhưng không ngờ đến, bọn họ lại rõ ràng xem cô như một công cụ như vậy, một chút cũng không suy nghĩ đến cảm nhận và tôn nghiêm của cô.

Đường Lạc Lạc cả người run lên, gần như không đứng vững được, lảo đảo một chút, xém chút nữa ngã sang một bên, trong lúc sắp lập tức ngã nhào xuống đất, một cánh tay đưa ra, đỡ lấy cô.

Ngẩng đầu nhìn lên, là Mặc Thiệu Đình lặng lẽ mà cứng rắn nghiêng người, anh nghiêng về phía cô, đường nét trên mặt sắc như lưỡi dao, cố ý không nhìn xuống cô, cuối cùng lại không nhẫn tâm để cô ngã nhào trước mọi người, đỡ lấy cô.

Trong chốc lát, trong lòng Đường Lạc Lạc cảm xúc lẫn lộn, vừa là uất ức, vừa là cảm dộng, vừa là bất lực sâu sắc, cắn chặt môi, cô nghe thấy Lương Thể Vân và Đường Quý Lễ mỗi người một câu thuyết phục La Nhã.

- Phù Dung mới là người vợ mà bà lựa chọn cho cậu chủ Mặc, La phu nhân, bây giờ sự thật rõ ràng rồi, Phù Dung sạch sẽ quay về rồi, chi bằng để nó và cậu chủ Mặc tiếp tục tiền duyên?

- Phù Dung nhà chúng tôi từ nhỏ thông minh xinh đẹp, người lại lương thiện, mạnh hơn Lạc Lạc nhiều, không thì… phu nhân bà suy nghĩ một lát…

La Nhã cau mày, vừa âm thầm thán phục sự vô sỉ của vợ chồng Đường gia, trong lòng vừa có tính toán nhỏ.

Bà không sai là làm chủ đểMặc Thiệu Đình cưới Đường Phù Dung, nhưng thời thế thay đổi, tuy làm như vậy cũng có sự suy xét của bản thân bà, nhưng bây giờ, quan trọng hơn là, dỗ lấy Mặc Thiệu Đình nhanh giao ra quyền lợi của nhà họ Mặc, đem mọi thứ giao cho Mặc Tây Thành.

Mặc Thiệu Đình vừa nãy đã bày tỏ thái độ, phối hợp bất ngờ ngoài dự đoán của bà, hôm nay nếu như bản thân còn muốn ngang ngược can thiệp vào hôn nhân của anh, e rằng sẽ phản tác dụng, làm lỡ đại sự…

Chỉ là…


La Nhã mang sắc mặt hoài nghi tìm hiểu, thăm dò Đường Phù Dung đang khóc không thành tiếng, bà vẫn rất muốn mang Đường Phù Dung về bên mình.

- Đây…

La Nhã chần chừ một lúc, một nhà Đường gia ba người trông mong nhìn bà, Đường Phù Dung quên cả lau nước mắt, vẻ mặt chờ đợi. chăm chú nhìn La Nhã, trong lòng tim đập thình thịch.

Chị ấy không chờ được muốn đuổi Đường Lạc Lạc ra ngoài, ngồi lên ngai vàng bà Mặc bản thân tha thiết mong chờ, chính ngay bây giờ, ngay ngày hôm nay…

Tương lai tốt đẹp, sẽ hướng về phía chị ấy!

Thế mà, chưa kịp đợi La Nhã trả lời, giọng nói lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình vang lên.

- Đổi lại? Tưởng là đang chơi trò chơi hay sao? Muốn nhét cho tôi thứ gì, thì nhét cho tôi thứ đó à?

La Nhã kinh ngạc, giờ mới phản ứng lại, bây là trong yến tiệc mừng thọ của Mặc lão gia, nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, nếu như bản thân nhất thời hồ đồ, thật sự đồng ý với người của Đường gia, như vậy truyền ra ngoài, chính là một trò cười lớn, làm mất hết mặt mũi của Mặc gia, người bên ngoài cũng sẽ mắng bà hồ đồ.

Khuôn mặt lập tức nghiêm chỉnh lại, lặng lẽ lùi về sau một bên.

Đường Lạc Lạc mặt trắng bệch như giấy, nhìn thấy trận náo loạn hoang đường này, nhìn thấy dáng vẻ đồng tâm hợp lực của người Đường gia, trái tim dần dần trầm xuống.

Mặc lão gia trước sau không nói câu gì ngồi trên ghế đại sư, dùng cây gậy trong tay gõ gõ xuống đất, vẻ mặt trầm lắng đứng dậy.

- Để mọi người chê cười rồi, chẳng qua một chút chuyện riêng của các hậu bối, hy vọng không quấy rầy đến sự hào hứng của mọi người, còn việc chuyện này xử lý như thế nào, người, dù sao cũng đã bước vào cửa Mặc gia rồi, chính là thiếu phu nhân của Mặc gia, còn những chuyện khác, cụ già ta cũng không quản nữa, con cháu tự có chúc của con cháu, mấy con tự mình giải quyết đi.

Gừng càng già càng cay, Mặc lão gia vừa mở miệng, đã quyết định được tính chất của sự việc, chẳng quả là chút chuyện riêng, Đường Lạc Lạc vẫn là bà Mặc, cái này không thể thay đổi được.

Mọi người tuy tràn đầy mong đợi vào trận kịch hay này, nhưng Mặc lão gia cũng đã nói như vậy rồi, cũng không thể hứng thú nhìn xem nữa, lập tức hô gọi bạn bè, ngồi xuống cầm đũa, đương nhiên, ánh nhìn vẫn lần lượt đổ dồn về phía nhà Đường Phù Dung, ngọn lửa tràn đầy tò mò đang rực cháy.

Đường Phù Dung nghe thấy lời của Mặc lão gia, sự kỳ vọng trên mặt đông cứng lại, ánh mắt thoáng qua chút lạnh nhạt rất nhẹ, vừa cúi đầu, càng khóc đến đau lòng hơn, vừa quan sát sắc mặt đối phương, chị ấy phát hiện chỉ có La Nhã hơi lung lay một chút, lập tức nắm lấy tay La Nhã.

- Bác gái… con không muốn sống nữa… con… con…

La Nhã nhíu chặt mày, trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ, miễn cưỡng áp chế sự xúc động của mình, lạnh lùng khuyên bảo.

- Chuyện đã thế rồi, có làm ầm cũng không thể làm ầm ở đây, hôm nay là ngày thọ của ông cụ, cả nhà mấy người, vẫn là nên sớm về đi.

- Không thể như thế được!

Lương Thể Vân là người đầu tiên làm ồn lên.

- Không thể như vậy là xong được, nha đầu Lạc Lạc đó có ý đồ xấu, nó vì muốn làm bà Mặc bất chấp thủ đoạn, con dâu như vậy, La phu nhân bà cũng muốn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận