Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

George có sở trường đối với tất cả các bài hát tiếng Anh, ưu thế về nhân trủng, âm cao cũng rất dễ làm vỡ ly thuỷ tinh. Gần như càn quét những ca khúc vàng trong karaoke, mà Diệp Tiểu Manh đi theo con đường nữ sinh tươi mới, cũng rất tâm đắt với nhưng ca khúc thịnh hành.

Vì vậy đã xảy ra một chút mâu thuẫn, một núi không thể chứa hai hổ, hành động giành giựt micro của George và Diệp Tiểu Manh, chưa từng ngừng nghỉ.

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình nhìn cặp dở hơi trước mặt này, cũng dở khóc dở cười, Đường Lạc Lạc vốn đến là để thả lỏng, vui vẻ nhìn Diệp Tiểu Manh nhảy lên nhảy xuống, Mặc Thiệu Đình đến đi chung với Đường Lạc Lạc, nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình vui vẻ, cũng không cầu mong gì nữa, còn việc Diệp Tiểu Manh và George giành giựt nhau hơn hai tiếng, mới nhận ra, Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình vẫn chưa hát câu nào.

- Lạc Lạc, Lạc Lạc, cậu còn chưa hát đó.

Diệp Tiểu Manh nịnh nọt ôm lấy micro, đưa cho Đường Lạc Lạc.

- Mình không thể làm một người bạn chỉ lo vui cho mình mà mặc kệ bạn bè được.

Đường Lạc Lạc: …

Không thể làm thì cậu cũng làm rất lâu rồi…

Đường Lạc Lạc xua tay.

- Mình hát có chút lệch nhịp.

Nhận lấy micro đưa cho Mặc Thiệu Đình, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

- Tiểu Ca Ca, anh hát một bài cho em đi.

Chưa từng nghe qua Mặc Thiệu Đình hát đó được không?

Mặc Thiệu Đình có chút ngại ngùng sờ mũi, hát hò…

Anh hình như chưa từng hát trước mặt người khác, mà bình thường dù là ra ngoài xã giao hay ra ngoài vui chơi, tất cả mọi người đều lễ độ cung kính, cũng không có người đề xuất yêu cầu kiểu này, nhưng mà…

Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh như sao trên trời, đang nhìn chằm chằm vào anh, trước ánh mắt có thể làm tan chảy tất cả băng đá này, thực sự rất khó nói “không”.


Mặc Thiệu Đình lặng lẽ nhận micro, đứng dậy, tự mình chọn ra một bài “youareee”.

Đôi mắt xa xăm, dán chặt vào Đường Lạc Lạc, ánh mắt đó khiến người ta đắm chìm, đôi môi với hình dáng hoàn mỹ hé mở, vừa mở miệng, liền khiến người khác không cách nào tịnh tâm nghiêm túc lắng nghe được.

Ican’tseetolivewithoutyourlove,

……

Ican’tseetogiveyouupyou’ree,

babyyou’ree

……

Giọng hát của Mặc Thiệu Đình trầm thấp mà đầy từ tính, Đường Lạc Lạc bất giác bị anh thu hút, cảm giác kinh ngạc không ngừng quanh quẩn trong lòng, tại sao có thể có người hát được một cách gợi cảm như vậy…

Anh đứng ở đấy, mặt cúi xuống, lông mi dài dưới ánh đền như nhẹ nhàng rung như cánh bướm, thực sự là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thị giác lẫn thính giác.

Hát xong một bài, Đường Lạc Lạc vẫn còn ngớ người chưa phản ứng lại, Diệp Tiểu Manh đã bắt đầu cảm thán.

- Quá hay rồi! Cám ơn cậu chủ Mặc đã không vào giới giải trí để lại miếng cơm kiếm ăn cho tôi! Anh tuyệt đối đừng nghĩ không thông vào giới giải trí kéo cao tiêu chuẩn, đồng ý với tôi được không!

Mặc Thiệu Đình cười ngồi lại bên cạnh Đường Lạc Lạc, thấy ánh mắt tiểu nha đầy nhìn mình thực sự sùng bái, Đường Lạc Lạc cẩn thận đến gần, vẻ mặt như fan hâm mộ.

- Về nhà hát cho em nghe được không?

Cái tên này thực sự thâm tàng bất lộ mà, lúc trước chưa từng biết anh này ca hát lại dụ gái đến như vậy!

- Được.

Mặc Thiệu Đình hơi cong môi, lộ ra một nụ cười xấu xa.


- Nhưng anh chỉ muốn hát trong lúc tâm trạng tốt thôi.

- Vậy như thế nào tâm trạng anh mới tốt?

Đường Lạc Lạc vội truy hỏi.

Mặc Thiệu Đình đưa ra hai ngón tay, nắm lấy cằm dưới Đường Lạc Lạc, nhẹ nhàng sáp đến hôn một cái, ánh mắt mê hoặc và thần bí, giọng trầm xuống trả lời.

- Em nói xem?

Đường Lạc Lạc: …

Xong rồi, sao cô cảm thấy vừa không chú ý, lại bị Mặc Thiệu Đình dắt mũi đi đâu rồi?

Tuy trừ Diệp Tiểu Manh và Đường Lạc Lạc, giữa mọi người vẫn chưa được tính là thân thiết, nhưng không khí đêm đó rất nhẹ nhàng tuỳ ý, sau đó náo nhiệt một lúc, liền nhà ai nấy về.

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình thân mật rời khỏi, Diệp Tiểu Manh và George lại cãi nhau suốt dọc đường, lúc quay về biệt thự ở ngoại ô của George, đã là đêm khuya rồi.

Diệp Tiểu Manh đây cửa xe ra trước, tung tăng xuống xe, cảnh đêm dịu dàng, đêm nay trăng đặc biệt sáng, ánh trăng chiếu xuống êm dịu, George uống vài ly cốc tai, có chút say, Diệp Tiểu Manh xuống xe vừa định xoay người kéo lấy anh, liền bị George ôm chặt lấy từ đằng sau.

Trên người anh ấy, có mùi hương dễ chịu, hoà với vị thuốc lá nhàn nhạt, Diệp Tiểu Manh chưa kịp phòng bị đã bị George ôm lấy, ngớ người ngay tại chỗ, cửa lớn biệt thự ở trước mắt, cô căn môi, nhắc nhở George.

- Anh muốn làm gì, say tí bỉ rồi hả?

George mơ hồ mở nửa mắt, giống như một con mèo siêu to, nhẹ nhàng mèo nheo ngay cổ Diệp Tiểu Manh, giọng nói cũng mập mờ không rõ.

- Diệp Tiểu Manh, đừng rời xa tôi, đừng rời xa tôi, chúng ta cứ luôn như vậy, được không?

Trái tim như bị bởi những ngón tay ấm áp kích động, Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, phút chốc sức kháng cự giảm xuống đến không, đối diện với những lời nói nhảm của George, lại không có một chút sức lực để chống đỡ.


Chúng ta cứ luôn như vậy…

Nghĩ thử, hình như đúng là rất tốt.

Diệp Tiểu Manh chậm rãi nhấch tay mình lên, đỡ lấy bàn tay George, cả người thoáng một cái.

- Đừng giả vờ say nữa, mau dậy đi.

Trong lòng lại dần dần ngập tràn cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc.

Nói không có cảm giác, là gạt người, từ khi nào mà bản thân sản sinh tình cảm khác với George, Diệp Tiểu Manh cũng hoàn toàn nắm không rõ đầu đuôi, nhưng dần dà, bất giác, cô cũng cảm thấy nếu như hai người có thể luôn ở cùng nhau, là rất rất tốt.

Vậy đó cũng gần giống với tương lai hạnh phúc nhất mà cô có thể mường tượng ra rồi.

George chỉ là có chút lờ mờ say thôi, chứ chưa đến bước đường bất tỉnh nhân sự, Diệp Tiểu Manh ra sức đỡ lấy anh, vừa ôm hận George nặng hơn mình gấp mấy ngàn lần, vừa cẩn thận đỡ anh đến phòng ngủ, cũng không biết bàn tay và cánh tay của mình, lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, lại có thể miễn cưỡng đỡ George lên giường được, đắp chăn lên.

Làm xong mọi thứ, Diệp Tiểu Manh mệt đến nỗi thở hổn hển dưới tấm thảm nửa ngày trời, giờ mới phủi mông, đứng dậy đi ra ngoài.

Tâm trạng trở nên rất tốt, toàn thân đều nhẹ nhỏm, Diệp Tiểu Manh nghĩ từ khi mình gặp George, gần như vận may trở nên tốt hơn, tìm được công việc, thoát khỏi sự quấy rầy từ gia đình, bây giờ, ngay cả bạn thân của mình là Lạc Lạc cũng càng ngày càng hạnh phúc, cái tên George này, đúng là một phúc tinh thật.

Cô nghĩ như vậy, dọc đường ca hát, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay vịn cầu thang, đang chuẩn bị xuống phòng dưới lầu mình nghỉ ngơi một lát, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Rousseau đứng ở góc cầu thang nhìn cô.

Rousseau là vệ sĩ bên cạnh George, so với mặt mũi George có chút nét Châu Á, Rousseau lại là tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn, thân hình cao lớn, bình thường đều mặc nguyên bộ màu đen, hơi cúi đầu, khiến người khác rất khó mà không chú ý đến sự hiện diện của anh, lúc này cùng anh ta mặt đối mặt, Diệp Tiểu Manh mới phát hiện, Rousseau là một người đàn ông trông rất điển trai kiểu hoang dại, ánh mắt trông còn có chút… ác liệt?

Nếu như nói George là con Husky có vẻ ngoài đầy sức quyến rũ, vậy Rousseau chính là một con sói thuần tuý.

Bình thường cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, nhưng khí chất sắc bén toàn thân lại không che giấu nổi.

Diệp Tiểu Manh đối diện với đôi mắt xanh nghiêm túc của Rousseau, bất giác có chút căng thẳng, cô thu lại bước chân vui vẻ, đi xuống cầu thang, đứng nghiêm chỉnh.

- Ngài Rousseau, có chuyện gì sao?

- Cô Diệp, cậu chủ rất thích cô.

Giọng nói Rousseau thẳng thắn, không vòng vo.


Diệp Tiểu Manh chốc lát đỏ mặt, ngại ngùng xua tay.

- Không có không có, là anh nghĩ nhiều rồi, anh ấy không có rất thích tôi đâu.

Trong lòng lại nhịn không được có chút vui mừng.

Rousseau luôn đi theo George, nếu như anh ta cũng cảm thấy George thích mình, vậy có thể…

George cũng nghĩ như vậy?

Rousseau nhìn biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa mừng thầm của Diệp Tiểu Manh, tầm mắt rũ xuống.

- Là như vậy. Nhưng cô Diệp, tôi kiến nghị hai người vẫn là nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.

- Ơ?

Diệp Tiểu Manh ngẩn người, có chút xấu hổ, có chút hoảng loạn.

- Ý của anh là gì?

- George là hy vọng của gia tộc Brown. Nếu như có ngày ngài Lance qua đời, người kế thừa gia tộc Brown, chính là George. Thân là người kế thừa gia tộc Brown, trách nhiệm trên người George rất nặng, cậu ấy không thể kết hôn với một thiếu nữ gia đình bình thường được, cậu ấy cần đảm nhận sứ mệnh của gia tộc, không phải mọi người đều có thể tuỳ hứng như ngài Lance, cưới một người vợ Hoa Hạ địa vị thấp kém, trừ phi…

Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, lời nói của Rousseau như một cây roi, đánh mạnh vào cô, khiến cô vừa khó chấp nhận vừa không có chỗ lánh mình.

Ý của anh ta rất rõ ràng, bản thân không xứng với George, tương lai của George là gia chủ của gia tộc Brown, phải liên hôn với người phụ nữ thân phận cao quý, không thể làm càn theo ý mình được.

Vì vậy, Rousseau đang dùng cách của mình, nói với cô phải biết thức thời, mau chóng rời khỏi George?

Xuất thân trong một gia đình ham lợi, những ánh mắt khinh thường và phân biệt đối xử mà Diệp Tiểu Manh gặp được từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không ít hơn lời cảnh cáo hoà nhã của Rousseau vừa nãy, trái lại chỉ có hơn chứ không có kém, vì cậy tinh thần cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Nếu như là cô gái bình thường, sau khi bị làm nhục như vậy, đa số sẽ đau lòng khóc lóc rời khỏi, nhưng biểu cảm khó chịu trên mặt Diệp Tiểu Manh nguôi đi, lại rất kiên cường đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mắt Rousseau.

- Trù phi cái gì? Còn có những khả năng khác phải không?

Rousseau lúc trước tưởng rằng, Diệp tiểu Manh là một cô gái Trung Hoa hoạt bát đáng yêu, chứ không có gì đặc biệt, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh lại kiên cường của Diệp Tiểu Manh, nhịn không được hơi có chút kinh ngạc, anh do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng tiết lộ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận