Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

"Thế nào rồi?" Diệp tiểu manh hồi hộp hỏi.

"Tôi nghĩ kịch bản thứ nhất tốt hơn." Geogre còn rất nghiêm túc rút ra cuốn kịch bản bộ phim thanh xuân thần tượng kia: "Em thấy được không?"

"Tôi chỉ không thể quyết định được thôi." Diệp tiểu manh gãi gãi đầu: "Xem như mỗi bộ có mỗi đặc điểm riêng đi, đều có điểm sáng, nhưng nói thật chúng đều không phải tài nguyên đặc biệt tốt gì."

Với vị thế của cô bây giờ thì nhất định tiếp xúc không đến những tài nguyên cao nhất rồi, nhưng hàng năm đều có những bộ phim nhỏ chi phí thấp bùng nổ, cho nên cô tạm thời đặt cược một phen cũng tốt.

Đề tài thanh xuân thần tượng là lựa chọn đáng tin cậy vì các ngôi sao đều tập hợp, nhưng nếu bộ phim kia được quay tốt biết đâu có thể đoạt giải......

Diệp tiểu manh lại nhíu mày, ngón tay vuốt qua vuốt lại giữa hai kịch bản: "Ai da, chán quá, anh nói chọn kịch bản thứ nhất à, vì sao?"

Geogre vươn tay cầm lấy cuốn kịch bản thứ nhất, nghiêm túc giải thích;"Bây giờ em chỉ mới lấn quân vào giới điện ảnh, đương nhiên phải ổn định trước đã, hơn nữa, kịch bản có nhiều cảnh hành động, tôi sợ em gặp nguy hiểm."

Thật ra có câu anh không nói ra là kịch bản thanh xuân thần tượng này tuy là không yêu cầu về các động tác khó nhưng không ít cảnh diễn tình cảm và cảnh hôn.

Từ khi Diệp tiểu manh ră mắt đến nay, Geogre vẫn cố gắng bảo vệ tốt cho cô, anh là một trong những nhà đầu tư của Tinh Huy, cho nên có quyền lên tiếng trong việc điều động nguồn tài nguyên, nhưng bây giờ......

Đối mặt giữa cảnh hành động có thể gặp nguy hiểm và cảnh tình cảm, sau khi cân nhắc một hồi Geogre cảm thấy nên là vì sự an toàn của Diệp Tiểu Manh mới là quan trọng nhất.

Đã không ít các nữ diễn viên vì phải phối hợp với vai diễn mà phải sử dụng các động tác khó đều bị thương ở thân thể ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau cho nên anh không muốn để cô phải mạo hiểm.

Mặc dù là, cứ nghĩ đến cảnh tình cảm và cảnh hôn mà Diệp Tiểu Manh phải diễn, trong lòng anh nổi lên bừng bừng một loại dấm chua, buồn bực muốn chết.

Nhìn ánh mắt chân thành của Geogre, trong chớp mắt Diệp Tiểu Manh có chút dao động, thật vất vả cô mới đứng vững được gót chân trong làng giải trí, có lẽ còn chưa quá ổn định, nếu cô mạo hiểm chọn kịch bản thứhai, ngộ nhỡ cô làm không tốt thì sao?

Trả giá nhiều như vậy thật sự đáng sao?

Diệp tiểu manh vò đầu, ngập ngừng do dự.

Geogre nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, nhịn không được cốc đầu cô: "Được rồi,được rồi, trước tiên không cần suy nghĩ, tôi có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì thế?" Diệp tiểu manh ngẩng đầu, hiếm khi cô thấy Geogre nói chuyện nghiêm túc như vậy.

"Sắp tới...... Chú tôi có thể đến đây một chuyến." trên mặt Geogre lộ ra một tia khó xử, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn diệp tiểu manh: "Tôi muốn giới thiệu em với ông ấy, làm quen một chút."

Lại nói,Geogre đến Hoa Hạ đã được bốn năm rồi, nghiễm nhiên đã thông thuộc với Hoa Hạ mà ngài Lane lại ở nước Anh xa xôi, ông ấy rất yên tâm bàn giao công việc kinh doanh cho Geogre, chưa một lần đến xem qua.

Đợt thị sát này, là có nội tình.

Diệp tiểu manh chớp chớp mắt, trong lòng cô không biết là tư vị gì, Geogre nói rằng muốn giới thiệu cho cô làm quen với ngài Lane......

Nếu cô đoán không lầm, đây là gặp phụ huynh nhỉ?

Dù sao thì từ nhỏ Geogre không có cha mẹ ở bên, là một tay ngài Brown nuôi anh lớn, giờ thuận tiện để cho Diệp Tiểu Manh gặp ngài Lane phỏng chừng cũng là vì cân nhắc tương lai về sau của hai người.

Mặc dù là việc này còn rất xa vời.

Hai người vẫn chưa ai chọc thủng tờ giấy mối quan hệ này, mắt thấy sắp bị phá rồi, mặt diệp tiểu manh đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tôi...... Tôi hơi lo lắng, nếu ngài ấy không thích tôi thì làm sao bây giờ?"

Nói là nếu,nhưng về cơ bản Diệp Tiểu Manh có thể nhận định rằng ngài Lane hẳn là sẽ không thích cô đâu.

Gia tộc Brown có gia thế hiển hách, mà tương lai Geogre lại là người thừa kế, mà cô......

Trước kia là đứa mồ côi không nơi nương tựa còn bây giờ lại chỉ là diễn viên tuyến mười tám.

Khoảng cách với Geogre quá lớn.

Ngay cả Rousseau cũng từng cảnh báo và khuyên răn cô huống chi là ngài Lane,người nắm giữ mạch máu cả gia tộc Brown.....

Lý do bọn kéo dài lâu đến như vậy, chính là sợ ngài Lane cản trở, nhưng bây giờ, phỏng chừng Geogre cũng hiểu được kéo dài cũng phải là cách.

"Tiểu Manh." Kiều Trì cúi người tới gần, ngay lập tức xung quanh Diệp Tiểu Manh bị một luồng hơi thở mát lạnh nam tính vây lấy, anh dè dặt vươn tay đến nhe nhàng đặt tay lên eo Diệp Tiểu Manh, cách một lớp áo ngủ mềm mại có chút mỏng manh, da thịt nhẵn mịn của cô gái cô gái mềm nhẵn mềm mại giống như sô cô la được bọc trong lớp kem, càng thêm ngon miệng và hấp dẫn người.

Hầu kết của Geogre trượt lên xuống, hô hấp dần dần trở nên dồn dập hơn, cánh tay đang đặt trên eo của Diệp Tiểu Manh càng siết chặt hơn, mắt thấy toàn thân sắp đè lên: "Tôi......"

"Cái đó, tôi quyết định!" Diệp tiểu manh bất động thanh sắc lùi ra sau, kêu lên một tiếng, sợ chính mình bị mỹ nam kế tiến công chiếm đóng, cầm lấy điện thoại: "Tôi thấy anh nói đúng lắm, vẫn là kịch bản thứ nhất tốt hơn, cái đó,tôi muốn gọi điện thoại cho chị Yến!"

Geogre:......

Thật đúng là cao thủ dập lửa mà.

Dưới ánh nhìn chăm chú và chứa vài phần kìm nén sự tức giận của Geogre, diệp tiểu manh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, làm bộ tìm kiếm số điện thoại của Từ Yến nhưng trong lòng lại như đang dời song lấp bể.

Cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé,người như Geogre cô chơi không nỗi,George không ó khả năng kết hôn với cô, về điều này trong lòng cả hai đều biết rõ cho nên chưa bao giờ nói toạc ra.

Lúc này đây,mặc dù George rất cố gắng muốn giới thiệu cho cô gặp gỡ ngài Lane, muốn tăng một bước để cho cô vào thế giới của họ, nhưng diệp tiểu manh biết,gia tộc Brown sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấp thuận thân phận của cô đâu, trừ khi George không bị chọn làm người thừa kế.

Bốn năm trước, cô còn ngây thơ cho rằng chỉ cần tìm được con trai ruột của ngài Lane là trên lưng Geogre không cần phải gánh trách nhiệm lớn như vậy nữa, nhưng khi thực hiện thì mới được rằng chuyện này có biết bao gian nan.

Tựa như là mò kim đáy bể.

Không có manh mối nào để tìm chỉ có một vết bớt trên vai,giữa biển người mờ mịt, biết tìm đâu?

Chuyện này e rằng không thể.

Chính là nếu bản thân cô có thể phân rõ giới hạn với George thì bốn năm qua không biết có bao nhiêu cơ hội, có thể ở sâu trong nội tâm cô cuối cùng là còn luyến tiếc anh.

Bản thân Diệp tiểu manh cũng không biết nếu thật sự có một ngày nào đó đến lúc cô phải quyết định cô có thể thỏa hiệp nỗi hay không nữa.

Nhưng lúc này đây, cô thật sự không muốn vứt bỏ tất cả nguyên tắc và lòng tự tôn trở thành tình nhân cho tình yêu.

Hoang mang và rối loạn tìm số điện thoại của Từ Yến, vừa mới quay số thì điện thoại của Diệp tiểu Manh vang lên, thấy tên của người gọi, diệp tiểu manh có chút ngoài ý muốn bắt máy: "chị Yến? Em muốn gọi điện thoại cho chị, em quyết định rồi, em muốn chọn kịch bản thứ nhất, chính là bộ phim thanh xuân thần tượng kia......"

"Tiểu manh, việc bị thay đổi rồi." Bên kia truyền đến giọng nói hơi có lỗi của Từ Yến, cùng với một tia bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Kịch bản này thuộc về Tôn Dương Dương rồi......"

"Cái gì?" Diệp tiểu manh trợn to hai mắt: "Không phải đã nói......"

"Ngày hôm qua còn nói bộ phim này là để cho em, có thể để em chọn, không ngờ hôm nay vai diễn của em bị Tôn Nương Nương đọat đi, cô ta để ý em không phải ngày một ngày hai đâu, vì bộ phim này cô ta tự trả tiền cát xê, chủ yếu xem như nghĩa vụ diễn xuất, chị cũng không có cách nào."

Tự trả tiền cát xê sao?

Diệp tiểu manh nghẹn lời,ai,xem ra Tôn Dương Dương này muốn bất chấp bất cứ giá nào mà......

Năm đó,trong nhóm nhạc nữ, Tôn Dương Dương này là một trong bốn thành viên nữ,ở khắp nơi đều xem cô không vừa mắt, còn làm trò tát cô trước mặt của George, sau này nhóm nhạc trở nên nổi tiếng, Tôn Dương Dương không thèm nói gì bỏ ra ngoài tự thành lập một văn phòng, tiếp tục diễn xuất, bởi vì cả hai đều phát triển ở nghiệp diễn, tuổi tác lại không chênh lệch nhau gì nhiều thì khó tránh khỏi những lúc chạm mặt nhau.

Mấy năm nay, cuộc đấu tranh gay gắt chưa từng dừng lại nhưng diệp tiểu manh không ngờ tới, bây giờ vì muốn tiệt hồ trong tay của cô mà Tôn Dương Dương lại hạ cái giá thấp như vậy, diễn miễn phí.

Lúc này thì ván đã đóng thuyền rồi, diệp tiểu manh bèn thở dài một tiếng: "Có thể là ý trời đi,em thấy kịch bản thứ hai cũng rất tốt, chị yến,em sẽ lấy cái đó."

"Được, lần này không vấn đề gì, ngày mai chị phải đến thảo luận với phía tổ làm phim để quyết định đến,không lâu nữa em có thể vào tổ rồi." Từ yến thở phào nhẹ nhõm, an ủi nói: "Tiểu Manh, em cũng đừng khó chịu, đừng lo lắng, cho dù cô ta đoạt vai của em,chẳng phải trong tay em vẫn còn vài cái tài nguyên sao, đều là những thương hiệu không tồi mà,trên giá trị buôn bán chúng ta đâu có thua."

Diệp tiểu manh biết từ yến đang an ủi cô, cô mỉm cười đồng ý rồi, cúp điện thoại,bĩu môi.

"Cái miệng này có thể treo được cái chai rồi đấy." Hai tay George đút vào túi áo ngủ,ghé sát vào mặt của Diệp Tiểu Manh, nhìn trái rồi lại nhìn phải trên gương mặt cô: "Như thế nào, tức giận rồi?"

"Tôn Dương Dương cướp vai diễn của tôi!" Diệp tiểu manh bực tức hét lên: "Đây không phải một hai lần nữa mà là vài lần rồi,?Cô ta cố ý!"

Bị kẻ thù không đợi trời chung đoạt vai diễn, cho dù Mặc Tiểu Manh là đứa không tim không phổi đi chăng nữa,nhiều lần lặp đi lặp lại bị tiệt hồ như vậy, e rằng cũng sắp không nhịn nỗi.

George nhíu mày;"Đúng là quá đáng. Tôi giúp em đòi lại công bằng."

"Ấy ấy ấy, đừng!" Diệp tiểu manh vội dơ tay kéo George lại: "Không muốn, không cần."

Cái gọi là " lấy lại công bằng”của George thật sự là rất bạo lực rất máu me,mấy năm nay không phải không có ai gây hấn với Diệp tiểu Manh,họ đều đã bị George âm thầm "Đòi lại công bằng", bằng cách này, diệp tiểu manh bị người trong ngành giải trí biến thànhsát tinh không thể không trốn đi.

"Có thể là bởi vì tôi còn chưa đủ mạnh đi." Diệp tiểu manh phất phất tay: "Quên đi, thật ta tôi cũng rất thích kich bản thứ hai, vốn đang do dự kết quả cô ta giúp tôi lựa chọn, cứ như vậy đi."

"Thật sự không cần?" George nhíu mày.

"Không dám." Diệp tiểu manh lắc lắc đầu, vươn tay che miệng miệng ngáp vài cái: "Được rồi, kịch bản cuối cùng cũng có rồi,tôi không ở đây làm phiền anh nữa, a,tôivề nhà ngủ,thật sự buồn ngủ."

"Không bằng ở lại đi?" Sắc mặt George thâm trầm, nửa đùa nưa thật hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui