Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

“ông ngoại đã suy nghĩ rồi”.Ông cụ Mặc thu lại nụ cười:”Ta đã quyết đinh rồi,sau bữa tiệc tối hôm nay cho cháu một tuần để sửa sang lại tâm trạng sau đó theo Tây Thành vào Mặc thị làm quen với môi trường một chút.

Là một người đã cao tuổi,ông cụ thật sự không có cảm giác an toàn,mỗi một ngày trôi qua có thể trở thành ngày cuối cùng.

Mặc Như Nguyệt là đứa con gái mà ông cụ yêu thương nhất,ông cụ Mặc đã mất đi đứa con trai người duy nhất mà ông cụ không yên lòng chính là Mặc như Nguyệt.

Thật vất vả Mặc Như Nguyệt mới tìm lại con gái ruột thì làm sao ông cụ Mặc lại không yêu thương Đường Lạc Lạc cho được đây?Không thu xếp cho họ một nguồn vốn liếng để hai mẹ con bà có cuộc sống ổn định,một tương lai suôn sẻ đây?

Mặc thị không thuộc riêng của một ai hết mà là thuộc sỡ hữu của những người trong gia đình họ Mặc.

Việc kinh doanh mấy năm nay,ông cụ Mặc cũng thấy rằng Mặc Tây Thành không phải một thương nhân quá tài giỏi,thà để Đường Lạc Lạc thử một lần còn hơn để Mặc thị từ từ tụt dốc trong tay Mặc Tây Thành được.

Nếu Mặc thị có thể phát triển đúng hướng thì khi Mặc Tây Nguyệt về già cũng có chỗ dựa rồi,tương lai của nhà họ Mặc cũng không đến nỗi bị hủy hoại trong tay thế hệ họ.

La Nhã không hề hiểu được dụng ý đúng đắn của ông cụ Mặc,trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại –là bà ta đã cực khổ mà ra sức thực hiện hết thảy cho Mặc Tây Thành mà bây giờ chắp tay dâng tặng cho đứa con giái Mặc Như Nguyệt tiểu tiện nhân Đường lạc Lạc này!

Dựa vào đâu chứ?

Mẹ con nó làm mất mặt cho nhà họ Mặc,làm bại hoại thuần phong mỹ tục cũng do hai mẹ con nó gây ra hết mà kết quả thì sao, những điều tốt đẹp đều thuộc về mẹ con nó hết sao?

“Bố,con thấy Tây Thành quản lý công ty rất tốt rồi,không cần…để Đường Lạc Lạc vào đó đâu ạ.La Nhã không nhịn được nói ra:”Uổng công thôi,huống hồ Đường Lạc Lạc lại không cảm kích,cần gì làm như vậy nữa.”

“Được rồi,chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”Ông cụ Mặc không để cho La Nhã không có cơ hội nói tiếp đã đứng dậy:”Dìu ta xuống dưới.”


Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc liếc nhìn nhau,cảm thấy có nói gì ông cụ cũng không muốn nghe nữa,một người bên trái một người bên phải chỉ có thể đi đến dìu ông cụ đi xuống.

Trong đại sảnh dưới tầng dưới,khách khứa đã đến lần lượt.

Đối với buổi tiệc này,ông cụ Mặc tuyên bố đây là buổi tiệc bình thường chỉ vì bình thường ông cụ Mặc rất hiếm khi tổ chức những hoạt động như vậy,mọi người đều rất nhiệt tình.Khi thấy người nhà họ Mặc xuât hiện trên cầu thang xoắn ốc thì trong đại sảnh đã chật kín người,náo nhiệt lạ thường.

Có không ít những con ông cháu cha giàu có quyền lực tới tham dự và những thế hệ trước có giao tình với ông cụ Mặc.Ánh sáng rực rỡ của đèn chùm pha lê làm cho đại sảnh sáng như ban ngày,tấm rèm nhung dày Thiên nga màu tím khép kín bao trùm căn phòng càng thêm náo nhệt và ấm cúng.

Ánh nến lay động,dụng cụ ăn tinh xảo và những món ăn sang trọng được sắp xesp trên những chiêc khăn trải bàn có những hoa văn phức tạp.Đàn ông phụ nữ đi đến và đi,Họ đều ăn mặc sang trọng và sáng sủa,nâng ly rượu điqua đi lại,luôn cho nhau những ời khen ngợi.

Ông cụ Mặc được La Nhã và Mặc Như nguyệt dìu tới,vừa có mặt đã bị bao quanh,chào hỏi một cách lịch sự.

Còn Đường Lạc Lạc và Mặc Lan một trái một phải như hai đóa hoa hồng kiều diễm nhất,vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của người khác.

Lễ phục hôm nay của Mặc Lan là bộ váy có làn váy lớn thêu ren,trễ ngực,màu tím làm chủ đạo,mái tóc tinh xảo có điểm xuyết những ngôi sao và những mảnh vỡ của kim cương, phong cách lộng lẫy như một công chúa.

Thật ra Mặc Lan luôn tập trung vào gu ăn mặc đơn giản,nhưng vì hôm nay cô ta muốn cướp đi sự nổi bật với Đường Lạc Lạc,cũng qan tâm rất nhiều như vậy.Cả người chói lọi tinh xảo như cái bình hoa lớn, may mà nhan sắc thanh nhã đoan trang đè ép sắc mặt xinhđẹp(chẳng hiểu chỗ này

)

Đường Lạc Lạc thì hoàn toàn ngược lại.Cách ăn mặc của cô cực kỳ đơn giản,một chiếc váy voan dài màu trắng,thiết kế đơn vai,lộ ra đường cong bờ vai hoàn hảo,thắt lưng kim loại màu vàng.Trong lúc di chuyển đẹp nhất chính là đường cong như ẩn như hiện,gương mặt được trang điểm rất nhẹ nhàng,son môi màu đỏ,khăn choàng và mái tóc được thả sau lưng trông giản dị thoải mái nhưng tinh khiết động lòng người.


Dường như cô không quá bận tâm đến việc ăn mặc nhưng vẫn tôn lên thần thái tỏa sáng và làn da trắng như tuyết của cô.

Một người xa sang trọng lộng lẫy còn một người thì đơn giản thanh lịch vừa lộ diện đã lập lức thu hút sự chú ý của người khác.

Không ít người đã từng gặp qua Mặc Lan rồi còn với Đường Lạc Lạc thì họ hoàn toàn không biết gì về cô cả,lúc này không tránh khỏi bàn luận.

“Cô cả Mặc lại đẹp nữa rồi,hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp,Này,cô gái đi bên cạnh cô ta là ai thế nhỉ?”.

“Cô gái kia nhìn thật quen mắt,cảm thấy…như thế nào vẫn đẹp hơn cô cả Mặc.”

“Suỵt…cô cả Mặc không thích nhất là bị người khác cướp mất sự nổi bật đâu,cô nói nhỏ thôi,có lẽ là bà con xa của nhà họ Mặc rồi,có thể đứng cạnh cô Mặc lai lịch cũng không nhỏ rồi.”

Lúc moi người đang thì thầm bàn luận thì Mặc Lan ra sức ưỡn thẳng lưng,cô ta không muốn bị Đường Lạc Lạc áp chế,nhưng trong lòng cô ta như đang có hàng ngàn móng vuốt cào xé,nóng lòng không thể tìm một cơ hội khiến cho Đường Lạc Lạc phải kinh ngạc.

Cơ hội này rất nhanh sẽ rơi vào tay cô ta thôi.

Nhậm tử Lương đã đưa cha mẹ anh ta đến dây từ sớm và chào hỏi nói chuyện với Mặc Như Nguyệt vài câu rồi đi liền đi tới Đường Lạc Lạc với ánh mắt tỏa sáng.

Trên mặt Đường Lạc Lạc nở ra nụ cười khéo léo,bước đến tiếp đón anh ta.Mặc Lan bên cạnh thì nghiến chặt răng cũng lập tức đi theo.

Bố mẹ Nhậm là một cặp vợ chồng trung niên rất có tướng phu thê,đều rất giống Nhậm Tử Lương là trên người họ toát lên hơi thở khiến người khác ôn hòa thoải mái.Trông họ dường như đang ở độ tuổi năm mươi,được bảo dưỡng rất tốt.Bố Nhậm thì có cảm giác như một thương nhân Nho giáo,mắt kính gọng vàng.Mẹ lục thì ngũ quan hài hòa,xem ra lú còn trẻ là một mỹ nhân rồi.


Đi tới gần mẹ Nhậm mỉm cười mở lời:”Tử Lương,mau giới thiệu cho bố mẹ vị nào là côMặc thế.”

Nhậm Tử Lương vội vàng đi đến bên cạnh Đường Lạc Lạc:”Thật khéo,hai vị đều là cô Mặc ạ,đây là cô Mặc Lan,còn đây là Lạc Lạc,Lạc Lạc là người mà con đã nhắc qua với bố mẹ ạ.”

Mẹ Nhậm nhìn vẻ mặt rạng rỡ của con trai thì trong bà đã hiểu được bảy tám phần.

Trước đây,Nhậm Tử Lương đã quen với việc ở lại Mỹ,gọi cũng không chịu trở về.Lần này Đường lạc Lạc về nước con trai mình bà cũng theo về ngay tức khắc.Về đến nhà cũng không chịu ở yên,cứ 10 chuyến chạy ra ngoài là hết chin chuyến chạy ra ngoài phải tìm Đường Lạc Lạc.

Việc chung đại sự của con mình,bậc làm cha mẹ nào mà không nóng lòng chứ.

Nhìn phong cách ăn mặc giản dị của Đường Lạc Lạc nhưng trời sinh vẻ đẹp tự nhiên,trong lòng mẹ Nhậm có ấn tượng tốt với cô,mỉm cười nắm tay Đường Lạc Lạc:” Cháu là Lạc Lạc à,đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu,đứa trẻ Tử Lương này nhất là tùy hứng may mà có cháu dung nạp nó đấy.”

“Thằng bé này,đúng là thiếu kỷ luật cá nhân.”Bố Nhậm cũng gật đầu phụ họa thêm.

Nụ cười trên gương mặt Đường Lạc Lạc cứng ngắt,sao cô cứ cảm thấy giống như là đang bàn giao Nhậm Tử Lương cho cô vậy nhỉ,có hiểu lầm gì ở đây chăng?

“Đâu có,đâu có ạ.Cháu và Tử Lương là bạn tốt,anh ấy giúp đỡ cháu cũng không ít đâu ạ,là cháu nên cảm ơn hai bác đã nuôi dạy con trai tốt như vậy mới đúng ạ,lẽ ra cháu nên đến nhà thăm hỏi hai bác trước nhưng sau khi về nước xảy ra nhiều việc linh tinh...Gương mặt của Đường Lạc Lạc cười tươi kèm theo sự kính cẩn và trân trọng khiến cho mẹ Nhậm càng thêm yêu thích cô,bầu không khí vô cùng hài hòa.

Nhậm Tử Lương đứng một bên cười tủm tỉm,trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm---ít ra thì bố mẹ cũng rất vừa ý Đường Lạc Lạc rồi.

Mặc dù bây giờ có vẻ như anh ta không có hi vọng cho bản thân và đường Lạc Lạc nhưng ai biết được sau này thì sao chứ?

Lùi 10 000 bước,cho dù cả đời phải làm khuê mật nhưng khuê mật được bố mẹ thừa nhận cũng là chuyện tốt rồi.

Mọi người giống như đang rất vui vẻ rất hạnh phúc ngoại trừ Mặc Lan đang đứng ở bên.

Sau khi Nhậm Tử Lương giới thiệu cô ta với Đường Lạc Lạc thì bố mẹ Nhậm hầu như không phát hiện cô ta,chỉ ân cần nói chuyện với Đường Lạc Lạc thôi,một người luôn được sự chú ý của người khác như Mặc Lan làm sao có thể nuốt trôi cục tức này xuống được?


Thật ra bố mẹ Nhậm thân mật với Đường Lạc Lạc hơn chỉ đơn giản là vì cô có mối quan hệ thân thiết với Nhậm Tử Lương nhưng trong mắt của Mặc Lan thì bố mẹ Nhậm kỳ thị thân phận con gái nuôi của cô ta,một đôi phản diện phân biệt đối xử.

Nếu như không có Đường Lạc Lạc thì lẽ ra Nhậm Tử Lương đã giới thiệu bố mẹ mình cho cô ta rồi.

Đối tượng bây giờ được bố mẹ Nhậm ân cần hỏi thăm đáng lẽ là cô ta mới đúng!

Mặc Lan vừa nãy bị ông cụ Mặc kích thích giờ lại bị bố mẹ Nhậm lạnh nhạt,trong lòng cô ta tưởng chừng như bị bóp đến nát bươm,nhìn họ trò chuyện thật vui vẻ,cô ta đi lên từng bước mỉm cười châm biếm:”không nghĩ là chị và bác trai và bác gái lại hợp nhau như vây,trông hai bác ấy hiền từ như vậy,chị,chi bằng chị dẫn Trần Trần ra giới thiệu cho hai bác ấy đi chứ?”.

“Trần Trần?” mẹ Nhậm tò mò hỏi:” Trần trần là ai?”

Đường Lạc Lạc còn xa lạ gì với chiêu trò châm ngòi của Mặc Lan nữa,cô cảm thấy buồn cười,sắc mặt không thay đổi nhìn bố mẹ Lục “Trần Trần là con trai của cháu,được ba tuổi rồi ạ.”

Ngay lập tức,bầu không khí tốt đẹp hài hòa ban đầu bị cuốn đi,bố mẹ Nhậm đứng ngây ra tại chỗ,hết tôi nhìn anh,anh nhìn tôi rồi lại nhìn sang đứa con trai bảo bối Nhậm Tử Lương với vẻ mặt ngạc nhiên,không hẹn mà cùng thốt lên cùng một lúc:” Tử Lương,chuyện này là sao?”

Sự tồn tại của Trần Trần,vốn không thể che giấu được,Nhậm tử lương biết điều này nhưng anh ta muốn cha mẹ mình bồi dưỡng tình cảm với Đường Lạc lạc,ít nhất lưu lại tình cảm tốt đẹp trước rồi đến lúc đó dễ chấp nhận hơn.

Nhưng mà không ngờ bị Mặc Lan cay độc nói thẳng ra hết.

“Trần Trần là con trai của Lạc Lạc ạ,rất đáng yêu,con lafcha nuôi của thằng bé.”Nhậm Tử Lương bất đắc dĩ chỉ cfn cách ăn ngay nói thật:”Lạc Lạc là một cô gái rất tốt ạ.”

Trên mặt của bố mẹ Lục lộ ra tia vừa bối rối vừa ngạc nhiên,là cha nuôi….

Nói như vậy,đường lạc lạc thuần khiết lễ phép trước mặt không những đã có con trai mà còn đứa bé không phải là của Nhậm Tử Lương.

Chuyện này hơi khó chấp nhận rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận