Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Lúc này được Mặc Tây Thành mở lời mời, Đường Lạc Lạc vốn có ấn tượng rất tốt đối với Mặc Tây Thành, bỗng chốc có chút động lòng, nhưng chợt nghĩ đến, Mặc Thiệu Đình dường như rất để ý sự tiếp xúc giữa cô với Mặc Tây Thành, có chút do dự không quyết, cắn cắn môi, cô nhẹ nhàng lắc đầu:

- Hay là thôi vậy... anh hai cậu....

Nụ cười trên mặt Mặc Tây Thành không đổi, dịu giọng khuyên:

- Trước đó anh hai có chút hiểu lầm với tôi, tôi sẽ nói rõ với anh ấy, chỉ là đi hóng gió thôi mà, chỉ một lúc thôi, nếu như cô lo lắng anh hai sẽ nổi giận, tôi có thể nói với anh ấy mà, chốc nữa tôi sẽ nhắn tin với anh ấy, đi nào! Lạc Lạc, cô xem cô mấy ngày nay mang bộ dạng mệt mỏi đến thế nào hả?

- Được thôi...

Dù sao Mặc Tây Thành cũng đã đảm bảo thế rồi, Đường Lạc Lạc nghĩ nghĩ cũng phải, anh em ruột thì có cái gì mà nói không thông chứ?

Vừa nghĩ thế, cô đưa tay ra, để Mặc Tây Thành kéo cô lên moto.

- Ngồi chắc vào.

Mặc Tây Thành đưa một cái nón cho Đường Lạc Lạc, hai tay nắm chắc tay lái, đạp ga, moto phóng nhanh xuyên xuống lòng đường.

Một cơn gió mạnh tạt lên mặt, Đường Lạc Lạc nắm chặt áo của Mặc Tây Thành, hứng phấn đến mức mắt mở to, cảm giác như bản thân đang cưỡi mây cưỡi gió vậy, tốc độ nhanh đến bản thân vừa chớp mắt, cảnh vật trước mắt đã lùi về sau nhanh chóng.

Mặc Tây Thành chở Đường Lạc Lạc cứ thế phi thẳng một đường, không lâu sau trước mặt xuất hiện một nhóm người lái xe moto, người nào người nấy lái chiếc moto nào cũng giá cả trên trời, trong đó có nam có nữ, từ xa đã vẫy tay chào với Mặc Tây Thành.

Một cái thắng gấp, Mặc Tây Thành dừng xe lại, cũng vẫy tay lại với nhóm người trước mặt:

- Hehe! Hôm nay sớm đó nha!

Nhóm người trước mặt này đều là công tử con nhà giàu, xe đua chơi chán rồi, lâu lâu đổi khẩu vị, chơi chơi moto, chốc chốc lại phóng xe đi, ban ngày thì áo vest trang trọng, ban đêm thì tốc độ và kích thích, là thú vui điều tiết, còn có thể thả lỏng tâm trạng nữa.

Lúc này một thanh niên mặt mày thanh tú huých sáo với Mặc Tây Thành:

- Ủa? Tây Thành, hôm nay còn dẫn theo cô nàng mới! Cậu chèo thuyền không cần bánh lái, cứ thế mà phiêu theo sóng biển ư?


Lời nói vừa dứt, nam thanh nữ tú trong đội xe đều cười phá lên.

- Không biết mỹ nữ này có thể theo cậu bao nhiêu ngày? Cậu chủ Tây Thành có tốc độ thay bạn gái nhanh như quần áo, lại có quần áo mới rồi nha!

Một cô gái tóc ngắn đỏ hoe ngồi trên moto ngẩn đầu lên, cười trêu ghẹo:

- Ui da! Cậu chủ Tây Thành này, cậu làm đau lòng người ta quá nha! Lần trước sau khi đua xe thua cậu, người ta đã để mắt đến cậu rồi, ngay cả cơ hội này cậu cũng không cho mình, hôm nay còn dẫn thú vui mới đến tát vào mặt mình, chơi không đẹp nha!

Mặc Tây Thành chau chau mày, bình thường những lời giễu cợt thế này cậu ta không từ, thậm chí còn thích thú nữa, nhưng hôm nay dẫn theo Đường Lạc Lạc, cậu ta e rằng những lời nói không có giới hạn này của mọi người, khiến Đường Lạc Lạc không vui:

- Các cậu đừng nói bừa, cái gì mà thú vui mới chứ, khó nghe chết đi được, bổn thiếu gia đây là người có mới nới cũ hay sao? Tôi đây chung tình lắm đó!

- Ây yo yo... là lỗi của bọn này, bọn này sai rồi được chưa hả?

Thanh niên dẫn đầu giễu cợt làm động tác sờ sờ cổ, quay đầu nói nhỏ với đồng đội phía sau:

- Xem ra lần này cậu chủ Tây Thành thật lòng đó, không biết là tiểu thư nhà nào đây.

- Tôi cũng hiếu kỳ nữa.

- Hiếu kỳ +1.

Cô gái tóc đỏ hoe nhìn nhìn Đường Lạc Lạc phía sau Mặc Tây Thành, thích thú lên tiếng:

- Nếu cậu chủ Tây Thành bảo bối bạn gái đến thế, vậy chúng ta đánh cược nào, từ đây đến đèo thót tim, nếu như cậu đua thắng bọn mình, bọn mình sẽ chịu thua, không ghẹo bạn gái cậu nữa, cung kính gọi một tiếng chị dâu, nếu như cậu thua thì cho bạn gái cậu cởi bỏ nón bảo hiểm, cho bọn mình thấy dung mạo thật, thế nào?

Đường Lạc Lạc trốn sau lưng Mặc Tây Thành, bị bọn người này trêu ghẹo đến đỏ cả mặt, lúc này nghe đề nghị của họ, bỗng chốc cạn lời luôn.

Cái gì mà bạn gái bạn gái chứ? Rõ ràng không phải có được không?


Nhưng bây giờ mà nói ra thì dường như sẽ khiến Mặc Tây Thành mất mặt.

Không chờ Đường Lạc Lạc lên tiếng, Mặc Tây Thành giơ tay búng một cái rõ to:

- Được, đó là mọi người nói nha! Đến lúc thua rồi đừng hòng xù kèo đó.

Nói xong quay người ra sau, an ủi Đường Lạc Lạc:

- Không sao đâu Lạc Lạc, yên tâm, tôi sẽ không thua.

Mặc Tây Thành cũng nói thế rồi, Đường Lạc Lạc chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, có chút hiếu kỳ ghé sát hỏi:

- Đèo thót tim là đâu vậy?

Đưa ngón tay ra chỉ về một khu rừng cây không xa, Mặc Tây Thành ung dung nói:

- Chính là cái đèo bên cạnh rừng cây đó, vì vòng cua vòng xoáy khá nhiều, địa hình đặc biệt gồ ghề, vì thế gọi là đèo thót tim, chính là đua xe ở đây, tim sẽ đập thình thịch thình thịch, nhanh đến cực kỳ lợi hại.

Đường Lạc Lạc bỗng chốc mặt trắng toát, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo Mặc Tây Thành:

- Đây cũng kinh khủng quá!

Bộ dạng cô nắm chặt lấy anh, vừa nhát gan vừa đáng yêu, trước khi khiến trong lòng Mặc Tây Thành dấy lên sự thương xót, nụ cười khóe môi càng sâu:

- Yên tâm, không sao đâu, có tôi mà, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô.

Đường Lạc Lạc hết cách, chỉ biết gật đầu với khuôn mặt trắng bệch, cô chỉ muốn đi hóng gió thôi mà, có cần kích thích thế không chứ?

Cái đèo bên cạnh rừng cây đó, khoảng cách xa như vậy nhìn nó, cũng có thể thấy được sự gồ ghề không bằng phẳng, địa hình như thế, đi trên đó đã khó khăn, huống chi là đua xe nữa.


A Di Đà Phật Thánh Mẫu Maria, bảo hộ cô bình an vô sự, dù sao cô cũng phải gắng gượng qua cuộc thi thiết kế ấy...

Đường Lạc Lạc đang lúc suy nghĩ lung tung, Mặc Tây Thành đã điều chỉnh tư thế, sau một tiếng hô bắt đầu, nhanh chóng rồ ga, chiếc moto soạt một cái phóng đi như gió.

Tốc độ khi nãy, Đường Lạc Lạc đã thấy rất nhanh, lúc này càng giống như cưỡi mây cưỡi gió hơn, nhanh đến Đường Lạc Lạc mở to mắt, chỉ cảm thấy gió không ngừng thổi vào trong miệng, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về sau, có cảm giác choáng váng hoa mắt, kỳ lạ là rõ ràng con đường phía trước gồ ghề không bằng phằng, nhưng vì kỹ thuật lái moto của Mặc Tây Thành cực đỉnh, nên không hề cảm thấy gập ghềnh.

Dù là thế nhưng Đường Lạc Lạc đã sợ đến run cả người, tuy nhiên, vẫn có chút xíu xíu sự kích thích và chút xíu xíu sảng khoái nhỉ!

Cô nhắm mắt lại, hận đến mức muốn xé rách phần áo sau lưng Mặc Tây Thành, không dám mở mắt, chỉ cảm nhận được bên tai tiếng gió vù vù vù lướt qua.

Mặc Tây Thành ung dung đuổi theo sau những lái thủ phía trước, lúc cua 1 cua 2, cậu ta không hoảng loạn, duy trì khoảng cách an toàn nhất định, khóe môi nở nụ cười tự tin và tùy ý, trong nhóm tay đua không bị bỏ rơi cũng không dẫn đầu, tỏ ra cực kỳ ung dung.

Chờ đến vòng cua cuối cùng, đột nhiên gia tăng mã lực, hưng phấn đuổi theo, khiến thanh niên thanh tú đằng trước không nhịn được chữi bậy, cũng tung hết sức lực toàn thân, rồ ga, trên đường pháo hoa văng tứ tung.

Nhưng trên mặt Mặc Tây Thành không chút biến sắc, bám sát đối phương lướt qua, bên rìa vực thẳm nguy hiểm lướt bay qua, giống như bay lên vậy, trong ba phút cuối cùng, một cái xoay vòng hoa lệ, phóng lên dẫn đầu đội nhóm.

“Vút” một tiếng, Mặc Tây Thành người đầu tiên phóng qua vạch đích đến, chưa chờ dừng vững đã quay đầu ngay, đối diện với một nhóm tay đua, cởi bỏ nón, chí khí phấp phới nhếch mày:

- Thế nào? Phục chưa hả?

Một nhóm nam nữ bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ thất bại, tên này đúng là quá đáng mà! Tốc độ này, gần đuổi kịp tay đua thực thụ luôn rồi.... đúng là biến thái!

Nhưng dù trong lòng có không cam đi nữa, thua thì là thua, mọi người nhìn mặt nhau, sau đó đồng loạt cúi đầu, đối diện với Đường Lạc Lạc hô to:

- Chào chị dâu nhỏ ạ!

Trong lòng Mặc Tây Thành bỗng chốc cảm thấy vô cùng sảng khoái, và Đường Lạc Lạc phía sau lại có khổ mà khó nói ra, ai là chị dâu nhỏ của các người chứ?

Nè nè nè, cơm có thể ăn bừa, nhưng xưng hô thì không thể gọi bừa được nha!

Tuy thắng rồi, nhưng sao Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân giống như nhảy vào cái hố mà Mặc Tây Thành đào sẵn vậy ta?

Nhưng chưa chờ Đường Lạc Lạc có phản ứng, Mặc Tây Thành quay đầu, mỉm cười với Đường Lạc Lạc:

- Không chơi với nhóm người này nữa, đi! Tôi dẫn cô đi ngắm biển.


......

Cùng lúc đó, Mặc Thiệu Đình vừa đến bệnh viện, nhìn về phía cửa phòng bệnh của Lâm Uyển Du, đã nghe thấy tiếng quát tháo la hét ngay cửa, cửa phòng bệnh đang mở, bên trong vọng đến tiếng khóc thét của Lâm Uyển Du, và tiếng khuyên bảo của ông bà Lâm.

Mặc Thiệu Đình cảm thấy sầu não vô cùng, cứng đầu đi đến, vừa lộ mặt, ông bà Lâm giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, nắm chặt lấy tay Mặc Thiệu Đình:

- Thiệu Đình, cháu đến rồi à, mau đi khuyen bảo Uyển Du dùm hai bác đi!

Lâm Uyển Du lúc này cầm một con dao trên tay, đang khua khua trước cổ, nước mắt lưng tròng, hai mắt sưng to như hai quả đào, đang quát tháo thất thanh:

- Các người đều đi ra, tôi muốn gặp Thiệu Đình! Tôi chỉ muốn gặp Thiệu Đình!

Mặc Thiệu Đình từ nhỏ cùng Lâm Uyển Du lớn lên, đối với tính cách của cô ta cũng có vài phần thấu hiểu, Lâm Uyển Du là hạt trân châu trong tay ông bà Lâm, từ nhỏ đã nuông chiều hết mực, nhà họ Lâm tại S thị cũng được xem là hào môn, có thể nói là Lâm Uyển Du muốn gì là có nấy, không có gì là không có được.

Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, Lâm Uyển Du chưa từng chịu sự thất bại, đối với những gì mà cô ta muốn có được, thì càng cố chấp và tiêu cực gấp nhiều lần so với người bình thường.

Nhưng người không phải là đồ vật, tình cảm con người càng không thể miễn cưỡng, bản thân đối với Lâm Uyển Du chỉ là tình anh em, cho dù không có Đường Lạc Lạc, cũng không đến với nhau được.

Lâm Uyển Du nhìn thấy Mặc Thiệu Đình xuất hiện ngay cửa, bỗng chốc dừng ngay la hét, ngẩn ngơ nhìn Mặc Thiệu Đình, nước mắt giống như chuỗi trân châu đứt dây, con dao cầm trên tay phút chốc rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm thật vang.

- Thiệu Đình...

Lâm Uyển Du chạy về trước, nắm lấy vạt áo Mặc Thiệu Đình, miệng lẩm bẩm:

- Cuối cùng anh đã đến thăm em rồi, anh biết em nhớ anh nhiều lắm không?

Ông bà Lâm và một nhóm y tá thấy vậy, đều lặng lẽ lui ra ngoài, bà Lâm trước đi rời đi, tay làm tư thế “cầu xin” với Mặc Thiệu Đình, lúc này mới ba bước quay đầu một lần đi ra.

Mặc Thiệu Đình khóc không nước mắt, chỉ có thể bước vào trong phòng bệnh, nhẹ nhàng rút tay Lâm Uyển Du đang nắm vạt áo anh ra:

- Uyển Du, em đừng quấy nữa! Giữa chúng ta là không thể nào đâu, em cứ lấy sinh mạng của mình ra mà chơi đùa thế này, có từng nghĩ đến tâm trạng của hai bác Lâm không hả?

Có ba mẹ yêu thương bản thân là một điều hạnh phúc biết bao, đó đã từng là khát vọng lớn nhất của anh, nhưng dễ dàng có được tất cả mọi thứ này như Lâm Uyển Du, lại không trân trọng nó.

Mặc Thiệu Đình lúc này còn chịu đến thăm Lâm Uyển Du, kỳ thực nguyên nhân lớn nhất chính là thương xót thay cho ông bà Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận