Độc Y Nương Tử

Qua khỏi cổng thành, Cẩn Y Nhiên mãi mê chìm trong suy
nghĩ về lệnh truy nã lúc nãy, cảm thấy có chút hiểu rõ, nhưng lại có
chút nghi hoặc.

“Này!”

Mới nhìn đầu tiên có thể dễ dàng nhận ra Thanh Phong hắn không phải công tử thế gia bình thường. Công tử bình thường có ai lại đi khắc gia huy
trên mã xa hoa lệ đắc tiền, chưa kể đến luật lệ của Bắc Phong đại lục
rất nghiêm khắc. Từ Bá tước trở lên mới có thể tự lập gia huy, còn lại
đa phần đều là do lập công mà ban thưởng tước vị, những người đó chắc
chắn không thể có gia huy.

“Uy…”

Còn tên Phi Thần kia càng không bình thường. Rõ ràng tướng mạo, thân thể cường hãn, khí tức mãnh liệt, nhìn kiểu nào cũng là con nhà võ tướng,
hay có thể hắn chính là võ tướng không chừng, như thế nào lại rỗi hơi
ngàn dặm rượt theo ‘tình nhân’ vậy chứ? Để giờ lại bị phát lệnh truy nã, chỉ sợ là gia tộc bọn hắn…

“Xú nha đầu, ngươi có nghe không hả?”

Thác Bác Tư tức giận rống lên, tay nhanh chóng bắt lấy vai Cẩn Y Nhiên
giật lại, ý muốn nàng dừng lại nghe hắn nói. Nhưng Thác Bác Tư không ngờ tới Cẩn Y Nhiên đang lo suy nghĩ, bị người lạp xả đột ngột, mất thăng
bằng ngã về phía sau, đánh hẳn lên người hắn.

Không lường trước được Cẩn Y Nhiên sẽ dễ ngã như thế, Thác Bác Tư luống
cuống hai tay đỡ lấy thân hình kiều tiểu, mỏng manh của nàng. Một làn
hương thanh khiết đột ngột ập vào mũi khiến tâm thần hắn trở nên vô cùng thư sướng, hai tay đang đỡ lấy Cẩn Y Nhiên cũng vì thế mà ôn nhu hơn
rất nhiều. Trong phút chốc, Thác Bác Tư có chút thất thần, ôm lấy thân
hình mỏng manh của nàng, đứng trơ ra giữa đường phố náo nhiệt.

Bất ngờ, người trong lòng hắn đột nhiên kịch liệt giãy dụa không ngừng, la hét thất thanh:

“A…sắc lang, sắc lang, buông ta ra!”

Vì lúc này là thời điểm gần với Ma pháp đại hội, người trong thành nườm
nượp qua lại, nghe tiếng thét của Cẩn Y Nhiên đều tò mò xúm lại bao vây
lấy hai người.


Thác Bác Tư xấu hổ, không biết làm sao để giải thích hiểu lầm đáng chết
này với mọi người torng khi Cẩn Y Nhiên trong lòng hắn vẫn liên tục gào
thét, khiến hiểu lầm ngày càng nặng hơn. Hắn không thể làm gì khác là
vội vã buông Cẩn Y Nhiên ra, lập tức thối lui cách nàng hơn ba thước,
ánh mắt ai oán như một tức phụ nhìn Cẩn Y Nhiên

‘Cô nãi nãi của ta, ngươi nỡ lòng nào gán cho ta cái tội danh tày trời
như thế? Ta chỉ là muốn ngươi ngừng lại nghe lời khuyên ‘quý báu’ của ta thôi a!!!’

Cẩn Y Nhiên thấy biểu tình mếu máo như sắp khóc của hắn mà thầm cười
trộm. Ai bảo ngươi làm gián đoạn suy nghĩ của ta, hừ. Nàng tiếp tục gỉa
lơ, mặc cho người nào đó trong lóng âm thầm kêu khổ không ngừng:

“Mọi người phải giúp tiểu nữ đòi lại công đạo nha, hắn…hắn dám động tay
động chân giữa thanh thiên bạch nhật, thật không biết xấu hổ. Các vị hảo hán nghĩa hiệp, xin giúp đỡ tiểu nữ, hắn không ngừng bám theo ta từ
cổng thành cho tới bây giờ, ta sợ lắm a….ô..ô…ô…” – Sau đó ôm lấy mặt
khóc nức nở

“Huynh đệ, chúng ta không thể để một kẻ vô sỉ như hắn ức hiếp nữ nhân,
làm ô nhục danh dự của người chốn võ lâm như chúng ta” – Một nam nhân
khoảng hơn hai mươi phẫn nộ hô to

Mọi người xung quanh nghe thấy thế cũng bắt đầu nhao nhao lên, ngay cả
các vị ma pháp sư cũng thần tình tức giận vung cao ma pháp trượng chỉa
thẳng về phía Thác Bác Tư khiến hắn kêu khổ không thôi, ánh mắt hung ác
phóng về phía nữ nhân chết tiệc đang lủi vào đám đông biến mất dạng.

“Phù, cuối cùng cũng thoát”

Sau khi lợi dụng đám đông chuồn đi, Cẩn Y Nhiên chậm lại cước bộ, vỗ vỗ
ngực thở phào nhẹ nhõm. Từ khi đụng phải hắn không biết nàng đã bị ‘tra
tấn’ lỗ tai đến cỡ nào! Đã là sơn tặc lại thích giảng đạo lý, không biết hắn có sinh nhầm nơi không nữa, haiz….

Dạo trên đường phố đông đúc, hàng quán san sát nhau bày bán đủ mọi loại
hàng. Có sạp bán các viên đá màu nho nhỏ vô cùng xinh đẹp, có lẽ là tinh thạch trong tuyền thuyết. Tinh thạch là một loại đá chứa nguyên tố ma
pháp tinh thuần trong tự nhiên, có tác dụng bổ sung năng lượng ma pháp
cho các ma pháp sư hoặc có thể khảm vào các vật phẩm ma pháp, trận pháp

do ma pháp sư chế tạo v.v…nói chung là nó…đáng tiền lắm đây, hờ hờ. Cẩn Y Nhiên vừa nhìn thèm thuồng vừa chảy nước miếng, dù sao nàng cũng không
học ma pháp, không cần những thứ này.

Ngoài các sạp bán tinh thạch, bên cạnh đó là các quầy hàng bày la liệt
da thú, răng nanh, móng vuốt, nhãn châu cùng xương thú, hay chính xác
hơn có lẽ là ma thú. Cẩn Y Nhiên nhìn đến hoa cả mắt, đồ vật ở nơi đây
thật quá kì lạ, chẳng có thứ nào nàng từng thấy ở thế giới trước kia,
ngay cả thú cũng quái đản và to lớn vô cùng, khiến Cẩn Y Nhiên càng thêm hưng phấn, lượn lờ khắp nơi.

Ngó quanh quất một hồi, Cẩn Y Nhiên chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn bảng
hiệu phía trên cao một gian cửa hàng đề ‘Thiên Niên Dược Quán’, ngẫm
nghĩ một chút, dù sao cũng cần bổ sung thảo dược phòng thân, nên tiện
chân bước vào.

Vừa đặt chân vào, một cỗ dược khí đập vào mặt khiến Cẩn Y Nhiên không
nhịn được khẽ nhíu mày. Nhìn trước mắt dược quán bề bộn, dược thảo tùy
tiện phóng trên các giá gỗ, cũng tương đương như thành thị trước đây
nàng từng đến. Lúc đó nàng còn nghĩ thành nhỏ nên cửa hàng cũng sơ sài,
không nghĩ đến cả thành thị lớn nhất nhì trong Ngọa Vân quốc cũng gặp
tình trạng này, có vẻ như người thế giới này không coi trọng dược thảo
lắm thì phải, vậy không hiểu nếu họ bị bệnh thì làm sao mà chữa đây???

Đảo mắt một lượt khắp cửa hàng, cuối cùng phát hiện một tên tráng hán
vai u thịt bắp đang ngồi bệt trên đất phân loại dược thảo trong góc
phòng, nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi là lão bản?”

Tên tráng hán kia vẫn không dừng tay, không lên tiếng. Cẩn Y Nhiên chỉ
là lướt mắt nhìn hắn, lại xoay đầu nhìn dược thảo xung quanh. Nàng cũng
không lên tiếng hối thúc hắn, mặc cho hắn tiếp tục sắp xếp dược thảo,
còn mình thì đánh giá cửa hàng nơi này. Ngoại trừ các giỏ trúc xung
quanh tên tráng hán được phân loại xếp đặt gọn gàng, rõ ràng, những nơi
còn lại không sai biệt lắm là một đống lộn xộn, bất quá ít nhất vẫn là
để bảng tên dược thảo cho khách hàng phân biệt.


“Không, ngươi muốn mua dược thảo?”

Sau khi xếp giỏ trúc lên giá gỗ bên cạnh, tráng hán mới chậm rãi đứng
lên, xoay người đối diện Cẩn Y Nhiên, mặt không hiện chút biểu tình hỏi
nàng

Cẩn Y Nhiên lại dời lực chú ý trở lại trên người hắn, nhướng mày:

“Phải, ngươi có Phục Linh thảo, Hoàng Lân sâm, Bạch Ngưu quả cùng rễ Thiên Niên Băng thụ chứ?”

Tráng hán nhìn nhìn Cẩn Y Nhiên vài lần, sau đó gật đầu, xoay người bước đến vài giá gỗ lựa chọn bỏ vào một cái giỏ trúc nhỏ có quai cầm, chậm
rãi đến trước mặt Cẩn Y Nhiên đưa ra:

“Ba trăm bảy mươi hai lượng”

Cẩn Y Nhiên không nói hai lời, móc ngân lượng nàng đã ‘tịch thu’ từ sơn
tặc Phong Linh sơn đưa cho tráng hán, một tay nhận lấy giỏ trúc nhỏ xoay người bước đi. Chỉ là, khi đến cửa như chợt nhớ điều gì, quay đầu nhìn
tráng hán hỏi:

“Nếu không phiền ta có thể hỏi ngươi một câu?”

“Không phiền”

“Tại sao nơi này dược quán nào cũng để tùy tiện như thế?”

Tráng hán ánh mắt toát lên một tia quang mang, nhìn kỹ gương mặt Cẩn Y
Nhiên, một lát sau thờ ơ trả lời, trong giọng nói không dấu được tia chế nhạo:

“Một lũ không có não”

“Oh? Ý ngươi là…?” – Cẩn Y Nhiên có chút nghi hoặc

“Nơi này chủ yếu dùng Quang minh ma pháp để chữa trị. Dược thảo chỉ dành cho dân thường không mời nỗi Quang minh pháp sư dùng chữa bệnh mà thôi”

Nghe đến đây Cẩn Y Nhiên có chút lý giải, nơi này vị trí Ma pháp sư rất
cao, đặc biệt là Quang minh . pháp sư. Tuy Quang minh pháp sư không có
lực chiến đấu, nhưng theo tu vi càng cao, năng lực chữa trị càng lớn.
Nghe đâu với năng lực của Pháp Thần còn có thể giúp người khởi tử hồi
sinh, là thần y trong thần y. Nếu là vì vậy, năng lực chữa bệnh của dược thảo bị xem nhẹ cũng là chuyện có thể hiểu được, dược quán mở chủ yếu
cũng chỉ dành cho bình thường dân chúng, mà họ thì cũng sẽ chẳng quan
tâm về thẫm mỹ của cửa hàng làm gì, chỉ cần có thể mua được thuốc chữa
bệnh là xong.


Cẩn Y Nhiên thầm cảm thán trong lòng. Thế giới trước đây của nàng nghiên cứu cả bao nhiêu nghìn năm về dược hiệu, tranh nhau sống chết chỉ vì
một gốc linh thảo, mà qua đến thế giới này, cái gì là hi thế trân dược
hay tuyệt tích linh thảo lại nhan nhản đầy đường, đã vậy lại bị tùy ý
quẳng ở một gốc dược quán. Không biết đồng nghiệp của nàng bên kia nếu
biết có tức đến hộc máu hay không đây a…

“Tiểu cô nương, ngươi biết về dược thảo?”

Giọng tráng hán vang lên đánh gãy suy nghĩ của Cẩn Y Nhiên, kéo nàng về thực tại

Nhìn tráng hán giọng nói mang chút kích động, Cẩn Y Nhiên khẽ mỉm cười
gật đầu. Ánh mắt tráng hán như đèn pha đột nhiên lóe sáng, thanh âm
không còn hờ hững như trước, có chút run rẩy, cẩn thận hỏi:

“Vậy cho hỏi người cần dược thảo là…?”

Cẩn Y Nhiên vẫn tiếp tục mỉm cười, không nhanh không chậm trả lời:

“Ta luyện dược”

Tráng hán hai mắt trừng lớn, cơ hồ muốn rớt cả tròng mắt, lắp bắp:

“Ngươi…ngươi…có thể luyện dược?”

“Thế nào? Khó tin lắm sao?” – Cẩn Y Nhiên có chút buồn cười nhìn tráng hán đang nắm chặt hai tay

“Không, không, chỉ là….” – Tráng hán không ngừng lắc đầu, sau đó có chút chần chờ nhìn Cẩn Y Nhiên, rồi sau đó như làm ra một quyết định cực kỳ
trọng đại, bước lên một bước, dõng dạc nói:

“Ta là Mạc Ngưu, năm nay hai mươi ba tuổi, thay thúc thúc quản lý Thiên Niên dược quán”

Cẩn Y Nhiên ngớ người, không hiểu vì sao hắn lại nổi hứng giới thiệu
danh tính, nhưng nàng cũng không lắm để ý, chỉ là nhẹ gật đầu, theo lễ
đáp trả:

“Ta là Cẩn Y Nhiên, tuổi….là bí mật của nữ nhân, tạm thời ta chỉ là muốn ngao du thiên hạ. Vậy….được rồi chứ?”

“Cẩn tiểu thư, có thể nhận ta làm đệ tử hay không?” – Tráng hán lớn tiếng hỏi, trong mắt tràn đầy hy vọng

Lúc này, Cẩn Y Nhiên hoàn toàn ngốc lăng rồi, không thể theo kịp suy nghĩ của tên dã nam nhân trước mắt.

Rùi đó, kho nhà ta đã hết, bi h thì chờ ta sáng tác tiếp thui, cỡ 1 tuần/ chương, các nàng có thể qua nhà ta chờ cũng được:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận