Độc Y Nương Tử

Cả đội bốn người quả như lời Cẩn Y Nhiên nói, đều đang dần dần tiếp cận cửa ra

Chỉ là…không khí xung quanh bọn họ có chút gì đó không bình thường

“Y…Y Nhiên…”

Lệ Na gương mặt nóng bừng, quẫn bách nhìn Cẩn Y Nhiên cầu xin, bộ dáng có bao nhiêu đáng thương là đáng thương.

Đáng tiếc, Cẩn Y Nhiên thực sự là phớt lờ không nhìn, tiếp tục chỉ tay năm ngón:

“Tỷ tỷ ngồi yên a, nếu không Hùng ca làm sao bây giờ?

Không thể vì sự vụng về của hai chúng ta mà phá vỡ trận pháp…

Đúng, đúng, bên này, bên này này…”

Chỉ thấy Tăng A Hùng cao lớn cõng trên lưng Lệ Na dáng người nhỏ nhắn,
một tay hoàn trụ eo nàng để tránh ngã xuống đất, một tay chạm vào vách
tường bên phải, từng bước từng bước lần mò theo vách tường. Nếu chú ý kĩ hơn một chút sẽ phát hiện trên bàn tay thô kệch của hắn phủ một lớp bụi đỏ cam rất quái dị, mỗi khi vách tường bị chạm vào đều như bị thứ gì đó ăn mòn, dần dần loang lổ sang khu vực xung quanh. Tuy nhiên, ta có thể
nhìn ra sự khác biệt giữa các bức tường

Trong các bức tường trước mắt chia thành hai nhóm, cả hai nhóm đều lấy
tốc độ rất nhanh để hồi phục lại như ban đầu. Nhưng chú ý kĩ sẽ thấy,
một số bức tường có tốc độ hồi phục rất nhanh, gần như vừa bị ăn mòn
liền khôi phục lại, một số lại chậm hơn hẳn. Chúng dường như bị chất ăn
mòn trên tay A Hùng kềm hãm, vừa muốn hồi phục lại bị ăn mòn, hai quá
trình cứ lập đi lập lại khiến bức tường luôn ở trong trạng thái bán
loang lổ.

Cẩn Y Nhiên hài lòng nhìn kết quả trước mắt, nằm trên tấm lưng rộng ấm
áp của Vô Danh khẽ cọ cọ, một tay cầm một bọc nhỏ, tay còn lại thì vói
vào trong bọc, nắm ra một nắm phấn vẫy lên trên mặt đất.


Không rõ phấn này là phấn gì, chỉ thấy nó vừa rơi xuống mặt đất liền như có sự sống, chậm rãi như chạy loạn sau đó tụ về một chỗ, cúi cùng bám
đầy trên các ma pháp trận dưới con đường

Cẩn Y Nhiên ra lệnh cho A Hùng cùng Vô Danh tận lực tránh khỏi những ma
pháp trận dưới đất, tiếp theo lần dò theo những bức tường chậm bị ăn
mòn, từng bước từng bước tiến đến cửa ra.

Một canh giờ sau….

“A…..Mệt chết rồi!!!”

Cẩn Y Nhiên nhảy xuống khỏi lưng Vô Danh, vươn vai vặn eo ‘răng rắc’ vài tiếng mới phẫn phẫn mà nói

Sau đó nhìn xung quanh mình, cũng không quá ngạc nhiên khi thấy có hai
nhóm người khác cũng đã đứng ở nơi cửa ra, cả hai nhóm đều một bộ dáng
chật vật, tuy vậy vẫn không làm mất khí chất nho nhã và đầy mùi….mọt
sách.

Săm soi nhìn nhìn hai nhóm người kia, Cẩn Y Nhiên thập phần khẳng định,
với kinh nghiệm ngó trai vô số, trong đám người kia có ít nhất là một
con mọt sách ở trong đó. Không kể đến khí chất mà bọn họ phát ra, chỉ
đơn giản việc bọn họ có thể cùng nhóm nàng rời khỏi mê cung trận trong
thời gian nhanh như vậy có thể chứng tỏ, bọn họ có người am hiểu về trận pháp ngũ hành.

“Đói không?”

Tiếng nam trầm trầm đầy từ tính khiến Cẩn Y Nhiên giật mình, thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu lại.

Vô Danh đứng phía sau nàng mỉm cười, trên tay cầm một dĩa đồ ăn đầy vung hết sức ngon miệng. Cẩn Y Nhiên lại ngẩn người nhìn gương mặt hắn, kêu
khổ trong lòng:

‘Vô Danh a Vô Danh, ta đã tốn sức cho hắn thành đại mỹ nữ xinh thế này
này. Cớ sao cái giọng lại nhất quyết không giả trang nữa a !!?*chấm nước mắt*’


Ngoài miệng thì lập tức ưng thuận cầm lấy, bắt đầu ăn ngấu nghiến, nhưng dù nàng có ăn nhanh đến đâu vẫn không làm người ta cảm giác thô tục,
xung quanh luôn có cảm giác quý phái cao nhã khác thường.

Lệ Na cùng A Hùng nhìn Cẩn Y Nhiên ăn mà trợn mắt há hốc mồm: Có người
có thể tao nhã mà ăn nhanh như thế cũng là lần đầu tiên được chứng kiến, thiệt sự là mở rộng tầm mắt nga!

Liếm liếm đầu ngón tay còn dính chút nước sốt, Cẩn Y Nhiên thèm thuồng nhìn Vô Danh, hỏi:

“Tỷ tỷ (vì để người khác không nghi ngờ, Vô Danh cùng Cẩn Y Nhiên giả
trang thành hai tỷ muội), tỷ lấy thức ăn ở đâu vậy? Muội còn muốn ăn”

Vô Danh mỉm cười ôn nhu, nắm lấy tay nàng chậm rãi dẫn đến quầy thức ăn ở gần đó.

Nói thật, Cẩn Y Nhiên cảm thấy gã viện trưởng học viện này vô cùng tốt.

Sau khi bước ra khỏi mê cung chính là một khu vườn rất xinh xắn, kì hoa
dị thảo không nói, đặc biệt là có một quầy thức ăn ở gần hồ phun nước,
trông hết sức hấp dẫn. Đúng là chu đáo quá mà!

Cẩn Y Nhiên trong lòng âm thầm tán thưởng không thôi.

Dần dần, thí sinh cũng lục tục ra khỏi mê cung, mọi người cũng như Cẩn Y Nhiên như vậy, vội vã phóng tới quầy thức ăn mà ăn lấy ăn để, xem ra là trong mê cung bị bỏ đói quá lâu đây mà.

A Hùng cùng Lệ Na sau khi ăn xong nhìn sắc trời, lại chạy đến bên hai người Cẩn Y Nhiên, lo lắng hỏi:

“Trời tối rồi, cuộc thi lại chưa kết thúc, chúng ta phải làm sao đây?”

Không biết có phải từ biểu hiện của Cẩn Y Nhiên trong vòng hai hay
không, mà A Hùng cùng Lệ Na từ đó có chuyện gì cũng đều chạy đến hỏi ý
kiến nàng, khiến Vô Danh có chút khó chịu trong lòng, nhưng hắn cũng

không phải là người nóng tính, sẽ không hiển lộ sự khó chịu ra bên
ngoài. Chỉ là, mỗi lần thấy hai người kia tiến đến liền như có như không nghiêng người chắn giữa Cẩn Y Nhiên cùng hai người kia.

Hắn không biết vì sao lại cảm thấy khó chịu, nói chung là hắn sẽ không
để chuyện gì làm hắn khó chịu diễn ra trước mắt hắn, trong đó có cả việc Cẩn Y Nhiên thân cận với người khác….=_=|||

Cẩn Y Nhiên có chút buồn cười nhìn hành động của Vô Danh, nhưng nàng
cũng không ngăn cản, chỉ là hơi thò đầu ra khỏi bóng lưng của hắn mà
nói:

“Yên tâm đi, chúng ta cứ chờ người của học viện sắp xếp. Dù sao thời gian của vòng hai cũng chưa kết thúc mà.”

Quả thật như vậy, vòng hai tuy không thấy giám khảo hạn định thời gian,
nhưng đã một ngày trôi qua, nếu còn không kết thúc thì người trong mê
cung chỉ sợ đều chết đói. Vừa nghĩ đến đó, tiếng chuông thanh thúy lại
‘leng keng’ vang lên, cùng giọng nói trầm trầm quen thuộc:

“Vòng hai chính thức kết thúc. Các thí sinh còn tại trong trận pháp sẽ
được đưa ra ngoài ngay lập tức bằng Truyền Tống trận, những thí sinh đã
vượt qua vòng hai xin mời tập trung tại đài phun nước trung tâm.”

Sau tiếng thông báo, khu vực đài phun nước lúc đầu vắng vẻ, phút chốc đã tấp nập, náo nhiệt hẳn lên. Tiếng người nói rì rầm, tiếng bàn tán xôn
xao cùng với ánh mắt qua lại đầy mùi thuốc súng giữa các thí sinh khiến
không khí trở nên sinh động không thôi.

Đột nhiên, đám đông trong phút chốc tĩnh lặng hẳn. Mọi người giương mắt
trừng trừng nhìn bóng người từ xa đang chậm rãi tiến đến.

Một thân bạch y phiêu phiêu, mái tóc màu hạt điều được cột gọn sau gáy,
thỉnh thoảng lay động theo gió, đôi mắt xếch quen thuộc đầy mị hoặc,
gương mặt tuyệt mỹ không chút biểu tình, chậm rì rì bước lên đài cao
dựng bên cạnh đài phun nước, dáng vẻ tiêu sái đi đến giữa đài, ánh mắt
nhẹ đảo toàn trường khiến các nữ thí sinh bên dưới âm thầm tim đập không ngừng, sau đó lại chậm rì rì mở miệng:

“Chúc mừng mọi người đã vượt qua vòng thi thứ hai. Tổng số tham gia vòng hai là năm mươi ba nhóm, vượt qua là mười chín nhóm, còn lại ba mươi
bốn nhóm đã được truyền tống ra bên ngoài. Hiện giờ các nhóm xon mời đi
theo người hướng dẫn đến khu vực nghỉ ngơi, sáng mai vòng ba, cũng là
vòng thi cuối cùng sẽ chính thức bắt đầu. Mong rằng mọi người hãy nghỉ

ngơi cho thật tốt”

Nói xong, Lâm Tuấn Chi dứt khoát rời đi, nhưng dường như vô ý hữu ý
thoáng liếc qua nơi của nhóm Cẩn Y Nhiên, liền đi mất dạng, quả thật là
nhanh vô cùng.

Cẩn Y Nhiên cùng mọi người nhìn nhau, sau đó khẽ cười một tiếng.

A Hùng trước hết mở miệng:

“Xem ra bốn người chúng ta thật có duyên, ngay cả phòng nghỉ cũng có thể ở chung, ha ha ha….”

Lệ Na thì thẹn thùng cười không nói

Cẩn Y Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn gã A Hùng đầu óc giản đơn đang ha hả cười to, nhẹ nhàng …móc:

“Đúng nha ~, Hùng ca thật có duyên, có thể ở chung với ba- đại- mỹ -nữ như bọn muội là phúc của huynh đó ~”

Khi nói câu đó, Cẩn Y Nhiên còn cố ý kéo dài giọng, nũng nịu đến chính
nàng cũng phải nổi gai ốc, bất quá….khặc khặc khặc ~ Hiệu quả cũng không nói chơi a

Tên A Hùng nghe nàng nói xong, gương mặt đang hồng hào vui vẻ bỗng chốc
trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, cả người cứng đờ lại, ánh mắt
tràn ngập khó tin, xấu hổ, ngượng ngùng cùng quẫn bách nhìn Cẩn Y Nhiên
lại nhìn Lệ Na, cuối cùng là run lẩy bẩy lén lút hướng ánh mắt về phía
đại đại mỹ nữ băng lãnh trước mặt Cẩn Y Nhiên.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền khiến gã đầu gỗ như hắn hồn vía lên mây, tâm trạng hoảng sợ.

Vô Danh thực không khách khí tặng cho hắn ánh mắt sắc như đao, trên
người tràn ngập lãnh khí cùng mùi thuốc nổ. Lúc này Vô Danh thật giống
như đang đeo bảng ‘Nguy hiểm chớ nhìn!’, xung quanh hơn ba thước đều né
tránh thật xa, miễn cho cơn tức giận của đại đại mỹ nhân lây dính lên
người.

Nhìn A Hùng đầu đầy mồ hôi, thân mình to lớn lại không ngừng run rẩy
khiến Cẩn Y Nhiên nhịn cười đau cả ruột, âm thầm liếc sang Lệ Na, như dự đoán thấy vẻ mặt lo lắng sốt ruột của nàng nhìn về phía A Hùng. Thật sự là….làm mai thú vị hơn nàng nghĩ a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận