Mật thất Vinne.
Trong phòng thí nghiệm thuốc, một cô gái đang bào chế loại độc dược mới nhất.
Theo đơn đặt hàng, nếu lần này bào chế thành công, cô sẽ được tổ chức cho phép thoát ly.
Eri mỉm cười nhìn thành quả của mình, chỉ còn một bước cuối cùng, cô sẽ thoát khỏi tổ chức sát thủ đáng nguyền rủa này.
Cánh cửa phòng thí nghiệm nhè nhẹ hé ra, Eri nghe được mùi hắc ám thoang thoảng trong không khí, bàn tay nhỏ nhắn cho vào túi áo, nắm lấy một lượng độc dược.
Bọn chúng hình như đã không đợi được nữa, đợi những bước chân đến gần hơn, Eri xoay người, độc dược trong nắm tay ném về phía bọn sát thủ.
Từng kẻ từng kẻ ngã xuống, Eri tóm lấy độc dược chưa hoàn thành, liều mạng chạy ra khỏi mật thất.
Cô là cô nhi, được tổ chức sát thủ nhặt về khi phát hiện cô là thiên tài độc dược, từ nhỏ cuộc sống chỉ gắn liền với phòng thí nghiệm, thời gian thấy ánh nắng mặt trời còn ít hơn thấy ống nghiệm.
Kể từ ngày tận mắt chứng kiến tổ chức lấy độc dược của cô trừng phạt một thành viên trong phòng thí nghiệm, Eri một lòng muốn thoát khỏi địa ngục này.
Mật thất Vinne vốn rất quen thuộc với Eri, nhưng thủ lĩnh cũng thành thục nơi này hơn ai hết.
“Eri, con chuột nhỏ, muốn trốn?” - Người đàn ông băng lãnh, đứng ở ngã ba như đang đợi ai đó, nhìn thấy Eri chạy qua liền cười lạnh.
Eri toàn thân cứng đờ, đưa tay vào túi áo muốn lấy độc dược, chỉ là cô còn chưa kịp lấy tay ra khỏi túi, khẩu súng trong tay người đàn ông đã hướng về phía cô.
“Eri nhỏ bé, cô xem độc của cô nhanh hay đạn của tôi nhanh.”
Nụ cười độc ác hiện lên đôi môi của tên trùm, bàn tay lạnh lùng không chút suy nghĩ bóp cò.
“Đoàng.”
Tiếng súng vang lên, Eri hai mắt trợn lên nhìn người đàn ông trước mắt, hắn ta nhếch môi cười: “Tạm biệt, cô đã hết giá trị.”
Đạn xuyên qua vỏ sọ, lao vào đại não, toàn thân cô tê liệt, ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Bàn tay vẫn nắm chặt trong túi áo, toàn thân co rút lại, hơi thở dần dần cạn kiệt, hai mắt trợn lên không thể tin được.
Trên đời này không có tình cảm, hoặc Eri không biết nó là gì.
Hắn là người đã mang cô về tổ chức, nuôi dưỡng cô… và cũng là kẻ lấy đi mạng sống của cô.
Linh hồn tách rời khỏi thể xác, dường như số mệnh của Eri đã cạn, cô rất nhanh bị kéo xuống âm phủ.
Eri quỳ dưới chân một người đàn ông mặc hắc y, gương mặt che phủ trong bóng đêm, bên cạnh là đầy đủ loại ma quỷ.
“Ngươi tên là gì?”
“Eri.”
“Họ gì?”
“Không có.”
Từ khi được thủ lĩnh bắt về tổ chức, hắn cho cô cái tên Eri, và cô cũng đã không còn nhớ được tên họ của mình và thế giới bên ngoài.
Diêm Vương gia cau mày, mở sổ sinh tử, nhìn vào một cái tên vừa bị gạch đi, sau đó lại liếc nhìn những gì cô gái trước mặt đã làm khi còn ở dương thế.
“Nhà ngươi có biết tội của mình chưa?”
“Tôi có tội gì?” - Eri khó hiểu.
“Ngươi là thành viên của tổ chức sát thủ, tuy ngươi không trực tiếp giết người nhưng với những độc dược nhà người chế tạo cho tổ chức, đã khiến 1.504 người chết vì độc của cô.
Những người chết có tốt có xấu, ai nấy đều oán hận cô.”
Eri cũng không ngờ độc của cô lại giết nhiều người như vậy, từ bé thủ lĩnh đã nói chỉ cần điều chế độc cho hắn, hắn sẽ cho cô ăn uống, cô cũng chưa từng hỏi hắn dùng độc để làm gì.
Cho đến khi nhìn thấy thành viên của nhóm nghiên cứu bị giết, cô mới nhận ra.
“Tôi là nhà nghiên cứu độc dược, tôi chỉ làm theo đơn đặt hàng, tôi không hề biết họ sử dụng để giết nhiều người như vậy.” - Eri đáp.
Diêm Vương gia vuốt vuốt râu, nhìn thấy quá khứ của Eri, cha mẹ là nhà nghiên cứu y thuật, bị giết trong một cuộc trả thù của tổ chức ngầm.
Họ đã cứu rất nhiều người, khi chết đi trong lòng chỉ có một ý niệm chính là đứa con gái một tuổi được bình an.
Không ngờ từ bé Eri đã bộc lộ tài năng, lại bị tổ chức ngầm để mắt, vì là con của kẻ thù, bọn chúng không dạy cô học võ bắn súng, chỉ lợi dụng triệt để y thuật của cô để làm chuyện ác.
Mà Eri, cũng thật sự chính là tội không thể thoát nhưng cũng không đáng tội.
Diêm Vương gia vuốt vuốt râu trầm ngâm: “Nhà ngươi chính là phạm vào tội tàn sát chúng sinh, theo luật chính là bị đày xuống 18 tầng địa ngục không được siêu thoát.
Lại nghĩ, y thuật của ngươi chính là thế gian không có kẻ thứ hai… Ta cho ngươi một cơ hội tái sinh, nhà ngươi phải dùng y thuật của mình để phổ độ chúng sinh, nếu không… 18 tầng địa ngục lúc nào cũng hoan nghênh nhà ngươi.
Thế nào? Nhà ngươi chọn tái sinh hay là đi xuống 18 tầng địa ngục?”
18 tầng địa ngục, nghĩ tới liền thấy sợ hãi.
Ai ngu mới chọn xuống 18 tầng địa ngục.
Eri nhìn vị Diêm Vương gia, giọng nói dõng dạc: “Thưa Diêm Vương gia, tôi chọn tái sinh, nguyện dùng y thuật để cứu lấy chúng sinh, đền lại tội lỗi đã gây ra cho thế gian ở kiếp trước.”.