Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm FULL


“Chuyện này…” - Tân Thiên Thuận nhìn về phía Trang Nguyệt, trong mắt đã không còn thiện ý nữa: “Thái Tử Phi, con có thể cho trẫm biết đêm qua con ở đâu và ở cùng với ai?”
Tân Thiên Hạo nghe Ý Quý Phi nói, trong lòng cảm thấy có chút đau buồn, bắt lấy cổ tay Trang Nguyệt, giọng đầy tức giận: “Mau nói, tối qua ngươi đã làm cái gì?”
“Thái Tử đối xử với Thái Tử Phi như vậy, không sợ khiến nàng lạnh lòng sao?” - Tân Thiên Thịnh liếc nhìn sự tức giận của Tân Thiên Hạo, cúi đầu với Tân Thiên Thuận: “Hoàng Huynh, để cho thần đệ trả lời vấn đề của Ý Quý Phi.

Khi thần đệ cứu Thái Tử Phi, vì quá kinh hãi quá độ mà Thái Tử Phi đã bất tỉnh.

Hoàng huynh cũng biết thần đệ ẩn cư đã lâu, Thái tử đại hôn cũng không trở về được, cho nên thần đệ không biết mặt Thái Tử Phi.

Sau khi cứu người bị ngất, tất nhiên là mang về chổ ở của thần đệ, cho tỳ nữ trông chừng, chờ Thái Tử Phi tỉnh lại mới rõ ràng thân phận liền hộ tống nàng về cung, thần đệ có thể đảm bảo Thái Tử Phi trong sạch.”
“À, đúng rồi, đúng rồi, Thập Cửu Đệ đúng là chưa từng gặp Trang Nguyệt…” - Tân Thiên Thuận cười nói.
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy chỉ lời nói của Thịnh thân vương không đủ đè xuống những tin đồn trong miệng người, không bằng tìm đến nữ y quan kiểm tra.” - Ý Quý Phi nói.
“Cái gì mà tin đồn trong miệng người, ta liền cảm thấy chỉ có cái miệng của độc phụ nhà ngươi mà thôi.” - Hoàng hậu chỉ vào mặt Ý Quý Phi hét lớn.
Ý Quý Phi lập tức lộ ra nét ủy khuất, giả vờ nức nở: “Hoàng thượng, thần thiếp đều là vì danh dự của Hoàng tộc.”
“Vì danh dự Hoàng tộc, ta thấy ngươi là…”
“Đều im miệng hết cho ta.” - Tân Thiên Thuận gầm lên khi Hoàng hậu và Ý Quý Phi cải nhau, nhìn về phía Trang Nguyệt nói: “Lời nói của Ý Quý Phi tuy có chút không trọng tình thân, nhưng Hoàng tộc không dung cho kẻ làm bẩn danh dự Hoàng tộc, Thái Tử Phi vẫn là để cho nữ y quan đến kiểm tra một lần đi.”
Trang Nguyệt hất tay Tân Thiên Hạo đang một mực nắm lấy cổ tay nàng, ngạo nghễ đảo mắt nhìn một vòng, cười nhạt một tiếng: “Kiểm tra? Bổn cung là Thái Tử Phi tôn quý, làm sao có thể để những kẻ đê tiện chạm vào thân thể ta, ta có biện pháp có thể chứng minh ta trong sạch trước mặt mọi người.”

“Con làm biện pháp nào để chứng minh trước mặt mọi người?” - Hoàng hậu nghi ngờ hỏi.
“Thủ Cung Sa, chỉ cần kiểm tra thủ cung sa liền có thể kiểm tra ta có trong trắng hay không?” - Trang Nguyệt nói.
Ý Quý Phi chế nhạo cười Trang Nguyệt: “Thái Tử Phi, thủ cung sa là kiểm tra trinh tiết, ngươi bây giờ là phụ nữ đã thành thân, ngươi ngu dốt hay cười nhạo chúng ta ngu ngốc?”
“Ta đương nhiên biết Thủ Cung Sa là kiểm tra trinh tiết.

Ta Trang Nguyệt từng gả cho Thái Tử năm năm nhưng vẫn chưa động phòng, chuyện này Thái Tử tất nhiên là biết rõ ràng nhất.” - Trang Nguyệt chỉ Thái Tử nói.
“Cái gì, đại hôn năm năm nhưng chưa từng động phòng, Thái Tử, điều này có đúng không?” - Tân Thiên Thuận tức giận hỏi.
Tân Thiên Hạo lập tức hoảng sợ, run giọng nói: “Phụ hoàng, xin đừng tức giận nhi thần đã biết mình sai rồi.”
“Bệ hạ, bây giờ không phải là lúc trách mắng Thái Tử.” - Ý Quý Phi nhắc nhở Tân Thiên Thuận.
“Sau này trẫm sẽ tính sổ với ngươi… Được, để nữ y quan kiểm tra Thủ Cung Sa thử xem.”
Chẳng bao lâu, nữ y quan đến và làm Thủ Cung Sa trên cánh tay Trang Nguyệt.

Màu đỏ nhạt vẫn còn hiện lên trên trước mắt mọi người.
Hoàng hậu ôm Trang Nguyệt nói: “Tiểu hài tử, con bị oan chính là lỗi của ta.

Nếu ta không nhờ con làm cao dược cho ta, con đã không bị ám sát nói chung là bị sỉ nhục như vậy.”

Hoàng đế Tân Thiên Thuận cũng mỉm cười bước tới: “Trang Nguyệt, con cũng đừng trách phụ hoàng.”
“Thần thiếp hiểu được khổ tâm của phụ hoàng.” - Trang Nguyệt cười nói.
Ý Quý Phi một mặt không cam tâm, chậm rãi bước đến nói: “Thái Tử Phi, ngươi chớ trách ta nói nhiều, ta cũng là…”
“Người cũng là vì Hoàng thượng, vì Hoàng tộc, ta biết, ta biết.” - Trang Nguyệt cười ngạo mạn nhìn Ý Quý Phi, đôi mắt ẩn chứa tia nham hiểm và hung ác.
Ý Quý Phi nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng ớn lạnh, hậm hực lùi xuống.
Tân Thiên Hạo nén cơn thẹn nhìn Trang Nguyệt: “Trang Nguyệt, vừa rồi ta không nên…”
Lúc này hoàng đế Tân Thiên Thuận trừng mắt về phía nhi tử: “Cút! Ai cho ngươi lên tiếng, mau quỳ xuống cho trẫm.”
“Hạo nhi, sao con lại có thể bỏ mặc Trang Nguyệt cô đơn, năm năm không có con nối dỗi, bổn cung vốn cho là thân thể Trang Nguyệt không tốt, hóa ra… chính là do con…ta phải trừng phạt con thích đáng.” - Hoàng hậu tức giận đưa tay hung ác đánh Tân Thiên Hạo.
Tân Thiên Hạo cụp đầu quỳ dưới đất, nhưng trong lòng hắn vui vẻ.
Từ khi Trang Nguyệt trị mặt cho Thẩm Dung, hắn mới để mắt đến vị thê tử này, hóa ra nàng ấy thật nhiều đặc biệt thu hút, hắn cảm giác giống như mình khai quật được khối ngọc thô, nàng từ từ trở thành một viên ngọc mê người.
Khi biết nàng không bi kẻ xấu xâm phạm, hắn vô cùng mừng rỡ.
“Hoàng huynh.” - Tân Thiên Thịnh lên tiếng, cúi đầu hành lễ: “Thần đệ đã đưa Thái Tử Phi bình an trở về, thần đệ xin phép cáo lui.”
“Thập Cửu Đệ rất lâu mới hồi cung, sao lại nhanh như vậy rời đi, hôm nay ở lại dùng thiện cùng trẫm, huynh đệ chúng ta còn nhiều chuyện đàm đạo.”
“Thần đệ tuân mệnh, chỉ là thần đệ có một chút việc cần căn dặn thị vệ, sẽ quay lại sau.” - Tân Thiên Thịnh đáp.
“Được, đệ cứ làm việc của mình xong thì quay lại.”
Tân Thiên Thịnh thi lễ, nhanh chóng rời đi.

Hắn nhanh chóng đi ra khỏi đại điện với ánh mắt hung tàn.
Hắn không nghĩ tới vừa vào trong cung đã nhìn thấy Ý Quý Phi đối với Trang Nguyệt thủ đoạn âm độc, cũng may hắn quyết định trở về, hắn nhất định phải bảo vệ nàng, vì nàng thanh trừ những kẻ đối địch.
Hóa ta nàng vẫn còn nguyên vẹn, định mệnh đã định, nàng chính là của Tân Thiên Thịnh hắn.
“Vương gia!” - Hàn Quân đi tới trước mặt Tân Thiên Thịnh chắp tay thi lễ.
Tân Thiên Thịnh từ trong ngực lấy ra môt tờ giấy: “Tập hợp tất cả Ảnh vệ, đi vào núi sâu tìm cho ta hạt giống loài hoa này, càng nhanh càng tốt.”
Hàn Quân nhận lấy tờ giấy, nhìn loại hoa bên trong, khẽ giật mình, sau đó thu lại cho vào lòng ngực.
Chủ tử không nói hắn tất nhiên không dám hỏi.

Nhưng tập hợp tất cả Ảnh vệ liền vì đối với loại hoa này để ý, không…hẳn là đối với chuyện của Trang Nguyệt tiểu thư, rất là coi trọng.
…..
Tân Thiên Thịnh quay về được Hoàng đế mở tiệc ăn mừng, quan võ bá quan đều e ngại, vị này là em cùng mẫu thân của Hoàng thượng, vô cùng được Hoàng thượng coi trọng.
Mà người không thích Thịnh thân vương trở về nhất là Thẩm tể tướng, phụ thân của Trắc Phi Thẩm Dung.
Sở dĩ không thích chính là vì Thịnh thân vương từ thời niên thiếu đã dưới trướng Trang tướng quan tao luyện, đối với Trang Ngạo cực kỳ kính trọng.

Mà Thẩm Dung không thể trở thành Thái Tử Phi chính là do Trang Ngạo, nên lão ta xem Trang Ngạo như cái gai trong mắt, vẫn luôn nghĩ đến diệt trừ.
Lão ta cho rằng chỉ cần diệt trừ Trang Ngạo, Trang Nguyệt sẽ không còn chỗ dựa, vị trí Thái Tử Phi sẽ ngồi không vững, nữ nhi của lão ra con đường làm Hoàng hậu sẽ mười phần chắc chín.
Thịnh thân vương trở về, để mọi tính toán của lão ta có chút vướng vào gai.
Trang Nguyệt đi đến vị trí bên cạnh Thái Tử, nhìn về phía Tân Thiên Thịnh bên kia đầu đội kim quang, một thân áo màu vàng hơi đỏ long bào gia thân, khí thế hiên ngang soái khí Tân Thiên Thịnh, nàng cảm thấy Tân Thiên Thịnh áp bức cả Hoàng đế ca ca của hắn.
Tân Thiên Thịnh là quá soái.

Người bên cạnh Tân Thiên Hạo nhìn nàng ánh mắt không rời Tân Thiên Thịnh liền không vui, trong lòng cảm thấy khó chịu kéo vạt áo của Trang Nguyệt: “Đứng ngây ngốc làm gì, còn không nhanh ngồi xuống.”
Trang Nguyệt liếc nhìn Tân Thiên Hạo, sau đó ngồi xuống.
Đối với ánh mắt lạnh lùng của Trang Nguyệt, Tân Thiên Hạo không hề tức giận như trước mà bắt đầu quan sát vẻ mặt của nàng, nở nụ cười nói: “Hôm kia phụ hoàng và mẫu hậu đã dạy cho ta một bài học và căn dặn ta sau này phải đối xử tốt với nàng.”
Trang Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: “Ta không cần ngươi đối tốt với ta, chỉ cần tập trung vào Trắc phi là được rồi, ta cũng không có thời gian tiếp ngươi.”
“Nàng… Trang Nguyệt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”- Tân Thiên Hạo bị Trang Nguyệt nghẹn đến không nhịn được, hắn liền hạ giọng mắng.
“Ngươi kính rượu gì bổn cung cũng không uống.

Sao ngươi không nhìn Trắc phi của ngươi đang nhìn qua với sự đáng thương.

Còn không mau đi qua đó đi.” - Trang Nguyệt cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ về phía gương mặt ủy khuất của Thẩm Dung đang nhìn Tân Thiên Hạo.
Tân Thiên Hạo ẩn hận nhìn Trang Nguyệt, hắn hạ mình lấy lòng nàng, nàng chẳng những nói những lời lạnh nhạt, thật là muốn làm hắn nổi điên.
Hắn muốn ngồi bên cạnh Dung Nhi dịu dàng hiền thục, nhưng lúc này là yến tiệc cung đình, trước bá quan văn võ, hắn phải nuốt xuống oán hận mà ngồi cạnh Trang Nguyệt bướng bỉnh.
Trang Nguyệt quay lại nhìn Tân Thiên Hạo giận dữ bên cạnh khẽ cười nhạo một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Tân Thiên Thịnh lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Nam nhân đứng phía sau Quốc sư chính là nam nhân mặc y phục màu xanh thổi sáo khi nàng hát nhảy ở thanh lâu.
Và hắn cũng đang nhìn nàng dường như là nhận ra nàng, hắn bước đến gần Quốc Sư và thì thầm vào tai ông ta.
Quốc Sư nhìn về phía Trang Nguyệt, cúi đầu chào nàng, nàng chỉ có thể lịch sự mỉm cười.
Trang Nguyệt cau mày nhìn về phía nam nhân có đôi mắt đẹp kia hơi nheo mày, trong lòng cảm thấy bất an..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận