Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm FULL


“Ngươi, tiện nhân này, dám mắng ta, ta…” - Tân Thiên Hạo tức hổn hển nâng tay lên muốn đánh về phía Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt ngẩng mặt lên đón lấy, kiêu ngạo nhíu mày nhìn hắn.
Hắn nhìn bộ dạng kiêu ngạo quật cường của nàng, bàn tay cuối cùng không rơi xuống, giận dữ quay người rời đi.
Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Hạo tức giận rời đi, cười lạnh một cái: “Cho ngươi tức chết, dám đánh ta, ta liền cho ngươi không xong.”
Ăn xong bữa tối, Trang Nguyệt nhìn vẻ mặt buồn bã của Trương mama và Lan nhi liền hỏi: “Các ngươi bày ra vẻ mặt này cho ai nhìn?”
Trương mama lập tức quỳ xuống nói: “Thái Tử Phi thứ tội, lão nô là…là thay Thái Tử Phi sầu khổ, hôm nay Thái Tử đến chính là muốn hòa hảo với người, sao người lại khiến Thái Tử tức giận rời đi.”
Lan nhi cũng quỳ xuống nói: “Thái Tử Phi, người trước kia trông ngóng Thái Tử đến, bây giờ rốt cuộc Thái Tử đã đến, vì sao…”
Trang Nguyệt đưa mắt nhìn Hân nhi đang đứng hỏi: “Ngày bình thường ba người các ngươi luôn đồng lòng, sao hôm nay ngươi không quỳ.”
Hân nhi cười nói: “Nô tỳ cảm thấy Thái Tử Phi làm không sai, trước kia chuyện gì người cũng vì Thái Tử, sống quá mệt mỏi, bây giờ, nô tỳ thấy người sống tự do thoải mái, nô tỳ vui thay cho người, người cứ sống một cách vui vẻ là tốt, đừng ủy khuất chính mình.”
“Ha ha, ngươi đúng là một đứa trẻ lanh lợi, lời này mới là tâm ý của ta.” - Trang Nguyệt bật cười: “Thưởng cho ngươi vòng tay phỉ thúy.”
“Ôi…” - Hân nhi không chờ được nhanh chóng chạy đến bàn trang điểm, cẩn thận lấy ra hộp gỗ, mừng rỡ ôm lấy vòng tay phỉ thúy, liên tục cúi đầu nói: “Tạ Thái Tử Phi, tạ Thái Tử Phi.”
 
Trang Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Trương mama và Lan nhi: “Làm nô tỳ, không cần quản nhiều, chỉ cần hiểu tâm ý chủ tử mới tốt, được rồi, đừng quỳ nữa, tranh thủ chuẩn bị cho ta đi tắm.”
Trương mama cùng Lan nhi đều hâm mộ Hân nhi, đi ra khỏi phòng.

…….
Lúc này, Tân Thiên Hạo đang ở cùng Thẩm Dung ăn tối, Thẩm Dung dâng lên miệng hắn một chút canh cho hắn: “Điện hạ, người nếm thử thần thiếp hôm nay vì chàng mà học làm, tốn không ít tâm tư của thiếp, chàng mau nếm thử.”
Nàng ta đưa tới, Tân Thiên Hạo đen mặt bất động không nói một lời.
Thẩm Dung biết hôm nay hắn đi Dực Cảnh cung bị chọc tức tới mức độ này khiến nàng ta mừng rỡ không thôi.

Liền dùng hiền lương thục đức dỗ dành hắn, để hắn càng thêm sủng ái nàng ta.
Nhưng mà, từ khi trở về Tân Thiên Hạo một mực ủ dột, ngồi không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khiến nàng ta càng thêm lo lắng.
Tân Thiên Hạo cảm giác Trang Nguyệt chính là dùng thái độ xa lánh khiến hắn chú ý tới nàng, dùng phương thức này hấp dẫn hắn, chính là muốn chơi lạt mềm buộc chặt.
Nghĩ vậy hắn liền đứng lên, làm canh trong tay Thẩm Dung hất vào tay, không để ý tay Thẩm Dung bị phỏng kêu lên sợ hãi, Tân Thiên Hạo cất bước rời đi, không nghe thấy giọng Thẩm Dung muốn gào lên giữ người.
Hắn đi đến Dực Cảnh cung, đi thẳng vào tẩm điện vào phòng ngủ của Trang Nguyệt, Lan nhi và Hân nhi đang canh ở cửa liền vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Tân Thiên Hạo lướt qua hai người họ, đẩy cửa phòng ngủ, Lan nhi vội ngăn lại: “Thái Tử, hiện tại người không thể vào, vẫn là để nô tỳ thông báo với Thái Tử Phi trước.”
“CHÁT.” - Tân Thiên Hạo tát Lan nhi một bạt tai, lực đạo cực lớn khiến Lan nhi ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu tươi.
“Tiện tỳ này dám cản đường bản cung, cút ngay cho ta.” - Tân Thiên Hạo phẫn nộ quát.

Trang Nguyệt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, vội vàng mặc lại váy áo chỉnh tề.
“Ầm.” - Cánh cửa bật ta, gương mặt phẫn nộ Tân Thiên Hạo vọt vào, đi về phía Trang Nguyệt bắt lấy cổ tay nàng, đưa nàng kéo đến trong phòng, dùng sức quăng nàng lên giường, sau đó hắn nhảy lên giường ngăn chặn hai tay nàng.
“Thái Tử, Thái Tử, người có chuyện gì hãy bình tĩnh nói với Thái Tử Phi, xin đừng làm tổn thương Thái Tử Phi.” - Hân nhi quỳ xuống van xin.
“Cút đi cho bản cung, ai còn dám nhiều lời, ta liền cho đầu lìa khỏi cổ.” - Tân Thiên Hạo cuồng nộ rống lên.
“Hân nhi, các ngươi ra ngoài đi.” - Trang Nguyệt lạnh nhạt mở miệng.
Hân nhi và Lan nhi lo lắng nhìn Trang Nguyệt, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Tân Thiên Hạo nhìn xem dưới thân Trang Nguyệt không có phản kháng liền cười trào phúng: “Trang Nguyệt, ngươi chơi lạt mềm buộc chặt chơi không tệ, thật sự đã học được bản sự.

Ngươi luôn mồm nói muốn để ta bỏ ngươi, lại trước mặt phụ hoàng tố cáo ta để phụ hoàng trách tội ta ép ta phải cùng ngươi viên phòng, được, ta đến, ngươi còn giả trang cái gì.

Hiện tại ngươi tỏ ra kiêu ngạo, tỏ ra lạnh lùng, rốt cuộc cũng là vì đợi ta đến ngủ với ngươi, có phải là rất vui vẻ không.

Ngươi chính là tiện nhân, đối với ngươi ôn nhu ngươi liền không muốn, nhất định phải muốn chơi mạnh bạo, ngươi ưa thích như thế đúng không? Tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cường hãn.”

“Ta khuyên ngươi hãy dừng lại, nếu không sẽ hối hận.” - Trang Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Tốt, nhanh tới, để bản cung xem ngươi còn có chiêu thức gì, để bản cung lãnh giáo một chút.” - Tân Thiên Hạo ép sát nàng.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị hôn xuống, Trang Nguyệt dùng sức rút tay đâm thật mạnh vào huyệt đạo của hắn.
Chỉ nghe hắn hét lên, toàn thân cứng đờ, đau đớn như cắt từng cơ bắp.
Trang Nguyệt từ dưới thân Tân Thiên Hạo chui ra, cười nhạt nhìn Tân Thiên Hạo đang quỳ trên giường đau đớn: “Ta nói, ngươi sẽ hối hận, ngươi còn không tin.”
“Trang Nguyệt, ngươi… tiện nhân, ngươi…dám hại ta…”
Trang Nguyệt xoay tay “Chát” một cái vào cái mông chổng lên của Tân Thiên Hạo nói: “Ta hại ngươi, Tân Thiên Hạo, ngươi nói cho rõ ràng, luôn là ngươi và tình nhân kia của ngươi hại ta, ngươi biết rõ nàng ta hạ độc ta, nhưng lại che chở nàng, uổng cho ta trước kia một lòng say mê đối với ngươi nhưng ngươi lại xem ta như giày rách.

Thật ra ta còn muốn cảm tạ tình nhân của ngươi đã hạ độc ta, từ Quỷ môn quan bò ra một lần, cuối cùng cũng thấy rõ, ngươi không xứng đáng với tình yêu của Trang Nguyệt, ngươi chính là cái thứ cặn bã.
Ngươi cho rằng ra đang đùa giỡn để cho ngươi hồi tâm chuyển ý? Ha ha, ngươi có quá tự luyến không? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta không yêu ngươi, một chút cũng không yêu ngươi, ngay cả cái vị trí Thái Tử Phi này, ta cũng không thèm, ngươi nếu có thể để cho Hoàng thượng phế ta, ta liền mang ơn ngươi, mỗi ngày thắp nhang cầu nguyện cho ngươi.
Hôm nay chính là cho ngươi một cái giáo huấn nhỏ, ngươi còn dám đến quấy rối ta, ta không chỉ điểm huyệt vị của ngươi, ta còn có biện pháp khiến ngươi sống không được chết cũng không thành, nhớ cho rõ, ta không có đùa với ngươi đâu.”
“Trang, Nguyêtj, ngươi ngươi, nhanh giải huyệt cho ta, đau chết ta, nhanh lên…”
“Ta mới là không giải huyệt cho ngươi, nếu như ta giải cho ngươi, ngươi lại tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng ta không nỡ thấy ngươi đau đớn, vẫn yêu ngươi thì sao?
Ta coi thường nhất loại nam nhân hôi hám này, ngươi không phải yêu Thẩm Dung sao, mới trải qua bao lâu đã nghĩ đến việc ngủ với ta, ta nhổ vào, tiện nhân, nhìn thấy đã buồn nôn.” - Trang Nguyệt mắng đã miệng liền mở cửa ra khỏi phòng, gọi người bên ngoài: “Có ai không? Mau đến đưa Thái Tử về cung của Dung Phi đi.”
Lập tưc mấy thái giám đi tới, nhìn thấy  Thái Tử quỳ trên giường gào thét, sợ hãi té ngã xuống đất, nhìn về phía Thái Tử Phi.
“Không cần sợ, Thái Tử chính là quá tượng niệm Dung Phi, các người mang ngài ấy đến cung của Dung Phi, nhất định ngài ấy sẽ tốt lên.” - Trang Nguyệt che miệng cười.

Bọn thái giám vội vàng cẩn thận nhấc lên Thái Tử đang chổng vó đi ra ngoài.
“Trang Nguyệt, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không tha cho ngươi.” - Tân Thiên Hạo cố nén đau đớn, cực kỳ tức giận trừng mắt Trang Nguyệt.
“Được, ta chờ ngài, mai về đi, rồi trở lại sau.” - Trang Nguyệt mỉm cười hài lòng, phất phất tay bọn thái giám, khiêng ra khỏi Dực Càng cung, cửa đóng ầm lại.
Sau đó mấy ngày, mọi chuyện trải qua tĩnh lặng, Trang Nguyệt có chút buồn bực, còn tưởng Thái Tử sau khi trở về sẽ nổi trận lôi đình, sau đó nàng sẽ thừa cơ náo chuyện này lớn lên, tốt nhất là để Hoàng thượng phế nàng, hoặc là đày vào lãnh cung, sau đó nàng sẽ nghĩ đến cách thoát thân mĩ mãn.
Mà giờ Tân Thiên Hạo im hơi lặng tiếng, đúng là đồ con rùa, xem ra hắn muốn chơi ám chiêu, nàng phải cẩn thận hơn.
Đang lúc buồn chán thì Hân nhi mang đến cho nàng một chiếc hộp nhỏ, mở ra xem, đôi mắt liền hưng phấn cong lại: “Ha ha, Tân Thiên Thịnh làm việc quả là hiệu quả, lần này đã có thứ để chơi.”
Trăng khuyết và gió lớn, thời cơ thích hợp để giết người.
Trang Nguyệt thay một thân y phục thái giám hành tẩu trong cung, một thân ẩn nấp đi đến nơi cần đến.
Ngồi ở góc tối chờ rất lâu, chờ đến khi cung nữ và thái giám ngủ gục tại cửa, dùng tay thấm nước xuyên qua giấy dán cửa, dùng ống thổi thổi thuốc mê vào bên trong phòng.
Chờ một lát, mới mở cửa sổ nhảy vào bên trong.
Đi tới giường lớn, dựa vào ánh nến lấp lóe lóe bên trong, Trang Nguyệt nhìn Ý Quý Phi đang ngủ say, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác, nhỏ giọng nói: “Ý Quý Phi, ta tới thỉnh an người đây.”
Vừa nói, nàng đưa tay bóp lấy gương mặt mềm mại của Ý Quý Phi, đem mấy hạt giống màu đen nhét vào trong miệng, lấy ấm trà đút nước cho hạt giống trôi xuống cuống họng.
“Tốt, trồng hoa thành công, Ý Quý Phi, ngươi hãy hưởng thụ cảm giác bị Bách Hương Hợp ký sinh trong cơ thể.” - Trang Nguyệt mỉm cười nói, quay người rời đi.
Trang Nguyệt thần không biết quỷ không hay quay về Dực Càng cung, rón rén đi qua người canh cửa Trương mama đang ngủ gục, từ cửa sổ nhảy vào phòng ngủ.
Chân vừa mới chạm đất, liền nghe: “Về rồi à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận