Một tuần sau, Trang Ngạo khẽ mở mắt, một khuôn mặt xinh đẹp dần hiện rõ trong sương mù.
"Nguyệt nhi, bảo bối của ta." - Trang Ngạo giơ tay vuốt ve gò má Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt gạt đi nước mắt trên mặt, ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt pha lê trên tay mình.
"Nguyêt nhi của ta, con đừng khóc, phụ thân không sao, đừng khóc, khóc sẽ không còn đẹp nữa..."
Trang Ngạo ngắm nhìn nữ nhi mấy năm không gặp, đưa tay lau đi giọt nước mắt con gái và nhẹ nhàng an ủi.
Trang Nguyệt cảm nhận được sự ấm áp và giọng nói an ủi khiến nàng thật vui vẻ, hóa ra đây chính là tình cảm gia đình.
"Cha" - Trang Nguyệt buộc miệng nói ra một danh xưng xa lạ.
"Con gọi ta là gì?" - Trang Ngạo kinh ngạc nhìn nữ nhi, trong trí nhớ nữ nhi luôn gọi ông là phụ thân.
"Cha, con gọi cha là cha, nữ như gọi cha có tình cảm hơn gọi là phụ thân.
Nếu cha không thích thì con sẽ gọi người là phu thân." - Trang Nguyệt bĩu môi một cách đáng yêu.
"Ha ha, tốt, Nguyệt nhi của ta gọi ta là gì cũng được, cha rất thích." - Trang Ngạo vui vẻ nói.
"Trang thúc, cuối cùng người cũng tỉnh." - Tân Thiên Thịnh mỉm cười chào hỏi Trang Ngạo.
"Ngươi là..Thịnh vương gia? Ôi, mấy năm qua ngươi chạy đi đâu, khiến lão già này nhớ mãi về ngươi." - Trang Ngạo nhìn Tân Thiên Thịnh với vẻ kinh ngạc.
"Mấy năm trước ta mắc một chứng bệnh lạ không có thuốc chữa nên chọn cách sống ẩn dật chờ chết.
Cũng may mấy tháng trước gặp được Trang Nguyệt, nàng đã chữa khỏi bệnh cho ta."
"Ngươi nói cái gì, Nguyệt nhi chữa bệnh cho ngươi? Ngươi đang đùa à?" - Trang Ngạo không thể tin được.
Trang Nguyệt thở dài giải thích: "Cha ơi, nữ nhi rất nhớ cha, chỉ tiếc năm đó nữ nhi không nghe lời ngăn cản của cha mà gả cho Tân Thiên Hạo.
Sống ở thâm cung, cô đơn tịch mịch, nữ nhi lấy đọc sách làm vui, lại cảm thấy mình yêu thích sách y." - Trang Nguyệt mỉm cười ngọt ngào: "Cha ơi, nữ nhi của cha là thiên tài, chỉ dựa vào tự học mà lại học được y thuật, Tân Thiên Thịnh là băng chứng, các danh y thiên hạ đều không trị được, nhưng nữ nhi đã chữa khỏi, cha có thấy nữ nhi của cha rất giỏi không?"
Trang Nguyệt đắc ý ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, chờ Trang Ngạo khen ngợi.
"Trang Nguyệt y thuật quả là tinh thông, Trang thúc trúng độc cũng là nàng giải." - Tân Thiên Thịnh cười nói.
Trang Ngạo lúc đầu kinh ngạc, nhưng nghe đến câu "cô đơn tịch mịch" khiến ông nhớ đến cảnh nữ nhi của mình ở thâm cung, không những không có phu quân yêu thương mà còn bị lạnh nhạt, mỗi ngày đối diện với cô quạnh, trong lòng ông chua xót không thôi.
Ông tình nguyện thà nữ nhi không biết y thuật, không cần cứu ông, coi như là dùng tính mạng đổi lấy cũng muốn cho nữ nhi hạnh phúc mỹ mãn.
Trang Ngạo ai thán một tiếng, kéo tay nữ nhi: "Những năm nay khổ sở cho con rồi Nguyệt nhi."
Trang Nguyệt nhìn vành mắt Trang Ngạo đỏ ửng lên, trong lòng nàng cô cùng ấm áp: "Cha, đừng lo cho con, con hiện tại rất tốt, rất vui vẻ."
Trang Nguyệt noi xong liền muốn đi làm gì đó cho cha mình ăn, liền vội lôi kéo Trương mama đi nấu cơm.
Trang Ngạo cùng Tân Thiên Thịnh bàn một chút về chiến sự biên cương.
Lúc sau nhắc tới Trang Nguyệt, Trang Ngạo bắt được ánh mắt của Tân Thiên Thịnh mang theo sự cưng chiều rõ ràng, trong lòng ông đây tiếc nuối.
Trước kia ông vô cùng yêu thích vị tiểu vương gia oai phong lỗi lạc, từng muốn đem nữ nhi duy nhất gả cho hắn, đáng tiếc nữ nhi lại chọn Tân Thiên Hạo.
Hiện tại, dù yêu thích thế nào, mọi thứ đều không thể thay đổi.
"Nếu như năm đó ta nhẫn tâm cự tuyệt Nguyệt nhi, có lẽ..." - Trang Ngạo ý tứ sâu xa nhìn Tân Thiên Thịnh, thở dài một hơi.
(1)
Tân Thiên Thịnh bình tĩnh nhìn Trang Ngạo, một lúc sau mới nói: "Trang thúc, ta muốn Trang Nguyệt làm thê tử của ta."
"Cái gì, ngươi..." - Trang Ngạo đột nhiên ngồi dậy, trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tân Thiên Thịnh.
"Ta...yêu Trang Nguyệt, ta sẽ nghĩ biện pháp để nàng thoát khỏi danh vị Thái Tử Phi, để nàng rời khỏi hoàng cung." - Tân Thiên Thịnh kiên định nói.
"Thịnh vương gia, chuyện này tuyệt đối không thể, làm không tốt Nguyệt nhi khó mà giữ được danh tiết, còn có thể hại tới tính mạng của Nguyệt nhi." - Trang Ngạo lo sợ không yên mà nói.
"Trang thúc, người hẳn là hiểu rõ tính cách của ta, một khi đã quyết định, nhất định sẽ làm." - Tân Thiên Thịnh nói.
"Không được, quyết định cũng không được, cho dù Trang Nguyệt rời khỏi cung cấm, các ngươi cũng không có khả năng ở bên nhau, ngươi chính là hoàng thúc của Tân Thiên Hạo, Nguyệt nhi từng là cháu dâu ngươi, cái này...
không phải gọi là loạn...!không thể...!không thể được." - Trang Ngạo lắc đầu giống như cực lực phản đối.
Tân Thiên Thịnh cười nhạt một tiếng: "Trang thúc, Thái Tử cùng Thải Tử Phi thành thân năm năm không có con nối dỗi, nguyên nhân bên trong cả hoàng thành này không ai không biết, đó là bởi vì năm năm qua, Thái tử và
Thái Tử Phi chưa bao giờ là phu thê thật sự.
Ta yêu nàng, ta mặc kệ cái gọi là luân thường đạo lý.
Ngài là muốn Trang Nguyệt cô đơn trống vắng cả đời, hay là muốn nàng có hạnh phúc mỹ mãn cả đời."
"Ta...!ta đương nhiên mong muốn Nguyệt nhi hạnh phúc, nhưng mà chuyện này không đơn giản như lời ngươi nói." - Trang Ngạo lo lắng nói.
"Chuyện này trong lòng ta đã có sắp xếp, và ta cũng cần có sự giúp đỡ của ngài.." - Tân Thiên Thịnh cười nói.
"Ngươi nói xem muốn ta làm cái gì? Chỉ cần Nguyệt nhi có thể vui vẻ hạnh phúc, Trang Ngạo ta bán cả cái mạng cũng tốt."
Tân Thiên Thịnh khẽ cười một tiếng: "Nếu ngài dùng tín mạng để đổi, để Nguyệt nhi biết, nàng làm sao có thể hạnh phúc, ta nói cần ngài làm..." - Hắn ghé tai Trang Ngạo nói nhỏ vài câu.
Lông mày Trang Ngạo nhíu mày từ từ giãn ra, trên mặt hiện ra nụ cười, liên tục gật đầu cười nói: "Tốt...!tốt...như thế rất tốt, haha..."
Sau đó ông vuốt râu cười to, nhìn về phía Tân Thiên Thịnh nói: "Chuyện này rất tốt, nhưng nha đầu Nguyệt nhi này, con bé trước kia đối với Tân Thiên Hạo khăng khăng một mực, con bé sẽ đồng ý với chuyện ngươi làm sao?
Mà ta nhìn thấy Nguyệt nhi bây giờ cũng không có yêu thích ngươi."
"Ta xác định nàng không hề yêu Tân Thiên Hạo, nàng vô cùng muốn xuất cung, về phần có yêu ta hay không..." -
Tân Thiên Thịnh tự tin cười một tiếng: "Ta nhất định sẽ khiến nàng yêu ta."
"Haha, ta chính là yêu thích cái dáng vẻ tự tin của ngươi haha." - Trang Ngạo lại cười to.
Trang Ngạo được nữ nhi chăm sóc rất tốt, thương thế rất nhanh phục hồi.
Mấy này sau, Hoàng thượng mở yến tiệc, mời Trang Ngạo cùng Trang Nguyệt đến.
Hoàng thượng mang Long Ngạo ngồi bên cạnh, rất vui mừng vì đại thần đã phục hồi sức khỏe.
Thái Tử Tân Thiên Hạo bước tới một bước, hướng Trang Ngạo thi lễ một cái: "Nhạc phụ, trước đó vài ngày ta đã vấn an ngài nhưng ngài vẫn còn đang hôn mê, hiện tại sức khỏe ngài đã tốt, ta thật vui mừng."
Trang Ngạo thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc nhìn Tân Thiên Hạo: "Thái tử có tâm."
Thái độ của Trang Ngạo khiến Tân Thiên Hạo có chút xấu hổ.
Hắn biết Trang Ngạo đang tức giận hắn không đối tốt với Trang Nguyệt, nếu trước kia hắn sẽ không để ý, nhưng bây giờ hắn muốn lấy lòng Trang Nguyệt, nên không dám bất kính với vị nhạc phụ này.
Trong bữa tiệc, Tân Thiên Hạo cẩn thận lấy đồ ăn cho Trang Nguyệt, ánh mắt đầy nhu tình nhìn nàng.
Nhưng Trang Nguyệt vẫn như vậy một mặt lạnh lùng không quan tâm đến hắn, giống như một tiểu dã thú, càng khiến hắn kích thích bản tính chinh phục.
Yến tiệc kết thúc, Trang Ngạo đứng lên rời ghế, đứng trước Tân Thiên Thuận, chắp tay hành lễ thật sâu: "Hoàng thượng, lão thần có một chuyện muốn cùng Hoàng thượng tấu bấm."
Tân Thiên Thuận đứng dậy đi về phía Trang Ngạo, đỡ người dậy: "Trang đại tướng quân có chuyện gì ngồi xuống liền nói."
Trang Ngạo không đứng lên, lại thi lễ nói: "Hoàng thượng, xin chuẩn cho thần giải ngũ về quê."
Lời của Trang Ngạo đều khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.
"Trang lão tướng quân, cớ gì lại nói ra lời đó." - Tân Thiên Thuận khó hiểu nhìn Trang Ngạo.
"Lần này vết thương tuy đã tốt, nhưng vẫn là bị chất độc ăn mòn, không còn khỏe mạnh như trước, cũng không thể đánh trận, không có đất dụng võ, không bằng thoái vị nhường tướng tài." - Trang Ngạo nói.
Tân Thiên Thuận nhìn về phía Trang Nguyệt: "Thân thể của Trang lão tướng quân vẫn chưa khỏe sao?"
Trang Nguyệt khó hiểu nhìn Trang Ngạo, rõ ràng nàng đã chữa trị cho cha nàng thật tốt, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cha nàng đã nói, nàng cũng theo ý nguyện của cha.
"Bẩm Phụ hoàng, tuy độc đã được giải nhưng lưu lại di chứng, xác thực là không thể cầm lên vũ khí, thân thể hư tổn phải điều dưỡng thật tốt." - Trang Nguyệt đáp.
Tân Thiên Thuận suy nghĩ, thở dài nói: "Ngươi vì đất nước chinh chiến cả đời, lập được bao nhiêu công lao, là Đại Đằng nhất đẳng công thần, bị thương cũng là bảo hộ cho Đại Đằng, bây giờ ngươi không thể mang binh đánh giặc, trẫm sao có thể vứt bỏ ngươi không để ý, để ngươi từ quan ở ẩn, trong mắt ngươi trẫm là kẻ vô tình như vậy sao?"
"Hoàng thượng, lão thần không có ý này, Hoàng thượng một đời thánh minh, lão thần là thẹn không thể vì Đại Đằng ra sức mọn."
"Trang Ngạo, đừng nói nữa, trẫm không đồng ý cho ngươi từ quan, còn muốn phong ngươi làm An bình vương, từ nay được hưởng tước vị, không| cần làm quan trong triều, trẫm sẽ đảm bảo tuổi già cho ngươi, lâu lâu trầm còn có thế triệu ngươi vào triều đàm đạo."
Trang Ngạo quỳ xuống: "Tạ long ân của Hoàng Thượng, lão thần xấu hổ còn có một chuyện muốn thỉnh cầu."
"Haha...!ngươi cứ nói."
"Lão thần nhiều năm đã không gặp Thái Tử Phi, rất muốn ở chung một thời gian, Hoàng Thượng có thể chuẩn cho Thái Tử Phi xuất cung viếng thăm."
"Đúng vậy, chuẩn cho Thái Tử Phi xuất cung về nhà một chuyến, viếng thăm một tháng, chăm sóc phụ thân thật tốt." - Tân Thiên Thuận cười nói.
"Tạ Hoàng thượng.
"Tạ Phụ hoàng."
Tân Thiên Hạo tiến đến hướng Tân Thiên Thuận thi lễ: "Phụ hoàng, lão tướng quân cả đời vì nước vất vả, nhi thần cũng muốn cùng Thái Tử Phi cùng nhau chăm sóc nhạc phụ tận hiếu đạo."
Không đợi Tân Thiên Thuận lên tiếng, Trang Ngạo hướng Tân Thiên Hạo thi lễ: "Lão thần tạ tâm ý của Thái tử, chỉ là Dung phi đang mang long chủng, Thái tử vẫn là nên ở lại Đông cung chăm sóc Dung phi nương nương."
"Thái tử nghĩ tận hiếu là điều đúng đắn, nhưng Trang lão tướng quân nói đúng, Dung phi đang mang long chủng, nếu ngươi đi, Dung phi không thể an tâm dưỡng thai.
Có thời gian thì tới Trang phủ thăm nôm là được." - Tân Thiên Thuận nói.
"Vâng, phụ hoàng." - Tân Thiên Hạo đáp, liếc nhìn về phía Trang Nguyệt bằng đôi mắt ảm đạm.
Từ ngày hắn nhìn thấy Trang Nguyệt và Tân Thiên Thịnh cười nói với nhau, hắn rất khó chịu, luôn cảm thấy giữa hai người có gian tình, hắn gọi người âm thầm theo dõi, nhưng không có phát giác được gì.
Nghe Trang Nguyệt muốn xuất cung, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Trang Nguyệt và Tân Thiên Thịnh sẽ dễ dàng gặp gỡ hơn, cái này khiến hắn không thể yên tâm nên mới đề nghị đi theo nàng.
Vậy mà cả nhạc phụ và phụ hoàng đều bác bỏ.