Độc Y Vương Phi

Chẳng qua là lơ đãng đụng một cái thôi, lại không có
chuyện nghiêm trọng gì, sao người đó lại nói chuyện như hung thần ác sát vậy,
đôi mắt của Phượng Lan Dạ không khỏi hơi trầm xuống, u ám vô cùng ngửng
đầu lên nhìn lại.

Đèn
lồng chiếu rọi , người vừa lên tiếng là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, váy áo
màu vàng chập chờn buông xuống trông xa như áo của tiên nữ, thắt màu trắng lụa
mỏng, nổi bật lên bộ ngực cao vút, nhìn lên một chút, mặt mũi như Hoa Phù Dung,
rực rở tựa ánh bình minh, tóc đen trên đầu cắm một cây trâm phỉ thúy quý giá
bên trên còn khảm nạm con phượng hoàng bạch ngọc, cả người nàng rất chói lọi.

Chẳng
qua là lúc này trên gương mặt thiên kiều bá mị bao phủ
vẻ giận dữ, con ngươi toát ra ngọn lửa nóng bỏng, hai tay chống nạnh, lạnh lùng
nhìn Phượng Lan Dạ đe dọa, tựa hồ nàng vừa làm cái chuyện đại nghịch bất đạo gì
đó.

"Chuyện
gì?"

Phượng
Lan Dạ mang vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt một lần nữa nhìn nữ nhân đối diện, khóe
môi xả ra nụ cười lạnh.

"Ngươi
không có mắt sao? Tại sao lại đụng vào người của ta."

Phượng
Lan Dạ còn chưa kịp nói chuyện, Hoa Ngạc ở một bên giành trước một bước mở
miệng: "Ngươi là người nào a? công chúa chúng ta cũng không phải cố ý
?"

"Công
chúa?"

Nữ nhân
kiều mỵ kia liền khì khì cười một tiếng, lông mày dài nhỏ chau lên, cất bước đi
tới bên người Phượng Lan Dạ, sau đó dạo bước xung quanh nàng, lấy tư thế đưa
mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Công
chúa thì thế nào? Bất quá chỉ là vong quốc nô."

Phượng
Lan Dạ lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách, nàng không thích tư thế

hiện tại, lùi đến khi có thể đối mặt nhìn nhau, mới không nhanh không
chậm mở miệng.

"Chẳng
lẽ ngươi không phải sao."

Khóe
môi rõ ràng là cười, nhưng nụ cười kia lạnh giá như băng tuyết tuôn chảy.

Vẻ mặt
không tự ti cũng không kêu ngạo, thanh âm đạm mạc xa cách.

Cô gái
đối diện tựa hồ ngu ngơ một chút,
sau đó lửa giận bốc lên vạn trượng, khuôn mặt như Phù Dung không nhịn được vặn
vẹo biến hình.

Lúc này
bên đường phố người tụ lại càng ngày càng nhiều, tất cả đều mở to hai mắt chế
giễu.

Trong
đó có người còn làm chuyện tốt lạnh nhạt mở miệng: "Trầm Thanh Ế, không
nghĩ tới khả năng của ngươi cũng chỉ có như vậy, ngay cả tiểu
hài tử cũng không đối phó được."

Dứt
lời, tiếng cười lớn vang lên đầy đường, Trầm Thanh Ế mặt
trong nháy mắt đen thanh một mảnh, khóe môi vẽ ra nụ cười giận dữ.

"Ta
mà sợ nàng, xem ta dạy dỗ nàng như thế nào."

Nàng dứt
lời, quay sang nha đầu vừa cao vừa lớn ra
lệnh: "Mộc Hàm, dạy dỗ nha đầu này cho ta."

Nha đầu
kia vừa nghe lệnh, đã sớm đi tới, thân hình cao lớn, vuốt quần cuốn tay áo, lộ
ra cánh tay tráng kiện, bàn tay to như cái quạt, vung lên cao, người vây xem
trong nháy mắt yên lặng, người người trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo, mang bộ
dáng xem náo nhiệt.

Những
người này vô cùng máu lạnh, giờ phút này nàng cùng Trầm Thanh Ế chẳng qua là
thú vui của bọn họ mà thôi.


Nàng
trả đòn sẽ đúng như monh muốn của những người này, sắc mặt trầm xuống, con
ngươi hiện lên thị huyết, mặc dù không có Huyền Thiên tâm pháp hộ thân, nàng
cũng còn là con sói hung ác, con báo Thị
Huyết, ai có thể khi dễ được rồi nàng,
ngón tay nắm chặt, chờ đợi nữ nhân kia đến gần.

Gươm
súng sẳng sàng, mắt thấy sẽ đánh nhau. Không gian yên tĩnh lạnh lùng, bỗng
nhiên vang lên một đạo thanh âm trong trẻo nhu hòa: "Đã xảy ra chuyện
gì?"

Đám
người vây xem vừa nghe đến thanh âm này liền giạt ra giải tán, Trầm Thanh
Ế sắc mặt trong nháy mắt
đang đỏ bừng, bỗng biến thành màu sắc bình thường, cười đến mềm mại nịnh hót.

Phượng
Lan Dạ buông lỏng tay nhướng mài, trong đêm tối, ánh mắt của nàng xinh đẹp thị
huyết, lạnh lùng suy đoán.

Người
tới là người nào? Rõ ràng lời nói ra ôn nhu như gió xuân, nhưng lại khiến cho
những thứ người không có hảo ý này giống như đàn chim bay tứ tán, còn khiến cho
Trầm Thanh Ế nữ nhân đang sinh sự việc không đâu lập tức
thay đổi nét mặt, điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện, người này hoặc là thân
phận tôn quý, hoặc là bản lãnh quá lợi hại.

Dưới
ánh sáng lóng lánh lạnh lẽo, Phượng Lan Dạ thấy rõ người đó, cũng đoán được
thân phận của kẻ đến, xem ra là người hiển hách, một thân cẩm bào thượng
hạng đắt tiền, thắt lưng bằng
tơ lụa khảm ngọc bích, quần áo màu xám trắng làm nổi bật được ngũ quan nhu hòa
nhã nhặn của hắn, giống như cơn gió mát đầu thu thổi vào mặt, làm người ta thân
thể nhẹ nhàng tinh thần sảng khoái.

Mâu
quang nhu hòa ấm áp của hắn, không liếc nhìn Trầm Thanh Ế, mà lại rơi xuống
dưới người Phượng Lan Dạ, nhưng câu nói thốt ra là nhằm vào Trầm Thanh Ế .

"Trầm
Thanh Ế, ngươi vừa khi dễ người mới tới."


Trầm
Thanh Ế rõ ràng là ngẩn người ra, nhanh chóng nhích thân thể mềm mại đáng yêu
đi lại gần, nói ra lời nói giống như không có xương.

"Tam
hoàng tử, ta không có khi dễ nàng, là nàng đụng vào ta, ngay cả nói xin
lỗi cũng không có."

Phượng
Lan Dạ nhìn nàng làm bộ dịu dàng, thật muốn nôn, cũng không thèm nhìn đến bọn
họ nữa, quay đầu về phía sau nhìn Hoa Ngạc gật đầu một cái, ưu nhã lách người
đi qua, nàng không nhìn Trầm Thanh Ế, cũng không nhìn Tam hoàng tử kia.

Thiên
Vận hoàng triều, hoàng tử hoàng tôn không có quan hệ gì đến nàng?

Phía
sau, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp ánh mắt
rơi vào thân ảnh nhỏ bé như đang suy nghĩ, người ngày không phải là quá lạnh
lùng bình tĩnh hay sao, nghe nói nàng là công chúa mất nước của Vân Phượng
quốc, theo lý giờ phút này hẳn nên là một nha đầu khóc hết nước mắt, mà không
nên là nha đầu thản nhiên lặng lẽ như vậy, nàng mới ít tuổi, vốn nên núp ở
trong ngực cha mẹ mà làm nũng, lại phải nhận chịu nổi đau diệt quốc, Nam Cung
Tiếp không nhịn được mở miệng.

"Ngươi
có khỏe không?"

Phượng
Lan Dạ đi tới, căn bản không rãnh mà để ý biết, thật ra thì nàng biết hắn hỏi
chính là người nào? Chẳng qua là không muốn để ý tới thôi.

Bốn
phía có rất nhiều người núp ở ngoài vùng ánh sáng nhìn lén, lúc này không khỏi
nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu nha đầu đến tột cùng là không biết, hay là quá
đơn thuần, chẳng lẽ nàng không biết hành động lần này của nàng sẽ tự mang đến
tai nạn cho mình sao? Bọn họ là vong quốc nô, mà người ta là hoàng tử tôn quý.

Thủ hạ
Trữ Cảnh ở phía sau Tam hoàng tử sắc mặt đã sớm thay đổi, lạnh lùng kêu lên.

"Lớn
mật, chủ tử chúng ta đang nói chuyện với ngươi đấy?"

Phượng
Lan Dạ ánh mắt đột nhiên trầm xuống, quanh thân tàn
bạo, chậm rãi quay đầu, sát khí Thị
Huyết lạnh lẻo chống lại Trữ
Cảnh đang nói chuyện, Trữ Cảnh trong nội tâm run lên, chính là ánh mắt này, sẽ
làm cho người ta cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, không đủ áo che thân
lạnh thấu xương.


Sao lại
thế này, rõ ràng là một tiểu nha đầu, mà có sự khí phách đến bực này.

Trữ
cảnh tức giận đang định phát tác, chủ
tử trước mặt hắn đã lên tiếng.

"Tốt
lắm, không có chuyện của ngươi."

Hắn
nhướng mày nhìn Phượng Lan Dạ thân thiện cười cười, Phượng Lan Dạ ánh mắt thị
huyết đã phai nhạt xuống, chỉ dâng lên sự hờ hững, xoay người rời đi, từ đầu
tới đuôi cũng không mở miệng.

Hoa
Ngạc đi theo phí sau của nàng bị hù dọa đến mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, vươn tay
kéo kéo ống tay áo Phượng Lan Dạ, nhỏ giọng nói
thầm: "Chủ tử, người ta là Tam hoàng tử?"

"Vậy
thì thế nào?"

Phượng
Lan Dạ chẳng nói chẳng rằng, không phải là xuất thân cao quý một chút sao?
Người với người vốn nên ngang hàng , nàng cũng không để ý đến việc phân biệt
của cổ đại các nàng, nếu không phải giờ phút này còn chưa có tu luyện xong
Huyền Thiên tâm pháp, cái thủ hạ lớn lối kia, nàng đã nghĩ hảo hảo
chào hỏi hắn một bữa, bất quá nàng sẽ nhớ hắn.

Hoa
Ngạc im lặng, công chúa kể từ sau khi đụng vào cột thì đã trở thành một người
như vậy, nàng cũng cố nén lại không hỏi tại sao?

Thân
ảnh của hai người hòa vào trong dòng người,
cho đến không còn nhìn thấy nữa, mấy người phía sau mới phục hồi tinh thần lại.

Trầm
Thanh Ế cũng bị nha đầu mới vừa rồi dọa, giờ phút này nhanh chóng lắc mông
hướng Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp làm nũng.

"Tam
hoàng tử, ngươi nhìn nữ nhân này có phải thiếu dạy dỗ hay không?"

"Tốt
lắm, nàng ta chẳng qua là quá nhỏ, ngươi cần gì cùng nàng so đo, lần sau không
cho khi dễ nàng."

Nam
Cung Tiếp nói xong quay đầu đi cũng không thèm nhìn tới Trầm Thanh Ế một cái,
liền dẫn thị vệ Trữ Cảnh mở ra con đường đi thẳng. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận