Độc Y Vương Phi

Nam Cung Duệ về phủ không
lâu, thì hộ vệ hộ tống chủ tớ Chu Phong hồi Chu phủ đã trở lại, bẩm báo lại thì
ra thật sự là phu nhân Chu phủ nửa đêm sinh bệnh, cho nên mới phải nóng lòng
phái người gọi nữ nhi về. Phu xe vội vội vàng vàng chạy lầm đường, cho nên hộ vệ
phía sau mới không thấy. Vì thế Chu Phong thiếu chút nữa bị độc thủ của tặc tử,
may là được Thụy Vương cứu giúp.

Sáng sớm ngày thứ hai,
Nội các Chu đại nhân liền dẫn người tới cửa bái tạ Thụy Vương, Nam Cung Duệ hỏi
thăm một chút tình huống, biết mọi chuyện đều là sự thực mới dần mất cảnh giác.
Vừa buông lỏng tâm, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên bộ dạng Chu Phong,
một nữ nhân rất đẹp, thật giống như đã khắc vào trong óc của hắn gạt đi không
được.

Nam Cung Duệ cũng không
phải là cái loại nam nhân nông cạn, có dạng nữ nhân gì chưa từng thấy qua. Nếu
hắn nói một tiếng, hoàn phì yến gầy cái gì
cần có đều có. Nhưng vì bị mấy vị huynh đệ ảnh hưởng, hắn cũng muốn tìm một nữ
nhân để yêu, bình thường có rất ít người hấp dẫn được hắn, nhưng tối qua, gương
mặt tuyệt mỹ của Chu Phong chỉ trong một khoảnh khắc liền lưu tại trong tim
hắn.

Bất quá Nam Cung Duệ cũng
không nói thêm cái gì trước mặt Chu đại nhân, chỉ phân phó người đưa Chu đại
nhân ra ngoài, chuẩn bị vào triều sớm.

Tề vương phủ, hôm nay rất
náo nhiệt. Trong tiểu hoa viên Tuyển viện, thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm
hoan hỉ cười đùa.

Vài đạo thân ảnh lả lướt
duyên dáng, yêu kiều đón gió, bước chầm chậm trong những tư thái không đồng
nhất giữa bụi cúc, không khí từng đợt phảng phất mùi thơm thoang thoảng, xen
lẫn tiếng nói cười dễ nghe.

Thủy Ninh đang mặc áo lam
cười đến vui vẻ nhất.

"Không nghĩ tới ngày
hôm nay các ngươi cũng tới, thật là khó được a, ta thích có nhiều người như
vậy, náo nhiệt một chút."

Tiếng nói của nàng vừa
dứt, ba người kia không nhịn được cũng nở nụ cười, đồng loạt nhìn nàng lắc đầu,
bất quá mỗi người đều rất thích Thủy Ninh. Nàng ấy tựa như chú chim nhỏ tíu tít
không buồn không lo, hơn nữa còn có thể mang lại cho người khác rất nhiều vui
vẻ.

Vụ Tiễn cười tiếp lời của
nàng: "Thủy nhi nói không sai, chúng ta cũng hiếm khi mới tụ lại như hôm
nay."

"Đúng vậy a, không
nghĩ tới Lục hoàng tẩu đã trở lại, Lục hoàng huynh giờ an tâm rồi, mẫu phi mấy
ngày qua cũng hết sức hoan hỉ."

Nam Cung Văn Tường bây
giờ đối với Vụ Tiễn rất tốt, không hề lỗ mãng giống như trước đây. Có thể thấy
mẫu phi vui vẻ, thấy Lục hoàng huynh vui vẻ, nàng cảm thấy mình cũng vui vẻ ,
cho nên đáy lòng đối với Lục hoàng tẩu cũng không còn khách khí. Hơn nữa nàng
đã yêu Tây Môn Vân, mới hiểu được, yêu là khắc cốt ghi tâm như thế nào.

Lục hoàng huynh cùng Lục
hoàng tẩu là thật tâm yêu nhau, cho nên nàng thật lòng chúc phúc, hi vọng bọn
họ vĩnh viễn hạnh phúc.

Phượng Lan Dạ nhìn mấy
người bên cạnh, thật giống như đã ước hẹn trước, tất cả hôm nay đều tụ lại Tề
Vương phủ, đúng là làm cho người ta vui vẻ.

Mặc dù trước mắt An Giáng
thành còn đang thời buổi rối loạn, nhưng mọi chuyện cũng đang phát triển theo
hướng tốt, nàng vì cái gì mà không vui chứ.

Phượng Lan Dạ nghĩ tới
đó, liền cười chào hỏi ba người bọn họ: "Đi thôi, đến đình phía trước ngồi
một chút, ta sẽ bảo mọi người chuẩn bị bữa trưa."

Một nhóm bốn người mang
theo nha hoàn riêng của mình đi tới một ngọn đình duy nhất trong Tuyển viện.
Lúc này, lụa mỏng quanh đình được vén lên, bốn phía trồng rất nhiều các loại
hoa cúc, còn có rất nhiều loài hoa không biết tên xinh đẹp nở rộ. Cách đó không
xa là Bích Hồ, thanh thuần đón gió, đẹp mênh mông không sao tả xiết.

Mọi người không nhịn được
cảm thán: "Tề vương phủ Tuyển viện thật xinh đẹp a, nếu là ngày mùa hè bơi
hồ, chắc chắn hết sức sảng khoái, đợi đến năm sau, chúng ta nhất định phải
chuẩn bị một chiếc thuyền hoa."

"Ý kiến của Văn
Tường cũng tốt."

Thủy Ninh lập tức vỗ tay:
"Tốt, tốt, chủ ý này không tệ."

Nhìn nàng cười đến vô tâm
vô phế, chơi đùa vui vẻ, Phượng Lan Dạ biết thật ra thì đáy lòng nàng cũng
không phải hết sức khoái hoạt. Lòng nàng cất dấu một người đàn ông, không biết
người kia thế nào, nàng càng ra vẻ không sầu không lo, lại càng che dấu thật kĩ
nỗi buồn đó.

Phượng Lan Dạ nhìn Thủy
nhi như vậy có chút đau lòng, không khỏi thầm mắng Âu Dương Dật, tên khốn kiếp
này nếu tới đây, tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống tốt đâu. Thủy nhi đáng yêu
như thế, Âu Dương Dật không có lý do gì không thích nàng, từ cổ chí kim cũng
truyền lưu một câu nói: không phải oan gia không tụ lại, cho nên mới nói bọn họ
là hữu duyên .

Chẳng qua là duyên này
không biết đến lúc nào, Phượng Lan Dạ vừa nghĩ vừa hỏi Văn Tường.

"Tây Môn tướng quân
bên kia có chuyện gì chưa?"

Văn Tường vừa nghe Phượng
Lan Dạ nhắc tới Tây Môn Vân, gương mặt liền thẹn thùng đỏ ửng, xinh đẹp như
hoa.

"Thất hoàng tẩu,
không có chuyện tự dưng nói đến hắn làm gì?"

"Văn Tường, ngươi
cùng Tây Môn tướng quân - chuyện tốt sắp đến, có cái gì không thể nói, tiết lộ
một chút đi, hiện tại trong lòng có cảm tưởng gì ?"

Thủy Ninh ồn ào, Phượng
Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng gật đầu nhìn Nam Cung Văn Tường, không muốn nghe nàng
đại khái quanh co.

Văn Tường quét mắt nhìn
mọi người một cái, cuối cùng vẻ mặt tươi cười mang dáng vẻ cô gái bé nhỏ hạnh
phúc: "Ta bây giờ còn không có để phụ hoàng ban hôn ép buộc hắn, cho nên
vẫn không có cảm giác chân thật, hoài nghi đó chỉ là một giấc mộng."

Nàng tiếng nói vừa dứt,
Thủy Ninh liền cầm lấy tay nàng cắn một cái, Văn Tường kêu lên:

"A, đau!"

"Chúc mừng ngươi
không phải nằm mơ, là thật!" Thủy Ninh cười đắc ý, Phượng Lan Dạ cùng Vụ
Tiễn thấy các nàng hai người nháo thành một đoàn, cũng vui vẻ. Văn Tường không
nhịn được mắng Thủy Ninh: "Ngươi cái kẻ điên này, nay mai ta tìm người đem
ngươi gả đi, để cho muội phu quản giáo ngươi, đến lúc đó đừng tìm ta khóc
nhè."

Thủy Ninh vừa nghe Văn
Tường nói, đầu nhỏ vênh lên, rất nghiêm túc mở miệng: "Công chúa yên tâm,
đến lúc đó tuyệt đối là ta quản giáo hắn, còn không đến lượt hắn tới dạy dỗ
ta."

Thủy Ninh nói dứt, Phượng
Lan Dạ cũng gật đầu, nếu là nàng ấy gả cho Âu Dương Dật, thế nào cũng không tới
phiên Âu Dương Dật quản nàng, nghĩ tới đây mở miệng: "Lời của Thủy nhi ta
tin tưởng, đến lúc đó tuyệt đối là nàng quản giáo muội phu kia."

Nhất thời trong đình một
mảnh cười đùa ầm ỹ, đám người Đinh Đương dâng lên nước trà điểm tâm, xin chỉ
thị: "Vương Phi, có muốn cho người đi tới gảy đàn hay không?"

Phượng Lan Dạ nhìn một
vòng, mọi người đang rất tự tại, liền phất phất tay: "Không cần, chính các
ngươi cũng đi chơi đi, để chúng ta nói chuyện một chút."

"Dạ, " Đinh
Đương đi xuống, đưa nha đầu của mấy chủ tử đi chào hỏi.

Trong đình tiếng cười vẫn
vang dội như cũ. Thủy Ninh kia đến đâu cũng là một chủ tử bất hảo, giờ khắc này
cùng mọi người quây quần một chỗ, nàng cũng đem tâm tình buồn bực thu liễm, vừa
uống trà vừa nói chuyện tình mà mấy nam nhân quan tâm, thì không khí liền có
chút ít ngưng trọng.

"Không nghĩ tới, gần
đây thật đúng là bận rộn a. Từ sau khi Sở Vương mưu nghịch, ta phát hiện An
Giáng thành có một loại không khí quái dị nói không nên lời."

Tâm tình Văn Tường cũng
bị lây nhiễm, gật đầu: "Đúng vậy, ngay cả trong cung gần đây cũng là lạ.
Mai Phi bị phụ hoàng thả ra khỏi lãnh cung, hiện tại ở trong Mai Linh điện, các
ngươi biết nàng làm cái gì không?"

Mọi người mang vẻ mặt
không hiểu nhìn nàng, Văn Tường thở dài, để xuống chén trà, chắp tay trước
ngực, làm bộ dáng lẩm bẩm, sau đó mở miệng:

"Mỗi ngày liền làm
chuyện này."

"Không biết nàng
thật lòng hướng Phật, hay chỉ là công phu bề ngoài."

Đối với Mai Phi, Phượng
Lan Dạ một chút hảo cảm cũng không có, nàng thật sự nghĩ không ra nữ nhân này
có thể thật lòng hướng Phật, sợ rằng bà ta chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà
thôi.

Mà phụ hoàng không phải
không biết, để bà ta ra ngoài cũng chỉ vì muốn giám thị bà sẽ cùng người
nào tiếp xúc thôi.

Vụ Tiễn thấy tâm tình của
mọi người bị ảnh hưởng, lập tức nói sang chuyện khác: "Thôi quên đi, chúng
ta không nói chuyện này nữa, không có ý nghĩa. Hôm nay hãy chỉ nói chuyện
đùa vui thôi."

"Đúng đúng, tỷ tỷ,
không bằng chúng ta đi dạo phố uống trà đi."

Thủy Ninh lập tức đề ra
chủ ý mới, liền chiếm được sự ủng hộ của Văn Tường, cuối cùng Vụ Tiễn cũng đồng
ý, ngày hôm nay khó được tụ tập như vậy, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.

"Đi dạo xong chúng
ta lại đi trà lâu ăn vài thứ điểm
tâm, chẳng phải là rất tuyệt sao?"

"Vậy được, chúng ta
ra phủ đi một chút xem sao."

Cuối cùng Phượng Lan Dạ
cũng gật đầu đồng ý, vì sợ quá thu hút mọi người chú ý, liền phân phó quản gia
chuẩn hai chiếc xe ngựa khác. Một chiếc để bốn người các nàng ngồi, một cỗ để
mấy tiểu nha đầu ngồi. Thị vệ vương phủ đổi thường phục, trở thành hộ viện của
mấy nhà tầm thường. Đoàn người xuất phủ đi dạo phố.

Trên đường cái, người đến
người đi rất náo nhiệt. Sự việc Sở Vương Nam Cung Liệt mưu nghịch đã hoàn toàn
trở thành quá khứ rồi, thần thái mọi người cũng khôi phục như trước.

Đám người Phượng Lan Dạ

ngồi ở bên trong xe ngựa, Thủy Ninh là người thích náo nhiệt nhất, thỉnh thoảng
vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa lẩm bẩm. Bởi vì trên đường xe cộ rất
nhiều dẫn đến tắc nghẽn, nhất thời cũng không có biện pháp tăng tốc, nên tranh
thủ vừa dạo vừa nhìn.

Tiếng rao của người bán
hàng rong hết bên này đến bên kia vang lên, các đồ vật tinh xảo, còn có đủ loại
tượng đất, Thủy Ninh lập tức bị hấp dẫn, ầm ĩ muốn
xuống xe. Cuối cùng bọn họ cũng xuống xe, xen lẫn trong dòng người từ từ đi đến
đó, mấy tên thị vệ đi theo phía sau, phu xe lái xe ngựa bám theo phía sau cách
các nàng một đoạn. Thủy Ninh đối với cái gì
cũng tò mò, cái này sờ sờ, cái kia nhìn sang, thấy cái mũ đẹp mắt còn cầm lên
đội thử trên đầu, làm cho tất cả mọi người cười lên.

Văn Tường theo sát phía
sau muội ấy. hai người xem như cùng chí hướng rồi, mà Phượng Lan Dạ thì đối
với những thứ đồ chơi kia không có hứng thú, chỉ chầm chậm đi dạo, Vụ Tiễn ở
bên cạnh nàng, sợ có người đụng vào nàng, cho nên một đường che chở, đoàn người
vừa đi vừa dạo. Thủy Ninh cùng Văn Tường mua lấy không ít đồ chơi để bọn nha
đầu phía sau cầm trong khi Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ lại chẳng mua gì. Đoàn
người đi qua con đường này, sẽ đến địa phương các phu nhân thượng lưu thường
lui tới cho nên không có quán nhỏ cùng người bán rong nữa.

Bên đường phố đều là cửa
hàng xa hoa, người đi đường cũng ít đi. Nhìn thấy phần lớn đều là phu nhân có
tiền, cùng ngựa xe xa hoa , đám người Phượng Lan Dạ đi đến phía trước một tiệm
châu báu, Thủy Ninh lại kêu lên:

"Tỷ tỷ, hôm nay khó
có dịp bốn người chúng ta cùng nhau dạo phố, sau này muốn cơ hội như vậy sợ
rằng rất hiếm, không bằng chúng ta mua mấy vật giống nhau làm kỷ niệm đi. Ai
bảo chúng ta là tình như tỷ muội đây?"

Nàng nói vừa dứt, Văn
Tường là người đầu tiên đồng ý. Phượng Lan Dạ và Vụ Tiễn nhìn các nàng hăng
hái, cũng gật đầu cùng đi vào tiệm châu báu kia.

Trong điếm, chưởng quỹ cùng
tiểu nhị đang chào hỏi khách khứa. Châu báu ngọc khí bày đầy trong quầy, vừa
nhìn liền biết không phải là vật tầm thường, ít nhất cũng danh quý, người bình
thường căn bản mua không nổi.

Phượng Lan Dạ đi dạo nửa
ngày đã mệt chết rồi, vừa vào liền đến ghế ngồi, Vụ Tiễn cũng phụng bồi nàng,
có tiểu nhị dâng trà tới đây, hai người ngồi uống trà. Nhìn Thủy Ninh và Văn
Tường ở trước quầy tỉ mỉ lựa chọn, hai người không
khỏi nhìn nhau cười.

"Hai nha đầu
này."

"Cũng tốt, ở thời
đại này có thể có bạn thân thật rất tốt, nữ nhân khi còn sống không thể chỉ có
nam nhân cùng hài tử, cũng nên có bằng hữu của mình." Đây là ý nghĩ của
Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn cũng rất đồng ý. Hai người còn đang nói chuyện, thì Thủy
Ninh và Văn Tường đã chọn xong đồ.

Thủy Ninh và Văn Tường
cầm mấy khối ngọc bội tới đây, ngọc bội kia phía trên đều có linh thú, vừa nhìn
chính là ngọc tốt thượng đẳng, mỗi cái đều là một linh thú riêng, còn được khảm
vàng, nhìn qua vừa đẹp mắt vừa sang quý: "Tỷ tỷ, người nhìn xem có được
không? Con chuột nhỏ này thật xinh đẹp, chính là linh thú tỷ tỷ cầm tinh, như
thế nào? Như thế nào?"

Phượng Lan Dạ cùng Vụ
Tiễn hai mắt cùng nhìn, nâng tay đón lấy: "Không tệ, rất xinh đẹp."

"Ừ." Vụ Tiễn
cũng gật đầu, cầm lấy cầm tinh của mình:

"Bao nhiêu
tiền?"

"Bốn phiến ngọc bội
giá cũng khá tốt, một ngàn lượng bạc."

Thủy Ninh nói xong, Vụ
Tiễn liền muốn lấy tiền, bị nàng ấy giành trước mở miệng: "Đây là muội
tặng cho mọi người , đừng tranh giành."

Phượng Lan Dạ mím môi
cười, muội ấy mấy hôm trước ở Tuyết Nhạn Lâu trộm được hơn một ngàn lượng bạc,
hiện tại vừa lúc có chỗ để dùng rồi. Ngọc bội kia dù không phải là vật phẩm
sang quý nhất, nhưng lại có ý nghĩa kỷ niệm.

"Tốt, để cho Thủy
nhi của chúng ta hao tốn đi. Nếu Thủy nhi tặng đồ rồi, kế tiếp đến lượt ta mời
mọi người đi trà lâu tốt nhất An Giáng thành uống trà ăn điểm tâm."

Trong lúc nhất thời mọi
người đều nở nụ cười, Thủy Ninh đi tính tiền, bên này Vụ Tiễn cũng đỡ Phượng
Lan Dạ dậy, đợi bên trong kết toán xong sổ sách, đoàn người ra khỏi tiệm châu
báu, lên xe ngựa trước cửa. Ngọc bội vừa mua trước giao cho nha đầu của mình,
về sau sẽ mang theo.

Phượng trà lâu, là trà
lâu nổi danh nhất bên trong An Giáng thành. Lúc này trời sắc đã trưa, hơn nữa
các nàng cũng đi mệt rồi, thấy Phượng trà lâu cách nơi này khá gần, mọi người
liền dẫn nha đầu vào ăn một chút, nghe nói nơi này cũng có đồ ăn trưa, hơn nữa
còn rất đặc biệt.

Đoàn người mới vừa đi lên
cầu thang, ánh mắt Thủy Ninh liền nhìn đến một thân ảnh gần ở cửa sổ lầu hai,
lôi kéo tay Phượng Lan Dạ.

"Tỷ tỷ, mau nhìn kia
không phải là Thụy Vương sao?"

Đám người Phượng Lan Dạ
nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, vị trí gần cửa sổ lầu hai, quả nhiên vị
ngồi đó chính là Thụy Vương, ngồi đối diện hắn là một nữ nhân, mặc dù cách khá
xa, cũng có thể nhìn ra nàng kia diễm lệ không tầm thường, chỉ đơn giản thanh y
cùng búi tóc đã lộ ra phong lưu lã lướt, giờ phút này đang vuốt vuốt chén trà
trong tay, không biết nói gì cùng Thụy Vương.

Nữ tử này, Phượng Lan Dạ
cùng Vụ Tiễn không nhận ra, bởi vì các nàng cũng không có xuất hiện ở mấy
trường hợp công khai nhiều, nhưng Văn Tường là công chúa Thiên Vận hoàng triều,
mấy vị nử tử của các đại thần trong triều thì phần lớn nàng đều quen thuộc,
nhìn một cái liền kêu lên.

"Đây không phải là
nữ nhi Chu Phong của Nội các Chu đại nhân sao? Nàng ta sao lại ở cùng một chỗ
với Ngũ hoàng huynh?"

Phượng Lan Dạ lông mày
nhăn lại, nhìn chằm chằm. Vào lúc này lại xuất hiện một nữ nhân như vậy, cảm
giác không tốt chút nào, mặc dù trong lòng nàng rất kỳ vọng Ngũ hoàng huynh có
thể gặp được một nữ nhân để yêu thương. Nhưng mà loại thời kỳ nhạy cảm này, bất
cứ chuyện gì cũng đều có thể phá hư đại sự, cho nên bọn họ không thể không coi
chừng.

Một bên Văn Tường còn
đang lẩm bẩm tự nói: "Chu Phong thế nhưng quen biết Ngũ hoàng huynh à, hai
người nhìn qua thấy có tình cảm rất tốt, chẳng lẽ bọn họ sắp có hỉ sự
rồi?"

Đoàn người vừa nói chuyện
vừa tiến vào, trong trà lâu khách nhân cũng không nhiều, bởi vì là địa phương
hạng sang, nên không phải quá ầm ỹ chật chội, đám người Phượng Lan Dạ vừa đi
vào, chưởng quỹ tùy ý liếc mắt một cái liền biết mấy người trước mặt không phú
cũng quý, nên lập tức đến chào hỏi rồi bảo tiểu nhị đem các nàng dẫn tới lầu
hai.

Trong gian phòng trang
nhã, mọi người chia ra ngồi xuống, tiểu nhị mang lên nước trà, hỏi thăm các
nàng cần gì, Thủy Ninh liền cho bọn họ tự làm chủ đưa lên mấy món ăn đặc sắc là
được.

Tiểu nhị lui ra ngoài,
nhã gian an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ phân phó mấy nha đầu cũng ở bên kia dùng
bữa, không cần hầu hạ, cho nên tất cả đều ngồi xuống.

Phượng Lan Dạ bộ dạng như
có như không, tựa như vô ý nhắc tới Chu Phong: "Văn Tường, Chu Phong kia
cùng ngươi quen biết a?"

"Đúng vậy a, biết,
đã gặp mặt vài lần."

"Nàng thế nào? Ngũ
hoàng huynh nói không chừng thích nàng đấy."

Văn Tường nhướng mi, suy
nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng mở miệng: "Nói về Chu Phong nha, cũng là
đại gia khuê tú, ngôn hành cử chỉ tuyệt đối ưu nhã hào phóng, quan trọng nhất
là đọc qua đủ thứ thi thư, từng nghe đồn trong kinh có không ít công tử xem qua
thơ của nàng, nói tiếc nàng là nữ tài tử, nếu là nam tử, nhất định là sao Văn
Khúc hạ phàm. Bất quá nàng ta không thích địa phương nhiều người, mấy loại tục
lễ lại càng không thích tham gia."

Phượng Lan Dạ ánh mắt âm
u. Nếu Chu Phong thật như Văn Tường nói ,như vậy ngôn hành cử chỉ nàng ta hôm
nay không giống với bình thường. Chẳng lẽ nàng thích Ngũ hoàng huynh, cho nên
mới khác thường như thế, hay là có chuyện?

Bên trong nhã phòng, mọi
người nghe Văn Tường nói đến nữ nhân kia, một bên Thủy Ninh không nhịn được nói
nhỏ: "Mới vừa rồi ta xem một cái, nàng lớn lên thật xinh đẹp."

"Làm sao cho tới nay
chưa nghe nói qua nàng đây?"

"Nàng không thích
xuất nhập ở mấy trường hợp tụ hội, lại càng không tham gia tiệc trà xã giao,
các ngươi cũng biết, hư danh đều là từ trên yến hội truyền ra. Nàng luôn ở
trong phủ thì làm sao bị người khác đồn đãi cho được. Ta thấy nàng mấy lần cũng
bởi vì mẫu phi từng triệu Chu phu nhân tiến cung, nàng đi theo Chu phu nhân,
cho nên gặp mặt hai ba lần."

Bên trong phòng, mọi
người đều gật đầu tiếc hận một hồi, nếu nàng ta thích rêu rao, chỉ sợ sớm đã
nổi khắp kinh sư rồi, làm gì có chuyện vẫn được nuôi trong khuê phòng mà người
ngoài không biết.

Người khác chỉ lo cảm
hoài, còn Phượng Lan Dạ lại nghĩ đến vấn đề hoàn toàn khác. Nếu Chu Phong không
như những nữ tử khác, sao nàng ta lại công khai cùng Thụy Vương ước hẹn? Có thể
làm chuyện như thế tất nhiên phải là nữ nhân không câu nệ tiểu tiết. Cho nên,
nói đến nữ nhân này, trong bụng nàng liền có chú ý, đợi đến lúc trở về phủ,
nhất định phái người âm thầm chú ý Chu Phong kia. Chủ ý định rồi, liền không
nghĩ đến chuyện Thụy Vương nữa.

Lúc này tiểu nhị đã mang
vào mấy món điểm tâm đặc sắc, cùng mấy thức ăn tinh sảo, mọi người vừa ăn vừa
cười đùa.

Thời điểm ăn được một
nửa, thì nghe thấy nha đầu Tiểu Đồng của Vụ Tiễn ai u
một tiếng, mọi người trông theo hướng nàng nhìn liền thấy trước cửa trà lâu,
nghe: "Các ngươi nhìn, bọn họ đi ra ngoài."

Thụy Vương quanh thân một
tầng ôn nhuận nội liễm, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra quang hoa mênh mông, giơ
tay nhấc chân khí phách mười phần, chỉ bất quá đang lúc thấy hắn cúi đầu đối
với nữ nhân bên cạnh nhẹ lời mềm giọng, quả nhiên là nhìn trúng người ta. Văn
Tường trước hết xoay người ngồi xuống, cười mở miệng: "Xem ra Ngũ hoàng
huynh - thật sự sắp có chuyện tốt đến, chúng ta đi chuyến này liền thấy tất cả
mọi người đều sắp thành hôn, thật là tốt."

Mọi người bảy miệng tám
lời đồng tình gật đầu, Thủy Ninh cô đơn không nói chuyện. Trong nội tâm nàng có
vị chua, nhớ tới mình cũng đủ ngu ngốc lại đi thích nam nhân kia rồi. Hắn rõ
ràng chỉ là kẻ bị nàng sửa trị, làm sao lại động tâm chứ, thật đúng là kém cỏi.
Cho nên ở trước mặt người khác cũng không dám lộ ra nửa phần, miệng cười đã có
chút ít miễn cưỡng, cũng may lực chú ý của mọi người đều ở trên người Thụy
Vương, căn bản không ai phát hiện dị trạng của nàng. Chỉ có Phượng Lan Dạ Tâm
biết, nhưng cũng không làm trò trước mặt người khác mà khuyên nàng, vì vậy một
bữa cơm ăn xong có người vui mừng có kẻ buồn rầu.


Sau khi dùng bữa, mọi
người tận hứng lên xe ngựa hồi Tề vương phủ. Văn Tường dường như phát hiện tân
đại lục, cũng không vào trong vương phủ, trực tiếp liền lên xe tiến cung, muốn
đem chuyện Ngũ hoàng huynh có người trong lòng bẩm báo cho mẫu phi, mẫu phi
nhất định sẽ thật cao hứng. Bà gần đây đang thu xếp hôn sự cho Ngũ hoàng huynh
mà.

Vụ Tiễn cũng không có vào
phủ, chỉ ở trước cửa phủ phân phó Lan Dạ nên coi chừng chút, có chuyện gì thì
đưa tin cho nàng, hiện tại đang mang thai nhất định phải để ý thân thể, cuối
cùng đành ngồi xe ngựa An vương phủ trở về.

Phượng Lan Dạ đợi đến
người khác đi rồi mới lôi kéo Thủy Ninh vào Vương Phủ, dọc theo đường đi hạ
nhân thỉnh thoảng thỉnh an, các nàng chỉ nhất nhất gật đầu rồi đi qua.

"Thủy nhi, nếu thích
người nam nhân kia thì đi tìm hắn đi. Không chừng hắn căn bản không có thành
thân, ngươi ở nơi này chần chờ suy nghĩ cũng không phải là biện pháp."

"Ta không đi, ta mới
không có thích hắn."

Thủy Ninh còn đang mạnh
miệng, thấy Phượng Lan Dạ không tin, nên vội vàng vỗ ngực bảo đảm: "Ta
thật không có chuyện gì, tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, bất quá năm vạn lượng ngân
phiếu kia ta nhất định sẽ đòi bọn họ cho bằng được, ngươi yên tâm!"

"Ngươi a, "
Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, hướng phía sau kêu Diệp Linh: "Đưa Thủy
tiểu thư đi nghỉ ngơi."

"Dạ, Vương Phi, "
Diệp linh giúp Thủy Ninh vào trong phòng nghỉ của nàng. Phượng Lan Dạ dẫn Đinh
Đương cùng Vạn Tinh hai người một đường hướng Tuyển viện đi tới, dọc theo
đường đi như có điều suy nghĩ, nhưng không nói gì, Đinh Đương bình tĩnh hỏi:
"Vương Phi có tâm sự?"

Phượng Lan Dạ gật đầu một
cái, nhàn nhạt mở miệng: "Ngày hôm nay cùng Thụy Vương gặp mặt chính là
thiên kim của Chu đại nhân, hai người các ngươi thấy thế nào?"

Đinh Đương cùng Vạn Tinh
vừa nghe liền biết chủ tử hoài nghi Chu tiểu thư kia có dụng tâm kín đáo, nên
vội nghiêm túc suy xét một chút, sau đó từ từ mở
miệng: "Chu tiểu thư lớn lên rất xinh đẹp, khoảng cách lại xa , nô tỳ có
chút không để ý."

Phượng Lan Dạ gật đầu,
thật ra thì nàng cũng không có chứng cớ để chứng minh cái gì, nhưng lại cứ cảm thấy
là lạ, mà loại thời điểm này tự nhiên không thể xảy ra một chút sự tình không
may nào, cho nên tất yếu phải phái người đi giám thị.

"Vạn Tinh, đi tìm Tích
Đan tới đây, ta có việc tìm hắn."

"Dạ, Vương
Phi."

Vạn Tinh xoay người đi
tìm Tích quản gia, Đinh Đương phụng bồi Phượng Lan Dạ tiến vào phòng khách.
Vương gia vẫn chưa về, cho nên bên trong Tuyển viện rất an tĩnh, hai ngày này
Ngân ca cũng bị Thủy tiểu thư chiếm đoạt, trong lúc nhất thời cả viện không có
một tiếng động cho đến khi Tích Đan bị mời tới đây

"Tham kiến Vương
Phi."

Phượng Lan Dạ tỉnh táo
lại, ngửng đầu trông lên chậm rãi mở miệng: "Tích Đan, từ Vương Phủ điều
ba thị vệ võ công không tệ đi theo Vạn Tinh, âm thầm giám thị thiên kim của Nội
các Chu đại nhân Chu tiểu thư."

"Này?" Liễu Đan
có chút kinh ngạc, không biết Chu tiểu thư nàng làm sao chọc tới Tiểu Vương phi
rồi, bất quá hắn nào dám hỏi nhiều, vội cung kính trầm
giọng lĩnh mệnh.

"Dạ, thuộc hạ đi làm
ngay."

Tích Đan lui ra ngoài
xong, Phượng Lan Dạ nhìn về phía Vạn Tinh: "Ngươi để ý một chút, cách nữ
nhân này xa xa. Nếu như nàng ta thật có dụng ý khác mà nói, ta nghĩ nàng ta
nhất định giả dối, rất có thể sẽ biết võ công, nếu các ngươi bị phát hiện tất
nhiên sẽ bị diệt khẩu. Cho nên không cần tra được cái gì, cách xa một chút điều
tra xem các nàng hoặc là Chu phủ có động tĩnh gì là được."

"Dạ, Vương
Phi."

Vạn Tinh ứng thanh, lập
tức lui ra ngoài, Đinh Đương dâng trà tới, từ từ mở
miệng: "Vương Phi hoài nghi Chu tiểu thư kia là giả ?"

"Có thể là giả, cũng
có thể trước cho tới nay nàng ta đều có tâm cơ. Bất kể là loại nào, ta cũng
không cho phép nàng động tới Ngũ hoàng huynh, mà ảnh hưởng cả kế hoạch của
chúng ta."

"Dạ." Đinh
Đương đồng ý, chủ tử bố trí nhiều như vậy, nếu thật sự bị những người đó phát
hiện, thì cố gắng lâu nay liền uổng phí rồi, hơn nữa còn đem cả Bách Lí thần y
mời tới đây nữa. Còn có Thụy Vương, An Vương và Vương gia nhà mình khắp nơi bố
trí, chẳng lẽ lại để mất trắng sao?

Nam Cung Diệp mãi cho đến
buổi tối mới trở về, Phượng Lan Dạ liền đem chuyện Thụy Vương cùng Chu Phong
nói cho hắn.

"Nàng hoài nghi Chu
đại nhân có dụng ý khác?"

Nam Cung Diệp ôm Phượng
Lan Dạ, đối với lời Lan Nhi nói, hắn trăm phần đều tin tưởng, nhưng bây giờ làm
chuyện gì cũng nên cẩn thận hết sức.

Phượng Lan Dạ dựa vào
trong ngực của hắn, lắc đầu.

"Ta chưa nói Chu đại
nhân có dụng ý khác, ta nói Chu tiểu thư."

"Có khác nhau
sao?" Đầu óc Nam Cung Diệp có chút phản ứng không kịp, Lan Nhi đây là ý
gì? Chẳng lẽ....

Linh quang vừa hiện, khó
có thể tin mở miệng: "Ý nàng là thiên kim của Chu đại nhân bị thế thân
rồi, không phải Chu tiểu thư đích thực?"

"Ta có cảm giác như
vậy, bởi vì hôm nay Văn Tường tới đây, sau đó mấy người chúng ta cùng ra ngoài.
Thời điểm thấy Chu tiểu thư, Văn Tường nói qua nữ nhân này là đại gia khuê tú,
không thích mấy chốn tụ tập xôn xao trước mặt quần chúng, cũng không thích lộ
diện. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện thì sẽ vì cái gì, thích Thụy Vương sao? Ta
đã cho người ta điều tra, nghe nói Thụy Vương từng cứu chủ tớ các nàng lúc đêm
hôm khuya khoắt. Dù Chu đại nhân nói chuyện đã xảy ra thiên y vô phùng, nhưng
chính là quá thiên y vô phùng rồi, cho nên mới làm cho người ta nghi ngờ, nhất
là vào lúc này."

Nam Cung Diệp gật đầu,
đồng ý lời của Lan Nhi, bây giờ bọn họ không thể để xảy ra nửa điểm không may,
trước mắt nhất định phải bắt được người ở sau lưng Nhị hoàng huynh, kế tiếp
chính là động thủ.

"Ừ, vậy nàng chờ kết
quả giám thị của Vạn Tinh, xem một chút đến tột cùng là tình huống gì."

Hai người đang nói, thì
Đinh Đương gõ cửa hai cái, ở bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi,
Ngọc Lưu Thần trở lại."

"Để cho hắn vào
đi."

Vừa nghe là Ngọc Lưu Thần
trở lại, lực chú ý của Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền
chuyển tới bên hoàng gia biệt viện. Nam Cung Diệp nóng lòng mở miệng, Ngọc Lưu
Thần bước nhanh từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ, sau đó bẩm báo: "Thiếu
chủ, bên kia đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì?"

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ bất giác nắm chặt tay nhau, những phản ứng này là động tác theo bản
năng, trong lòng lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lưu Thần vội vàng
mở miệng.

"Nam Sơn Tử phát
hiện Bách Lí thần y có tâm cơ, cho nên muốn động thủ diệt trừ. May là chúng ta
giành trước một bước, hiện tại Nam Sơn Tử đã bị ta bắt, mang về Vương Phủ, hiện
tại Bách Lí thần y đã dịch dung thành Nam Sơn Tử, ở lại hoàng gia biệt viện,
chúng ta không biết kế tiếp phải làm thế nào, cho nên thuộc hạ trở lại bẩm báo
Thiếu chủ."

Phượng Lan Dạ cùng Nam
Cung Diệp vừa nghe Ngọc Lưu Thần nói, sắc mặt hai người đồng thời ngưng trọng,
Nam Cung Diệp thật nhanh đứng lên, dắt tay Lan Dạ ra ngoài.

"Ngươi trước cứ trở
về đi, nhất định phải bảo vệ Bách Lí Hạo, bảo hắn ít nói chuyện, nhất định phải
lưu ý kẻ ở sau lưng Nam Cung Trác."

Phượng Lan Dạ phân phó
xong, Ngọc Lưu Thần lui xuống.

Mà Nam Sơn Tử bị bọn họ
bắt giờ phút này đang ở trong tay Nguyệt Cẩn, bị nhốt tại mật lao của Vương
Phủ, được phái người canh gác.

Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ vừa hiện thân, thị vệ liền mở cửa lao, đưa một nhóm mấy người bọn họ đi
vào.

Trong địa lao đang nhốt
một nam nhân cả người gầy ốm như cây gậy trúc, ánh mắt lại sắc bén giống như
diều hâu, mang theo lệ khí, hung hăng ngó chừng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan
Dạ, tựa hồ hận không được cắn bọn họ một phát. Nam Cung Diệp đứng ở bên ngoài,
lạnh lùng mở miệng: "Nói đi, sau lưng Tấn vương Nam Cung Trác đến tột cùng
là cất dấu người nào? Người nào sai sử hắn bố trí một cục diện kinh thiên động
địa như vậy? Vừa hại Sở Vương, còn muốn hại Thụy Vương?"

Nam Sơn Tử đối với câu
hỏi liên tiếp của Nam Cung Diệp giống như không nghe thấy. Bất quá ánh mắt hắn
thâm thúy thị huyết, dễ dàng để cho bọn họ nhìn ra hận ý nơi đáy mắt. Hận là
hận Nam Cung Diệp, cũng không phải Phượng Lan Dạ, như vậy Nam Sơn Tử cùng Nam
Cung Diệp có cừu hận, nhưng là cái dạng cừu hận gì đây?

Hai người đều không hiểu,
Phượng Lan Dạ không nhịn được mở miệng hỏi:

"Ngươi cùng Tề Vương
có cừu oán sao?"

Nam Sơn Tử không nói
chuyện, hừ lạnh, sau đó ngồi trên mặt đất, gằn từng chữ mở miệng: "Các
ngươi đừng nghĩ từ miệng ta moi được bất cứ tin tức gì. Ta một chữ cũng sẽ
không nói, nếu đã rơi vào trong tay của các ngươi, vậy thì giết ta đi."


Hắn ngồi dựa vào tường,
nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt hơi gầy không có biểu tình
gì.

Nam Cung Diệp duỗi tay ra
nắm cửa sắt, quanh thân liền dậy lên hàn ý. Phượng Lan Dạ nắm tay hắn, Nam Sơn
Tử khác với các loại sát thủ. Nếu hắn đã hận Nam Cung Diệp, chỉ sợ đánh chết
hắn, hắn cũng sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì, cho nên bọn họ đừng uổng phí
khí lực thì tốt hơn, dù sao cũng không còn biện pháp giết Nam Sơn Tử, bởi vì
hắn là sư huynh Bách Lí Hạo, Bách Lí Hạo xuất hiện cũng là vì hắn ta, Nam Sơn
Tử cuối cùng cũng phải giao cho Bách Lí Hạo.

"Đi thôi."

Phượng Lan Dạ lôi Nam
Cung Diệp ra ngoài, dặn dò Nguyệt Cẩn trước cửa địa lao: "Nhớ, trừ người
đưa cơm, những người khác không nên cho vào, thị vệ ở cửa tăng thêm, không cho
phép có bất kỳ sơ xuất nào. Người này không phải hạng người ngồi không rảnh
rỗi, hắn có thể chế độc, cho nên nhất định phải cẩn thận."

"Dạ, Vương
Phi."

Nguyệt Cẩn gật đầu, lập
tức điều thị vệ võ công không tệ trong vương phủ đến chỗ này trông chừng, không
cho phép nam nhân này chạy mất.

Nam Cung Diệp càng nghĩ
càng giận, hận không được lập tức giết Nam Sơn Tử, nhưng bị Phượng Lan Dạ ngăn
trở, hai người đi trở về Tuyển viện.

"Vô liêm sỉ! Đáng
hận! Hắn thế nhưng không nói."

"Hiện tại chúng ta
cứ chờ tin tức đi, nếu Bách Lí Hạo đã dịch dung thành Nam Sơn Tử rồi, ta nghĩ
nhất định sẽ thấy được kẻ kia, chỉ cần biết đó là ai, chúng ta sẽ không còn gì
phải sợ."

Nam Cung Diệp không nói
gì, cau mày suy nghĩ một chút: "Nếu không đêm nay ta vào hoàng gia biệt
viện một chuyến, xem có thể nhận được tin tức gì hay không?"

Phượng Lan Dạ vừa nghe
Nam Cung Diệp muốn vào hoàng gia biệt viện, trên trực giác thấy cũng có thể
được, nhưng vừa nghĩ tới hắn và Bách Lí Hạo vừa thấy mặt đã chuẩn bị xông vào
đánh nhau, sẽ dẫn đến phiền toái. Đến lúc đó lộ ra sơ hở, thì kiếm củi ba năm
bị thiêu một giờ, cho nên không nói chuyện, Nam Cung Diệp biết nàng nghĩ cái
gì, liền ôm nàng, ôn hòa mở
miệng.

"Lan Nhi yên tâm đi,
ta sẽ không cùng hắn đấu, đang mang đại cục, Bổn vương sao lại không biết nặng
nhẹ."

Hai chữ ‘Bổn vương’ nhấn
đặc biệt mạnh, làm cho người ta dễ dàng liền biết hắn tương đối không cam tâm,
bất quá còn có thể ẩn nhẫn, Phượng Lan Dạ mới yên tâm: "Tốt, chàng đi đi,
cẩn thận một chút."

Lần này Phượng Lan Dạ
cũng không yêu cầu đi theo, chỉ dặn dò Nam Cung Diệp: "Để ý chút."

Nam Cung Diệp cúi người
hôn nàng, dây dưa một chút rồi mới dùng sức gật đầu: "Lan Nhi yên tâm đi,
ta không có việc gì ."

Hắn vững vàng tiêu sái ra
khỏi gian phòng, Phượng Lan Dạ ngồi ở bên trong phòng xem sách một lát, đang
chuẩn bị nghỉ ngơi, thì liền nghe được Đinh Đương từ bên ngoài đi vào. Vừa mới
hạ lệnh, không nghĩ tới Vạn Tinh nhanh như vậy đã trở lại, nàng tiến vào phòng
liền cung kính bẩm báo:

"Chủ tử quả nhiên
đoán không sai. Chu Phong kia biết võ công, tiểu nha đầu bên người nàng cũng
thế. Lúc nãy, nô tỳ đang giám thị liền thấy các nàng từ hậu viện Chu phủ đi ra
ngoài, thân thủ rất cao, nô tỳ võ công không bằng cho nên không dám đi theo sợ
kinh động các nàng, có thể bị phiền toái."

"Tốt, quả nhiên là
lừa gạt."

Mặc dù Vạn Tinh chưa bám
theo được hai người kia, nhưng quyết định này có vẻ chính xác, bằng năng lực
của bọn họ, chỉ sợ chưa chắc theo dõi được.

"Đi gọi Thủy tiểu
thư đến."

"Dạ." Đinh
Đương đi ra ngoài, rất nhanh đem Thủy Ninh đưa tới. Phượng Lan Dạ ngoắc ý bảo
Thủy Ninh tới gần: "Thủy nhi, có thể giúp tỷ tỷ một chuyện không?"

Chỉ có nàng mới có thể
theo dõi, Thủy nhi khinh công xuất thần nhập hóa, đạp tuyết vô ngân, với ai đều
không có vấn đề, cho nên Phượng Lan Dạ mới có thể tìm nàng hỗ trợ.

"Tỷ tỷ người nói
đi."

Thủy Ninh đang lo ngủ
không yên, vừa nghe Phượng Lan Dạ nói liền gật đầu, Phượng Lan Dạ ý bảo Vạn Tinh:
"Hiện tại ngươi và Thủy tiểu thư cùng nhau giám thị hai nữ nhân kia. Nếu
nàng lại xuất phủ, liền để cho Thủy tiểu thư đi theo, tra rõ ràng các nàng đi
chỗ nào, gặp người nào, sau đó lập tức trở về bẩm báo ta."

"Dạ, Vương
Phi."

Vạn Tinh gật đầu, Thủy
Ninh cũng dùng sức gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm
vụ."

Hai người lui ra ngoài,
thì Đinh Đương đi tới, vừa hầu hạ Phượng Lan Dạ đi ngủ, vừa làm vừa lải nhải
lẩm bẩm: "Chủ tử, làm việc thì làm việc, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi,
người chịu được, nhưng cục cưng chịu không được a."

"Ta biết rồi."

Phượng Lan Dạ cười gật
đầu, Đinh Đương thật sự rất quan tâm nàng, cho nên nàng sẽ không tức giận, cũng
không ngại nghe càm ràm, cố ổn định nằm ngủ. Vốn muốn chờ Nam Cung Diệp, nhưng
thật sự là quá mệt mỏi, không nghĩ đến vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, trong
mông lung nàng cảm giác có người ôm nàng, kéo vào trong ngực, nàng mặc dù không
có tỉnh, cũng biết hắn trở lại. Mùi trên
người hắn là thuộc về riêng nàng, quen thuộc như vậy, đừng nói ba bước, dù cho
cách xa mười bước nàng cũng nhận thấy.

Chẳng qua là không muốn
khuya khoắt lại hỏi han hắn, cho nên tiếp tục ngủ, mãi đến buổi sáng, Phượng
Lan Dạ mở mắt, Nam Cung Diệp cũng tỉnh lại, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,
nhu tình vấn an: "Sớm a, Lan Nhi."

"Ân." Phượng
Lan Dạ gật đầu, khuôn mặt hạnh phúc, tỉnh lại kiểu này, tin tưởng là mỗi một nữ
nhân đều khát vọng, một ngày lại một ngày.

Bất quá nàng rất nhanh
nhớ tới chuyện tối qua, liền quan tâm hỏi thăm: "Như thế nào? Có tình huống
gì hay không?"

"Nhận được một tin,
có người đưa thư đến, Bách Lí Hạo sau khi dịch dung Thành Nam Sơn Tử thì bị Nhị
hoàng huynh kêu đi qua, chứng thực quả nhiên có một người, muốn làm chuyện gì
cũng sẽ phái người đưa thư cho Nhị hoàng huynh, để hắn và Nam Sơn Tử bố trí.
Cho nên người kia quả thật có tồn tại, nhưng đến tột cùng là người nào cũng
không thể cho Nam Sơn Tử đi hỏi Nhị hoàng huynh, chỉ sợ lập tức lộ ra sơ hở,
cho nên, hiện tại hắn còn đang đợi thời cơ đến."

Bây giờ tình huống như
thế, tuyệt đối không thể kinh động Nhị hoàng huynh, trừ phi tra ra kẻ sau lưng
mới có thể bắt lại Nhị hoàng huynh, sau đó dịch dung thành bộ dạng Nam Cung
Trác, nếu như vậy, bọn họ không tin trừ không được người kia. Nhưng đó đến tột
cùng là người nào chứ?

Nam Cung Diệp nhíu mày
nghĩ tới trên tờ giấy tối qua viết rằng lập tức phái người giám thị An vương
cùng Tề vương.

Lời này ý tứ rõ ràng, bất
quá, Nam Cung Diệp nhìn về Phượng Lan Dạ: "Nàng nói xem rốt cuộc là ai?
Hắn tựa hồ có chút cảnh giác rồi, để cho Nhị hoàng huynh phái người giám thị
Lục hoàng huynh cùng Bổn vương."

Phượng Lan Dạ không nói
gì, chỉ mở miệng hỏi thăm: "Chỉ giám thị An vương cùng chàng?"

Nam Cung Diệp gật đầu,
cảm giác có chút khác lạ, tựa hồ có cái gì không đúng, rồi nhìn Phượng Lan Dạ:
"Nàng cảm thấy lời này có vấn đề sao?"

Phượng Lan Dạ gật đầu:
"Đúng vậy. Người nên giám thị nhất đáng ra phải là Thụy Vương, nhưng ở
trên tờ giấy lại không có nói tới, điều này nói rõ cái gì chàng biết
không?"

Lời của Phượng Lan Dạ vừa
rơi xuống, Nam Cung Diệp lập tức đứng dậy, sắc mặt trầm xuống: "Như vậy
đúng như nàng đoán, Chu Phong kia là giả, sự xuất hiện của nàng ta, chính là để
giám thị Ngũ hoàng huynh, cũng rất có thể là hãm hại Ngũ hoàng huynh, cho nên
ta phải lập tức đi gặp Ngũ hoàng huynh."

"Chàng muốn nhắc nhở
nhưng còn không biết hắn có tin hay không?"

Phượng Lan Dạ không nhịn
được thở dài một tiếng, bởi vì hôm qua các nàng tận mắt nhìn thấy, Nam Cung Duệ
kia tựa hồ rất vừa ý Chu Phong, hắn sẽ tin tưởng lời bọn họ sao?

"Ngày hôm qua ta phái
Vạn Tinh đi ngó chừng Chu Phong, kết quả chàng đoán xem Vạn Tinh nhìn thấy cái
gì?"

Nam Cung không
có trả lời, để Phượng Lan Dạ tiếp tục nói: "Chủ tớ hai người họ đều biết
võ công, hơn nữa võ công không tệ."

"Chu Phong là giả,
như vậy Chu Bác Văn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng âm thầm hàng phục Tấn vương, cho
nên nữ nhi của hắn mới có thể giở âm mưu quỷ kế?"

"Ta nghĩ hẳn là
không phải, bởi vì nếu như Chu Phong từ trước tới giờ đều như vậy thì còn có
thể. Nhưng nàng trước kia không giống thế, nếu là Chu đại nhân muốn theo Tấn
vương, cũng không thể hiện tại mới theo. Rất có thể Chu đại nhân cũng không
biết là nữ nhi bị giả mạo."

Phượng Lan Dạ thở dài một
tiếng, nghĩ đến nữ nhân kia không làm gì cũng bị dính líu vào, liền không khỏi
tức giận.

Hai người rời giường ăn
sáng. Nam Cung Diệp đang chuẩn bị đi tìm Ngũ hoàng huynh Nam Cung Duệ, thì
không nghĩ tới trong cung phái người tới đây, cho đòi vợ chồng bọn họ tiến
cung.

Nam Cung Diệp có chút
kinh ngạc, còn Phượng Lan Dạ không khỏi cau mài, chẳng lẽ là Văn Tường đã bẩm
báo lên Hoa phi, Hoa phi lại để cho phụ hoàng biết. Đây chẳng phải quá nhanh
sao.

Tiêu Nguyên Cung lúc này
vô cùng đông vui, chẳng những là vợ chồng Nam Cung Diệp, cùng Ngũ hoàng huynh
Thụy Vương, vợ chồng Lục hoàng huynh An vương cũng có mặt, ngay cả Văn Tường
cũng vậy. Trong lúc nhất thời trên đại điện rất náo nhiệt, mọi người đang nói
chuyện thân mật, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa đến, Hạo Vân Đế liền tiếp
đón mọi người ngồi xuống.

Đại điện lúc này an tĩnh
không tiếng động, mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng đế.

Chỉ thấy trên mặt Hạo Vân
Đế bao phủ ánh sáng nhu hòa, chậm rãi mở
miệng: "Hôm nay trẫm thật cao hứng, Duệ Nhi rốt cục đã có người mình
thích."

Tiếng nói vừa dứt, Thụy
Vương Nam Cung Duệ ngây ngẩn cả người, rất hiển nhiên hắn cũng không biết
chuyện của mình đã bị phụ hoàng biết, bất quá dưới tình huống như vậy hắn cũng
không có cự tuyệt, chỉ cười hướng các huynh đệ bên cạnh gật đầu.

Nam Cung Diệp nhìn khuôn
mặt sáng ngời kia, trong lòng hơi đau, hắn thật không đành lòng đả kích Ngũ
hoàng huynh. Nhưng bây giờ Chu Phong kia quả thật không phải Chu Phong chân
chính, nàng ta chỉ là giả mạo.

"Trẫm cũng phái
người nghe ngóng, nữ nhi của Nội các học sĩ Chu đại nhân là người tướng mạo
song toàn, hơn nữa còn là tú ngoại tuệ trung cùng
Duệ Nhi có thể nói là ông trời tác hợp, cho nên trẫm quyết định ban hôn, đem nữ
nhi của Chu đại nhân gả cho con làm phi."

Tiếng nói của Hạo Vân Đế
vừa dứt, Nam Cung Diệp liền nóng lòng đứng lên, gọn gàng dứt khoát mở miệng.

"Phụ hoàng, nhi thần
không đồng ý."

Hắn nói xong, trên đại
điện, tất cả mọi người đều nhìn sang, trong đó ánh mắt Thụy Vương tràn đầy hàn
ý, hắn không rõ huynh đệ của mình tại sao vào thời điểm tốt đẹp như vậy lại làm
hắn mất hứng. Chẳng lẽ chỉ Tề Vương mới có thể có nữ nhân yêu thương, bản thân
hắn thì không được sao?

Hạo Vân Đế cùng Hoa phi

sắc mặt cũng có chút khó xử, nhất thời không nói được gì. Văn Tường trực tiếp
mở miệng kêu lên: "Thất hoàng huynh tại sao lại muốn ngăn cản a?"

Vụ Tiễn nghiêng thân hỏi
Phượng Lan Dạ: "Chuyện gì xảy ra?"

Phượng Lan Dạ không nói
chuyện, ngửng đầu lên nhìn về Nam Cung Diệp, Diệp sẽ hướng bọn họ nói rõ ràng,
chẳng qua là đáng thương cho Ngũ hoàng huynh một lòng say mê người ta.

Nam Cung Diệp nhìn Nam
Cung Duệ, trầm giọng mở miệng: "Nhi thần đã nhận được tin tức, Chu Phong
kia là giả mạo."

"Giả mạo?"

Trong điện bao nhiêu
thanh âm đồng thời thất thanh kêu lên, sắc mặt khó coi nhất chính là Nam Cung
Duệ, thân hình hắn lay động một cái, ngã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, liên tục
lắc đầu.

"Làm sao có
thể?"

Lòng tin hắn bị đả kích
rồi, khó khăn lắm mới vừa mắt một nữ nhân thế nhưng lại là giả mạo, điều này
bảo hắn làm sao chịu nổi, thật giống như một kẻ ngu bị đùa bỡn, không khỏi thẹn
quá thành giận, xoay mình chỉ vào Nam Cung Diệp kêu lên: "Ngươi tại sao
phải nói nàng là giả mạo, tại sao a? Ta tuyệt đối không tin."

Hắn nói xong, trực tiếp
từ trên đại điện chạy ra ngoài, trong điện mọi người không ai nhúc nhích, đều
nhìn Nam Cung Diệp, Hạo Vân Đế từ từ mở miệng: "Diệp Nhi, rốt cuộc chuyện
gì xảy ra?"

Nam Cung Diệp liền quét
mắt một cái về phía Hoa phi cùng Văn Tường trong điện, các nàng là phi tần hậu
cung, không nên nghe chuyện triều chính. Hoa phi liền đứng dậy dẫn Văn Tường
lui xuống, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng ra ngoài.

Trên đại điện, chỉ còn
Nam Cung Diệp và Nam Cung Quân hai người, còn có Hạo Vân Đế. Lúc này Hạo Vân Đế
cùng Nam Cung Quân đều nhìn Nam Cung Diệp.

"Phụ hoàng cũng đã
biết bên trong hoàng gia biệt viện chứa chấp Nam Sơn Tử, tối ngày hôm qua, Nam
Sơn Tử bị chúng ta bắt, bây giờ Bách Lí Hạo đã dịch dung thành bộ dạng Nam Sơn
Tử, Nhị hoàng huynh cũng không biết. Đêm qua có người đưa thư tới, bảo Nhị
hoàng huynh phái người giám thị ta cùng Lục hoàng huynh, phụ hoàng thử nghĩ
xem, trước mắt người nên giám thị nhất là ai?"

Hạo Vân Đế cùng Nam Cung
Quân không chút suy nghĩ liền bật thốt lên: "Duệ Nhi / Ngũ hoàng
huynh."

"Nhưng trên tờ giấy
không nói tới một chữ Ngũ hoàng huynh, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ xung
quanh Ngũ hoàng huynh đã có người giám thị, vậy người đó là ai, người gần đây
xuất hiện chỉ có vị Chu tiểu thư này."

Nam Cung Diệp nói xong,
Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân trong lòng cũng đã bắt đầu hoài nghi, nhưng chỉ
bằng vào điểm này còn chưa đủ để định người ta tử tội, không thể bởi vì người
ta vừa lúc xuất hiện, ngươi đã xem người ta là người xấu, và có tâm cơ, cho nên
chỉ có điểm này thì khó làm cho người ta có thể tin phục.

"Cũng không thể chỉ
vì thế mà nhận định người ta là giả a."

"Còn có ngày hôm
qua, Lan Nhi phái người của Vương Phủ tới ngó chừng Chu phủ, giám thị Chu
Phong, ai ngờ vào thời điểm nửa đêm Chu Phong lại xuất phủ, hơn nữa nàng ta còn
biết võ công, mọi người thử nghĩ xem, khuê các tiểu thư Chu phủ lại biết võ
công, còn khuya khoắt xuất phủ như vậy . . . . ."

Nam Cung Diệp nói xong,
Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân sắc mặt
đồng dạng khó coi, vô cùng âm trầm, nghĩ đến trong
lòng Ngũ hoàng huynh giờ phút này nhất định rất thống khổ khó chịu, phần này
đau không đơn thuần là bởi vì ý trung nhân là giả , còn nan kham là bởi vì hắn
có cảm giác mình bị lừa gạt, giống như một kẻ ngu. Người khác dễ dàng phát hiện
nữ nhân kia là giả, còn hắn lại chẳng hay biết gì.

"Chuyện này để sau
hãy định."

Hạo Vân Đế phất tay, vốn
đang là chuyện tốt, kết quả lại thành chuyện tình không tốt rồi.

Nam Cung Diệp cùng Nam
Cung Quân không biết nói gì, trong điện lâm vào tĩnh mịch.

Mà Hoa phi dẫn Văn Tường
cùng Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn trở về Hoa Thanh điện, nàng không nhịn được hỏi
thăm Phượng Lan Dạ: "Ngươi nói cái kia Chu Phong là giả , có thật
không?"

Phượng Lan Dạ nhìn Hoa
phi tựa hồ rất khổ sở, có chút không đành lòng, nhưng giả mạo vĩnh viễn là
giả mạo, sẽ không bởi vì không đành lòng mà biến thành thật được, cho nên trầm
trọng gật đầu.

"Đúng vậy, hiện tại
Chu Phong là giả, là người khác dịch dung thành, Chu Phong chân chính sợ rằng
đang gặp nguy hiểm."

Phượng Lan Dạ nói xong,
Hoa phi tâm tình trầm trọng, không hề nói gì nữa. Thật ra thì gần đây bà một
mực thu xếp hôn sự cho Duệ Nhi, người khác đều đã có hôn nhân mỹ mãn, chỉ có
hắn vẫn còn lẻ loi, cho nên bà một lòng muốn vì hắn tìm một hôn sự thật tốt. Bà
vốn đem nữ nhi của các đại thần trong triều lấy ra chọn lựa qua, cũng thật hài
lòng Chu Phong, cảm thấy nữ nhân này bất kể là dung mạo hay là tính tình, cũng
đủ để làm mẫu nghi thiên hạ, ai biết bây giờ lại toát ra loại sự tình này .

Trong Hoa Thanh điện ai
cũng không nói gì, nháy mắt chuyện tốt biến thành chuyện xấu, ai cũng nói không
ra lời.

Mấy ngày kế tiếp, Ngũ
hoàng huynh Nam Cung Duệ vẫn không cùng mấy người bọn họ tiếp xúc, tựa hồ
chuyện này thật sự chọc giận hắn, mà Chu phủ bên kia cũng không có phát sinh
chuyện gì.

Trong bóng tối, những kẻ
bọn họ phái người bảo vệ cùng người giám thị nhất thời cũng không động tĩnh,
cuộc sống lại trở về yên tĩnh như mặt nước.

Nhưng đám người Nam Cung
Diệp cùng Phượng Lan Dạ lòng càng bó càng chặc, thật giống như một cây cung đã
lên dây, chỉ cần một vết tích, sau đó liền trở thành hỗn loạn.

Năm ngày sau, Thủy Ninh
và Vạn Tinh đi giám thị Chu Phong rốt cục có phát hiện, Thụy Vương Nam Cung Duệ
hẹn Chu Phong gặp mặt, hai người đi trà lâu lần trước gặp mặt, Thủy Ninh liền
tiến lên lầu hai nghe lén họ nói chuyện.

Khinh công của nàng hết
sức lợi hại, Nam Cung Duệ không phát hiện được, cho nên Thủy Ninh thuận lợi
nghe lén đối thoại hai người bọn họ.

Thanh âm Nam Cung Duệ nội
liễm trầm ổn: "Chu tiểu thư, không nghĩ tới ngươi lại hẹn Bổn vương ta tới
đây, không biết Chu tiểu thư có chuyện gì? không"

Thì ra là không phải là
Nam Cung Duệ hẹn Chu Phong, mà nữ nhân này len lén phái hạ nhân trong phủ đưa
thư cho Thụy Vương .

Lúc này Chu Phong ngồi
ngay ngắn ở đối diện Nam Cung Duệ, tuy là giả mạo, nhưng đồng dạng đều là nữ
nhân, nhìn thấy Thụy Vương trước mắt hào quang trầm ổn tỏa sáng, tương lai nói
không chừng chính là Hoàng thượng, trong lòng nhất thời thình thịch nhảy lên.
Vốn cho là nam nhân này nhất định sẽ thích mình, lần trước gặp mặt cũng có cảm
giác này, nhưng ai biết liên tiếp mấy ngày hắn lại không có động tĩnh, chẳng lẽ
mình đoán chừng sai lầm rồi, cho nên Chu Phong mới không thể không khua lên
dũng khí hẹn hắn gặp mặt.

Ai biết vừa thấy mặt,
thật không ngờ nam nhân này lại nói như vậy, khiến cho Chu Phong ngây người.
Nàng chọn giả mạo nữ tử này cũng bởi vì nàng ta lớn lên đủ xinh đẹp, đủ xuất
sắc, dõi mắt khắp An Giáng thành hẳn là không có mấy người theo kịp, nhưng vì
sao nam nhân này thế nhưng có thể bình tĩnh lạnh lùng như thế?

Ánh mắt của Chu Phong âm
u sương mù, nhìn về Nam Cung Duệ ở đối diện: "Mấy ngày gần đây ta thường
xuyên sẽ nhớ đến Thụy Vương, vì kìm lòng không đậu, cho nên mới cố lấy dũng khí
tới hẹn người."

Nói xong khuôn mặt thẹn
thùng, ánh mặt trời từ rèm cửa chiếu vào, soi trên khuôn mặt nàng, da thịt nhẵn
nhụi như tuyết, trong suốt hồng nhuận, lông mi thật dài vừa dày vừa cong, tạo
thành bóng râm phủ xuống khiến cho khuôn mặt lập thể càng thêm xinh đẹp, môi
đỏ mọng mang theo một cỗ ý vị làm nũng mà không khiến người ta chán ghét.
Nếu không có chuyện lần trước, hiện tại phụ hoàng đã sớm gả nữ nhân này cho hắn
rồi, hắn sẽ động tâm sao, nhưng giờ phút này Nam Cung Duệ mê man nghĩ tới,
nàng là giả mạo sao? Hắn đến bây giờ vẫn còn có chút khó tin, nhưng Thất
hoàng đệ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Hai ngày trước, phụ hoàng đã nói
cho hắn biết những gì Thất hoàng đệ nói lần trước, không phải là hoàn toàn
không có bằng chứng, nghĩ tới đây, Nam Cung Duệ liền nảy ra một kế, từ từ mở
miệng.

"Cảm tạ Chu tiểu
thư. Phụ hoàng vốn muốn đem Chu tiểu thư gả cho ta, nhưng ai nghĩ tới Tề vương
lại ngang ngược ngăn trở. Bổn vương không biết là vì cái gì, chẳng lẽ Tề vương
cũng nhìn trúng Chu tiểu thư?"

Chu Phong vừa nghe Nam
Cung Duệ nói, không khỏi mở to hai mắt, khẽ giận,
cắn chặt môi không nói một lời, đầu óc không ngừng suy tư. Tề vương vì sao phải
ngăn cản nàng gả cho Nam Cung Duệ, nam nhân đáng chết, lại dám can đảm phá hư
chuyện tốt của nàng, nàng nhất định không tha cho hắn.

Chu Phong nghĩ thế, bất
động thanh sắc tự cho là đúng, nhưng Thụy Vương Nam Cung Duệ là ai, năng lực
quan sát người khác của hắn há lại kém sao? Nhìn nữ nhân trước mắt mặc dù vẻ
mặt không biểu tình gì, nhưng đáy mắt trong
khoảnh khắc hiện lên toan tính, nhìn rõ được điều này, tâm không khỏi rất đau,
xem ra Chu Phong quả nhiên là giả mạo.

Đang suy nghĩ, thì Chu
Phong đã ôn nhu mở miệng: "Tiểu nữ vẫn ở khuê phòng, còn chưa ra mắt Tề
vương, Tề vương kia chẳng phải là người phá hoại nhân duyên sao?"

Nói xong nước mắt khẽ
rơi, vội vàng đứng dậy chạy đi, rất nhanh ra khỏi trà lâu hướng về Chu phủ.

Thủy Ninh nghe được đại
khái, đang muốn trở về, lại nghe đến cách vách Nam
Cung Duệ mở miệng: "Nghe được cũng không xê xích gì nhiều, nên trở về bẩm
báo đi."

Nói xong hắn đứng dậy đi
ra ngoài, Thủy Ninh mang vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị người ta phát
hiện rồi. Thủy Ninh mặc dù khinh công tốt, nhưng võ công cũng không bằng Nam
Cung Duệ, cho nên nàng vừa tới gần, thông qua tiếng thở dốc, sẽ khiến cho người
ta phát giác ra, vì vậy Nam Cung Duệ mới có thể biết.

Thủy Ninh trở về Tề vương
phủ bẩm báo chân tướng sự tình, Nam Cung Diệp vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống,
âm lãnh mở miệng: "Ngũ hoàng huynh đây là ý gì, lại nói Bổn vương ngang
ngược ngăn trở, hắn làm vậy không phải là khiến Chu Phong kia căm hận Bổn vương
sao?"

Tiếng nói của Nam Cung
Diệp vừa dứt, Phượng Lan Dạ gật đầu đồng ý: "Đây đại khái là trả thù nho
nhỏ của hắn sao? Chàng cũng bình tĩnh một chút. Lần đầu hắn nhìn trúng người đã
gây ra chuyện bực bội như này, trong lòng hắn nhất định là không thoải mái, mới
làm ra những chuyện này chỉnh chúng ta. Ta nghĩ Chu Phong nói không chừng sẽ
thăm dò Tề vương phủ, hoặc là chuẩn bị giở trò quỷ."

"Nàng ta dám."

Nam Cung Diệp xoay
mình đứng lên, sắc mặt khó
coi, mệnh lệnh xuống: "Nguyệt Cẩn, bố trí Tề vương phủ thật tốt, yên lặng
chờ nữ nhân kia đến, nhất định phải bắt được nàng ta, xem một chút rốt cuộc là
thần thánh phương nào."

Ban đêm, trăng tròn sáng
trong, tối nay, ánh trăng rất sáng, sáng như ban ngày, dưới hoa cỏ sum suê,
bóng lá đung đưa.

Trong đêm tối, hai đạo
bóng dáng thật nhanh vút qua, từ tường rào cao lớn của Tề vương phủ rơi xuống,
lẳng lặng đánh giá khắp nơi, chỉ thấy xung quanh vắng vẻ, một chút tiếng động
cũng không có. Lúc này, một đạo thanh âm thật nhỏ vang lên: "Tiểu Nam, hay
là chúng ta trở về đi thôi, chưa bẩm báo với Thu Đồng tỷ tỷ ngươi đã tự tiện
làm chủ, nếu để cho nàng biết, chỉ sợ không tha cho chúng ta."

"Thì sao chứ, sẽ
không gặp phải chuyện gì đâu. Tề vương này lại can đảm phá hư chuyện tốt của
ta, ta mặc dù đánh không lại hắn, cũng giết hắn không được nhưng nhất định phải
hả được mối giận này. Chúng ta chẳng qua là tới để lại
mồi lửa đốt Tề vương phủ của hắn thôi, cho dù thiêu hủy một chút ngói cũng
tốt."

Người nói chuyện thanh âm
âm trầm, nhắm thẳng nội viện Tề vương phủ mà phóng tới. Tề vương phủ rất lớn,
khó phân biệt được nơi nào với nơi nào, nhưng nhất định phải tùy tiện thiêu hủy
một ít đồ vật của hắn mới có thể làm cho trong lòng thoải mái chút ít.

"Nhanh lên một chút,
đừng lằng nhằng ở đó."

Hai người động tác lưu loát lấy tay ôm củi khô, sau đó
‘cách’ một tiếng đánh đá lửa, vài tia lửa bắn lên bó củi khô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận