Độc Y Vương Phi

Phượng Lan Dạ cẩn thận
nhìn kỹ, đúng là trâm cài hình Loan điểu, đôi mắt chim được khảm bằng đá
ruby, mào chim phượng lục sắc
rất sinh động, có giá trị xa xỉ quý báu, giống với cây trâm phượng mà nàng mang
trước đó.

Phượng
Lan Dạ nhẹ nhàng đánh giá, trong đầu lập
tức hiện ra một nữ tử.

Nữ tử
này đoan trang, giống như ánh bình minh, dung nhan thiên kiều bá mị, so với đệ
nhất mỹ nữ An Giáng thành - Trầm Vân Tinh không thua kém bao nhiêu. Nàng là Ngũ
công chúa Phượng Lan Hoạ? Đây là trang sức tùy thân của tỷ tỷ?.

Chẳng
lẽ ngũ công chúa và nàng giống nhau không có chết, hiện tại vật này ở trong tay
Tần quản gia, chứng tỏ Phượng Lan Hoạ cũng đang ở trong tay bọn họ.

Phượng
Lan Dạ ánh mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, vẫy
tay ra lệnh.

"Mời
Tần quản gia vào."

"Dạ,
công chúa."

Thị vệ
lui ra ngoài, rất nhanh mang Tần Trăn tiến vào, trừ hắn ra, những người khác
của Tấn vương phủ tất cả đều phải ở ngoài
cửa đợi, không cho bất luận kẻ nào bước chân vào.

Trong
phòng khách, Tần Trăn rất biết điều, tựa hồ đến giờ phút này mới biết rằng tiểu
nha đầu này rất lợi hại.

Tuy
trước kia hắn biết tiểu nha đầu này bất phàm, nhưng không nghĩ đến nàng thế
nhưng không có tình cảm, tâm ngoan thủ lạt, nhưng vương
gia bọn họ lại muốn nàng bằng mọi giá.

"Tham
kiến Cửu công chúa."

"Tần
quản gia, nói đi, thứ này từ nơi nào mà đến ?"

"
Vương gia chúng ta muốn gặp Cửu công chúa "

Tần
Trăn cũng không trả lời nàng, mà trực tiếp nói ra mục đích đến gặp Phượng Lan
Dạ, trên tay hắn đã có vật này, đương nhiên là người nọ cũng ở trong tay bọn
họ, tuy Tần Trăn không có nói thẳng, nhưng Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái liền
biết ý tứ của hắn, người đúng là trong tay bọn họ.

Không
nghĩ tới ngày đó diệt quốc, ngũ công chúa Phượng Lan Hoa không có chết, mà bị
Tấn vương Nam Cung Trác dẫn theo trở về, sau đó giống như nàng đi đến Thiên Vận
hoàng triều, nhưng thân phận hai người thì không giống nhau, một người là vong
quốc nô lệ, một người được dấu trong vương phủ.

Phượng
Lan Dạ nheo mắt lại suy tư, nhưng không nói gì, Hoa
Ngạn đã sớm kích động kêu lên.

"Công
chúa, cứu ngũ công chúa đi, cứu ngũ công chúa đi, công chúa."

Phượng
Lan Dạ mắt lạnh liếc nhìn nàng một cái, dọa Hoa Ngạc lập tức im miệng, tính
tình của công chúa cũng không tốt, nàng không thích bị kích
động , chọc giận nàng, đừng nói ngũ công chúa, chính là ngay cả bản thân mình
cũng đừng có thứ tốt để ăn.

"Vương
gia các ngươi muốn gặp ta."

"Đúng
vậy, Cửu công chúa."

Gương
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Lan Dạ vẫn không biểu hiện điều gì, ánh mắt
che dấu sự quỷ quyệt, nàng chậm rãi đứng
lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng nói: "Tốt."

Nếu
trên danh nghĩa đã là ngũ công chúa, dù sao nàng cũng nên ra mặt một lần vì
nàng ta, nhìn xem đến tột cùng Tấn vương muốn làm gì?

"Phía
trước dẫn đường đi."

Phượng
Lan Dạ niên kỷ nho nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, làm Tần Trăn không dám có
chút lơ là nào, có lẽ trước
kia hắn xem nhẹ nàng, nhưng giờ phút này
hắn biết nàng tuy còn nhỏ nhưng bản lĩnh rất cao, nếu như không cẩn
thận hầu hạ, chỉ sợ bản thân gặp họa.

Tần
Trăn ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ phân phó Hoa
Ngạc:"Mang danh cầm " lục ỷ" của ta đến đây."

"Dạ,
công chúa."

Hoa
Ngạc vội chạy ra ngoài, rất nhanh mang
danh cầm Lục Ỷ đến, ôm chặt cầm theo sau Phượng Lan Dạ đi ra
ngoài.

Diệp
Linh cùng Diệp Khanh đều lo lắng, đi theo sau các nàng, Diệp Linh lo lắng mở
miệng: "Công chúa, có muốn nô tì về Tề vương phủ bẩm báo với vương gia hay
không?"

Nha đầu
kia rất cơ trí, tuy rằng mới đến nhưng làm việc rất biết nặng nhẹ, hiểu rằng
mọi việc cần phải bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, không nên tự mình làm chủ.

Phượng
Lan Dạ lắc đầu, việc nhỏ như thế này nàng có thể xử lý, nàng cũng không nghĩ
mọi việc đều phải trông cậy vào người khác ra mặt, từ giờ trở đi, nàng đã không
giống như trước đây, nàng sẽ không để cho người ta khi dễ mình, hiện tại nàng
cần gì phải sợ ai a?

"Các
ngươi an tâm đợi ở trong sân đi, sẽ không có chuyện gì ."

Nhiều
ánh mắt nhìn vào nàng, Tấn vương Nam Cung Trác cũng không phải là kẻ ngốc, hắn
đối với nàng bất lợi, thì chính bản thân hắn cũng không có kết quả tốt, nàng
tin tưởng Tấn vương không ngốc như thế.

Về phần
hắn vì sao phải gặp nàng, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ biết lý do.

Ngoài
cửa viện, có một chiếc xe ngựa của Tấn vương phủ, còn có vài tên thị vệ nữa,
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe ngựa, các thị vệ của Tề vương phủ theo
sát phía sau xe một tất cũng không rời, đoàn người chậm rãi hướng
đến Tấn vương phủ.

Phượng
Lan Dạ biết ngoài những thị vệ này, trong bóng tối còn có một người đi theo ,
người này đến tột cùng là ai?

Chẳng
lẽ là người của Ngọc Tiễn, chắc là không có khả năng, người như Ngọc Tiễn sao
có thể phái người núp trong bóng tối để bảo hộ nàng đây? Như vậy đến tột
cùng là người phương nào?

Đang
suy nghĩ đến nhập thần, thì ở một
bên xe ngựa, Hoa Ngạc dè dặt
cẩn trọng nhìn nàng, chầm
chập mở miệng.

"Công
chúa, ngươi nói xem ngũ công chúa vì sao ở trong Tấn vương phủ, nàng ở Tấn
vương phủ làm cái gì?"

Phượng
Lan Dạ không nói gì, hờ hững nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, trời đen như mực, u ám khôn cùng.

Phượng
Lan Hoạ ở Tấn vương phủ đến tột cùng là đóng vai trò gì, tin tưởng rất nhanh
nàng sẽ biết, mặc kệ là sắm vai gì, nàng có thể khẳng định , nàng ta cũng chỉ
là một quân cờ.

Tấn
vương âm hiểm như thế tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ vốn.

Xe ngựa
một đường xuyên qua phố phường, đi thẳng đến Tấn vương phủ, tuy rằng đã khuya,
nhưng trên đường thật náo nhiệt, nhưng mà người bên trong xe ngựa thì
không có tâm trạng để thưởng thức
phong cảnh, mà người ngoài xe ngựa thì càng không dám lơ là, không khí có vẻ
thật cứng ngắc, trầm lặng .

Trên
đường cái, trước cửa hàng xa hoa, treo các lồng đèn đủ màu
đủ dạng, theo trong gió đêm nhẹ nhàng đong đưa thành hai hàng
dài, trước cửa tửu lâu, tiếng cười nói ồn ào, người đến người đi, oanh oanh náo
nhiệt, thanh lâu tửu quán, buôn bán càng náo nhiệt hơn, mùi hương son phấn, mỹ
nhân ngâm xướng, thật là cảnh tượng tốt đẹp.

Xuyên
qua các ngã tư, rốt cục đã đến Tấn vương phủ.

Tần
Trăn cung kính mời Phượng Lan Dạ xuống xe, đi phía trước dẫn đường, bước
vào Tấn vương phủ.

Trong
Tấn vương phủ , khắp nơi đều treo đèn lồng nguyệt quế, làm nổi bật mái đình nhà
thuỷ tạ xa xa, tựa như phủ một tầng lụa mỏng, những con sư tử đá với nhiều hình
dạng khác nhau, lần lược được bày trí bên cạnh những mái đình, điện ngọc lầu
son, đẹp không sao tả xiết.

Dọc
đường đi, thỉnh thoảng bắt gặp hạ nhân cung kính hành lễ
với Tần Trăn, sau đó thì kinh
ngạc ngẩng đầu đánh giá Phượng Lan Dạ, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Đoàn
người đi thẳng đến đại sảnh Tấn vương phủ , lúc này mơ hồ có tiếng cười truyền
đến, thanh âm như chuông bạc, hiển nhiên là tiếng cười của nữ nhân.

Ngoài
cửa đại sảnh có mấy nha hoàn, đứng đầu một người dung mạo diễm lệ, tuy là nha
hoàn, nhưng diện mạo không tầm thường, có thể thấy được trong Tấn
vương phủ, mỹ nhân như nước, nhiều không đếm xuể.

Nha
hoàn này vừa thấy đám người Tần Trăn xuất hiện, liền đưa tay cản đường, chậm
rãi mở miệng: "Tần quản
gia, chờ một chút, để Thu Đồng đi bẩm báo một tiếng."

Nữ
tử này chính là nha đầu thiếp thân của Tấn vương - Thu Đồng, chẳng những dung
nhan xinh đẹp, hơn nữa thân thủ cực kỳ lợi hại, Nam Cung Trác bình thường ăn, mặc
ở, đi lại, tất cả đều do nàng quản lý. Nàng vừa mở miệng, Tần Trăn gật đầu, Thu
Đồng liền đi vào.

Dưới
ánh trăng Phượng Lan Dạ nhìn quang cảnh xa xa, óng ánh như ngọc , mặc dù là mùa
đông, nhưng vẫn có thể thấy được hoa lá xanh tươi như cũ, có thể nhìn ra hoa cỏ
ở Tấn vương phủ đều rất quý báu giống như bốn mùa
không thay đổi, ở chỗ này không có cảm giác mùa đông hoang vắng, mà ngược lại
có cảm giác thư thái.

Đang
xem đến nhập thần, thì Thu Đồng đã đi ra, cung kính mở
miệng: "Gia mời Cửu công chúa đi vào?

Tần
Trăn vừa nghe Thu Đồng nói, liền trong lòng biết rõ, vương gia chỉ cho Cửu công
chúa đi vào, cũng không bảo hắn theo vào, hắn liền vui vẻ thoải mái nhìn về
phía Phượng Lan Dạ.

"Cửu
công chúa, mời."

Phượng
Lan Dạ quét mắt liếc nhìn hắn, vung tay dẫn Hoa Ngạc đi theo phía sau Thu
Đồng tiến vào bên trong.

Đại
sảnh Tấn vương phủ xa hoa rực rỡ, nguy nga lộng
lẩy , tứ trụ sơn son thiếp vàng, phía bên phải bày biện một đỉnh bằng đồng, bên
trong bỏ hương liệu, tỏa hương thanh thoát, chính giữa trải thảm màu đỏ ,
thêu đóa hoa mẫu
đơn kiểu diễm, đẹp đẽ quý giá, nhìn xem cũng đủ thấy xa hoa vương giả .

Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc vừa đi một bên vừa đánh giá, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về
phía thượng vị (chỗ ngồi cao).

Tấn
Vương điện hạ đang ngồi trên cao quanh thân phóng đãng tà mị , ở hắn phía dưới
hắn có mấy mỹ nhân mà nàng không biết tên đang quỳ, người thì đánh cờ, người
thì bóp chân cho hắn, còn có người đang đút hoa quả cho hắn ăn, những người còn
lại thì vừa nói vừa cười, tóm lại ôn hương nhuyễn ngọc, vô cùng biết hưởng thụ
sự hầu hạ của mỹ nhân.

Phượng
Lan Dạ bước lại gần, đáy mắt vô cùng xem thường, lạnh lùng khinh bỉ mở miệng.

"Không
biết Tấn Vương điện hạ đêm hôm cho đòi Lan Dạ đến đây là có chuyện gì?"

Tấn
vương Nam Cung Trác nở nụ cười tà mị vạn phần: "Phượng Lan Dạ, Tề vương
chính là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, bổn vương hứa cho ngươi một vị
trí sườn phi."

Lời vừa
nói ra, mấy mỹ nhân đang quỳ bên dưới, ghen ghét cộng thêm phẫn nộ đến đỏ mắt,
chỉ có thân ảnh đang đứng thẳng ở giữa đại điện vẫn ngạo nghễ ngang tàn, vô
cùng lạnh lùng như lan như Mai, ánh mắt âm trầm ma quái nhìn chăm chú vào nam
tử ngồi trên cao, chầm chậm mở miệng.

"Ta
thật muốn thử xem, hắn có thể khắc được bản công chúa hay không."

Một lời
vừa rơi xuống, cả điện như hít vào luồng khí lạnh, quay lại nhìn nam tử trên
thượng vị, trong nháy mắt hắn lâm vào cơn tức giận điên cuồng, tàn bạo nhìn
chằm chằm Phượng Lan Dạ.

"Ngươi
thật không biết điều."

"
Tấn vương nói sai rồi, Lan Dạ là hoàng thượng tứ hôn cho Tề vương , Lan Dạ là
thân phận gì mà dám kháng chỉ không tuân, không
lẽ Tấn vương điện hạ dám can đảm kháng chỉ sao . . . . ."

Phượng
Lan Dạ ôn hoà mở miệng, Tấn vương Nam
Cung Trác vẻ mặt âm trầm, chậm rãi nói:
"Nếu như ngươi kiên trì phải gả cho bổn vương, bổn vương tất có biện pháp
đến trước mặt phụ hoàng thỉnh cầu."

Nam
Cung Trác vừa dứt lời, Phượng Lan Dạ trong lòng cười lạnh, hay cho một tên Tấn
vương vô sỉ, biết rõ hoàng thượng sủng ái Thất hoàng tử, nếu như hắn đi thỉnh
cầu hoàng thượng, chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng càng thêm tức giận, hắn làm như
vậy chẳng qua là muốn hãm hại nàng mà thôi, nàng đâu có ngu ngốc đến nỗi như
vậy.

"Thật
chỉ có thể xin lỗi Tấn vương điện hạ , Lan Dạ không nghĩ gả vào Tấn vương
phủ."

"Vậy
lời ngươi nói ở trong điện lúc trước là có ý nghĩa gì?"

Nam
Cung Trác ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến bản thân mình bị nha đầu kia đùa giỡn ,
một cỗ tức giận bốc lên, hận không thể thu thập tiểu
nha đầu này ngay lập tức.

"Lan
Dạ đã thay đổi chủ ý, lúc trước ta cho rằng gả vào Tấn vương phủ là lựa chọn
tốt nhất, hiện tại phát hiện còn có lựa
chọn tốt hơn, Tấn vương điện hạ cũng nhận thấy, Lan Dạ có ngốc như vậy
sao?"

Phượng
Lan Dạ không nhẹ không nặng mở
miệng, khóe môi nở ra nụ cười.

Tấn
vương đen mặt, nàng lại còn
cười được, trong đại điện các mỹ
nhân, thân mình run rẩy, trong lòng rét lạnh, Tấn
vương thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, giờ khắc này hắn đang thịnh nộ, có lẽ
sẽ sớm bộc phát ra ngoài,
thế mà nữ tử này dám can đảm một lần nữa làm hắn
tức giận.

"Ngươi
thật to gan."

Nam
Cung Trác ánh mắt thị huyết khóa
chặt lấy Phượng Lan Dạ, cắn răng phun ra một câu.

Phượng
Lan Dạ cũng không e ngại hắn, nhàn nhạt mở
miệng: "Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ đâu?"

Nam
Cung Trác đè nén lửa giận, nặng
nề hừ một tiếng: "Ngươi
cho là bổn vương còn để cho ngươi gặp nàng sao"


tứ của vương gia là nàng đang ở trong tay ngươi, "Phượng Lan Dạ cười nhạt,
không nghĩ đến ngày đó diệt quốc, Nam Cung Trác thật đúng là lén lút giữ ngũ
công chúa Phượng Lan Hoạ, đại khái là hắn thấy nàng quá đẹp, cho nên mới chịu
lưu lại nàng.

"Đúng,
là ở trong tay bổn vương."

Nam
Cung Trác cũng không cần giấu diếm, nếu người đang ở trong tay hắn, thì tính
sao? Hắn sẽ không để các nàng gặp nhau, trừ phi? Khóe môi lạnh lùng cười.

"Nếu
ngươi ở lại Tấn vương phủ, tự nhiên sẽ gặp nàng, bằng không?"

Lời này
ý tứ thật rõ ràng, nếu như nàng không là người của Tấn vương phủ , dĩ nhiên sẽ
không gặp được tỷ tỷ.

Phượng
Lan Dạ chau mày, cũng không tỏ vẻ lo lắng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Như
vậy chúng ta có thể đi rồi sao?" Nàng thế nhưng lại không tỏ vẻ tha
thiết muốn gặp Ngũ công chúa, Nam Cung Trác có chút ngoài ý muốn, Hoa Ngạc kinh
ngạc một lúc, liền nhỏ giọng mở miệng:
"Công chúa, ngũ công chúa phải
làm sao bây giờ?"

Phượng
Lan Dạ quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn Nam Cung Trác,
trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cũng không chờ hắn mở miệng, liền dẫn Hoa Ngạn
xoay người chuẩn bị rời đi, ngồi trên tòa thượng, Nam
Cung Trác tức giận đến nghẹt thở, hắn là người luôn che dấu cảm xúc, không dễ
dàng dể lộ ra ngoài, nhưng nha đầu này thật sự có bản lĩnh, ba lần
liên tiếp chọc giận hắn.

"Ngươi
cho là Tấn vương phủ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"

Tiếng
nói của hắn vừa dứt, mấy tên thị đứng ở bên ngoài đại điện liền xông vào, trong
tay cầm vũ khí, nhắm vào hai người - Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, trong đại điện không khí vừa mới ấm áp
một chút, giờ khắc này đã giương cung bạt kiếm, các nữ nhân đang quỳ bên cạnh
đều sợ đến mức hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên kinh hãi, bất quá Nam Cung
Trác liếc mắt trừng một cái, thì đám nữ nhân này chỉ dám cắn môi dưới, thân
hình run rẩy, không dám phát ra một tiếng nào.

Đáng
tiếc Phượng Lan Dạ cũng không có e ngại, đưa tay lấy danh cầm "Lục Ỷ"
trong tay Hoa Ngạc, lạnh lùng ngạo nghễ quét nhìn quanh một vòng, sau đó
nhìn nam tử ở phía sau.

"Xem
ra Tấn vương thật sự có gan dám đối đầu với hoàng thượng, thật can đảm đầy khí
phách, vậy thì đến đây đi." Nàng ngạo nghễ nói, trên mặt tỏa ra hàn khí,
một tay cầm huyền cầm, không sợ hãi thản nhiên đối mặt.

Tấn
vương Nam Cung Trác bị khí phách của nàng làm
chấn động, tự đáy lòng thở dài, tiểu nha đầu này vì sao không nguyện ý gả vào
Tấn vương phủ chứ? Khí phách này nam tử cũng khó mà có, tuy rằng không cam tâm,
bất quá trong lòng hắn biết rõ, bản thân thật sự không thích hợp ra tay với
nàng , bởi vì nàng hiện tại là người
của Tề vương phủ, từ trước đến giờ hắn vẫn muốn mượn sức của Tề vương, trước
mắt nếu như động đến nàng, mặc kệ Tề vương có thích hay không thích nha đầu
kia, chỉ sợ sẽ tìm đến Tấn vương phủ đòi nợ, nên vẫn đừng động đến nàng mới là
tốt nhất.

Nam
Cung Trác tuy không cam chịu, nhưng
cuối cùng vẫn vung tay lên ý bảo thị vệ trước cửa lui xuống.

Phượng
Lan Dạ tuyệt đối không cảm kích, ngược lại còn buồn bực, trực tiếp phủi tay đi
ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn lại nam tử ngồi trên cao.

Nam
Cung Trác vì tức giận, mà sắc mặt càng đen kịt , đúng lúc mỹ nhân
bên người lại lên tiếng.

"Gia,
người đừng tức giận , tên kia thật không biết điều."

Nghĩ
rằng lời nói của nàng sẽ làm cho Nam Cung Trác vui vẻ, ngược lại hắn càng tức
giận hơn, không hề thương hương tiếc ngọc , nhấc chân đá nữ nhân vừa mới mở
miệng, lăn xuống dưới, Nam Cung Trác vẫn còn chưa hết giận, hừ
lạnh.

"Ngươi
nói cái gì, ngươi không có tư cách nói đến nàng, người tới, đưa nàng ta
đến biệt viện đi."

Ngoài
điện, Thu Đồng dẫn vài tỳ nữ đi vào, vung tay lên tập tức có nha hoàn đi lại
kéo nữ nhân này đi, nàng kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc nãy Nam Cung
Trác đá một cước, làm bị thương cái trán của nàng, mặt nàng thê thảm vô cùng,
đáng tiếc không người nào thèm để ý đến. Nàng thảm thiết kêu lên: "Gia tha
mạng, gia tha mạng, thiếp thân không muốn đi biệt viện, thiếp thân không muốn
đi.

Biệt
viện chính là kỹ viện của Tấn vương phủ mở ra, nàng bị đưa vào biệt viện, thân
phận thấp kém xuống không nói, từ đây về sau vĩnh viễn sẽ không được tự do .

Đáng
tiếc nàng có kêu to cũng không ai để ý, sớm đã có hai người đi lại, túm nàng
kéo đi, đỡ phải chọc vương gia thêm mất hứng.

Trong
đại điện trở lại an tĩnh, đám người tiểu thiếp bên dưới một câu cũng không dám
nói ra, an phận quỳ ở đó, mọi người đều hiểu rõ, tuy rằng vương gia cáu giận
tiểu nha đầu kia, nhưng cũng không vui khi người khác phê phán nàng, cho nên về
sau các nàng vẫn phải nhớ thật kỹ điều
này.

Nam
Cung Trác đứng lên, lạnh lùng vẫy tay: "Đều đi xuống đi."

Lúc này
các nữ nhân mới nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng lui xuống.

Nữ tỳ
thiếp thân của Nam Cung Trác - Thu Đồng đi đến, cung kính quỳ ,
chờ vương gia phân phó, Nam Cung
Trác lạnh lùng mở
miệng: "Thu Đồng, lập tức đi biệt viện, đem Lam Cơ đưa đến Tuyết Nhạn lâu
đi."

Tuyết
Nhạn lâu chính là thanh lâu nổi tiếng tại An Giáng thành, mặc dù không xếp vào
thứ nhất, nhưng mà Tuyết Nhạn lâu chính là sản nghiệp của Tấn vương Nam Cung
Trác, trong đó có rất nhiều mỹ
nhân, đều là vương phủ gia kỹ, Nam Cung Trác lợi
dụng các nữ nhân này câu dẫn rất
nhiều quan viên trong triều, hiện tại trên tay hắn có một quyển sổ mỏng, ghi
lại những việc làm phạm pháp của các quan viên , nên những người đó mới dốc
lòng ủng hộ hắn tranh đoạt địa vị thái tử.

"Dạ,
gia."

Thu
Đồng lập tức lĩnh mệnh, đứng dậy đi ra ngoài, trong đại điện, Nam Cung Trác
cười lạnh, nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, thật lâu cũng không nói một
lời nào.

Trên
con đường đá xanh của Vương phủ, có một đoàn người đang đi tới, hạ nhân vương
phủ cầm theo đèn lồng đi phía trước dẫn đường, phía sau là quản gia Tần Trăn,
cuối cùng là Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.

Dọc
theo đường đi, Hoa Ngạc hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn từ khắp ngõ ngách của
vương phủ, nhìn thấy thân ảnh của Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ, đáng tiếc dọc
theo đường đi cũng không thấy được gì lạ chứ đừng nói là bóng dáng người.

Một
đường đi xuyên qua đình, cầu, mắt thấy đã tới cửa lớn vương phủ.

Ai biết
nửa đường có người chạy ra ngăn cản đường đi, thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Đây
là ai a?"

Phượng
Lan Dạ vừa nghe liền biết người nói chuyện là ai? Chính là Như phu nhân Trầm
Trân Châu, xem ra nữ nhân này vẫn không học được khôn, nàng rõ ràng là tự tìm
lấy khổ, Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, xuất ý cười huyết tinh, buổi tối hôm
nay nàng đã bị đè nén quá đủ, không nghĩ tới nữ nhân này lại tự động đưa đến
cửa. Tốt, thật sự là quá tốt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, bao
phủ một tầng sát khí, vẫn đi ở bên cạnh nàng Tần quản gia không khỏi hoảng hốt,
hiện tại trong lòng hắn biết rõ ràng tiểu nha đầu này là người lãnh huyết, chỉ
sợ nữ nhân Trầm Trân Châu ngu ngốc này sẽ chịu thiệt thòi, nhanh chóng mở
miệng.

"Nếu
Như phu nhân, đã trễ thế này sao còn không đi nghỉ ngơi, đây là khách quý của
Vương gia."

"Khách
quý?" Ai biết Trầm Trân Châu vừa nghe lời nói của Tần quản gia, giận mà
không có chỗ phát, nghĩ đến một cái vong quốc nô nho nhỏ lại đường đường trở
thành Tề Vương phi, mà muội muội của nàng mà phải trở thành một tiểu thiếp
trong phủ tam hoàng tử, không khỏi nổi trận lôi đình, hơn nữa chính mình cũng
ăn thiệt thòi của nữ nhân này mấy lần, còn có khi ở trên đại điện, Vương gia
lại muốn dâng nha đầu kia làm sườn phi, đúng là đủ mọi chuyện xảy ra dồn về một
chỗ, nàng cùng Phượng Lan Dạ cơ hồ trở thành cừu nhân bất cộng đái thiên (không
đội chung trời).

Có lẽ ở
nơi khác, nàng có chút sợ nàng ta, nhưng nơi này là Tấn vương phủ, nàng có cái
gì phải sợ.

Trầm
Trân Châu nghĩ thế, liền tiếp tục ngăn trở đường đi của Phượng Lan Dạ, trên mặt
lộ ra nụ cười đắc ý.

"Nàng
ta mà tính cái gì khách quý, một vong quốc nô thân phận thấp, ngươi cho là có
thể tiến vào Tề vương phủ liền tài trí hơn người sao? Nói cho ngươi biết, Tề
vương khắc mẫu khắc thê, ngươi mà đi vào đó lập tức sẽ bị khắc chết." Nàng
ác độc mắng , đáng tiếc thanh âm vừa rơi xuống, liền nhìn thấy Phượng Lan Dạ
giơ tay lên quăng một cái tát qua, sau đó tiểu thân ảnh của nàng liền tiến lên
phía trước, ra tay nhanh chóng bóp lấy cổ của Trầm Trân Châu, tay kia thì nhanh
chóng tung ra một quyền vừa nhanh vừa mạnh vào bụng nàng ta, sau đó nhấc chân
đá thêm một cái.

Một
phen quyền đấm cước đá, Trầm Trân Châu lập tức bị đánh té trên mặt đất, mà hết
thảy chuyện này phát sinh quá nhanh , đợi cho mọi người kịp phản ứng, thì Trầm
Trân Châu đã bị đánh xong, nằm rên rỉ trên mặt đất, trợn to mắt có vẻ khó thể
tin nhìn cảnh tượng trước mắt, thống khổ khóc lên, sau đó hướng về phía Tần
Trăn mệnh lệnh.

"Các
ngươi đều là người chết sao? Bản phu nhân bị đánh , mà các ngươi thì đứng xem
trò vui."

Trong
lúc nhất thời không ai dám cử động, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người
đầu sỏ vừa gây nên chuyện kia, chỉ thấy nàng làm như không có việc gì vỗ vỗ
tay, lạnh lùng nhìn Tần Trăn, mở miệng gằng từng chữ một.

"Nàng
ta vừa rồi mắng Tề vương cái gì? Nếu là việc này rơi vào tai Hoàng Thượng, đừng
nói chỉ là một Như phu nhân nho nhỏ, mà ngay cả Tấn vương phủ chỉ sợ cũng khó
trốn tránh trách nhiệm, các ngươi cho rằng bản công chúa đánh nàng là đúng hay
không đúng?" Nói xong lập tức vòng qua người Trầm Trân Châu bước đi, mà
Tần Trăn thì thấy da đầu tê rần, hắn biết những điều nàng nói là thật, mà Trầm
Trân Châu rất không có hiểu biết, tại sao có thể mắng Tề vương chứ, Tề vương
khắc mẫu khắc thê, cũng chỉ là chuyện mà mọi người ngầm nghị luận thôi, nàng ta
lại giở trò trước mặt Tề Vương phi tương lai cũng dám nói ra, bị đánh cũng là
xứng đáng, nữ nhân này thật sự là tự chuốc lấy khổ.

Thái
Trăn không thèm quan tâm đến nàng ta nữa, lập tức đuổi kịp thân ảnh phía trước,
một bên tiễn nàng đi, một cười nịnh.

"Công
chúa đừng nóng giận, người đó thần kinh không được bình thường thì lời nói ra
sao có thể xem là thật được chứ?"

Trầm
Trân Châu ở phía sau nghe lời nói của Tần Trăn, lập tức uất giận ngất đi.

Hoa
Ngạc quay đầu lại liếc mắt một cái, liền cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi
kịp thân ảnh phía trước ly khai Tấn vương phủ, lên xe ngựa Tấn vương phủ thẳng
một đường trở về .

Trong
góc tối âm u, ẩn dấu một người , u ám giống như tu la đến từ địa ngục, quanh
thân tràn đầy lệ khí, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ nghe thanh âm thị huyết vang
lên.

"Nguyệt
Cẩn, nữ nhân này nên câm miệng, làm cho nàng ta cả đời không
nói được một chữ."

"Dạ,
gia."

Lời vừa
dứt , trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào bóng tối, không một tiếng vang.

Trước
đại môn, Tần Trăn tự mình đưa hai người Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc vào xe ngựa
Tấn vương phủ, nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh, vẻ
mặt đau khổ, nhìn Tần quản gia, cục diện trước mắt càng ngày càng hồ đồ, bọn họ
là những hạ nhân làm việc nếu không đạt kết quả, nhẹ thì bị xử phạt, nặng
thì mất mạng.

"Tần
quản gia?"


người kêu lên, Tần Trăn phất phất tay, bất đắc dĩ mở miệng: "Đi vào hướng
vương gia phục mệnh đi."

Hắn đã
mời được Cửu công chúa đến, mệnh xem như được bảo vệ, về sau mọi việc nên cẩn
thận một chút.

Trong
bóng tối, xe ngựa lắc lư chạy về hướng khu phố nô lệ, bên trong xe, Phượng Lan
Dạ cùng Hoa Ngạc, hai người ai cũng không nói gì, Phượng Lan Dạ nhắm mắt nghỉ
ngơi, dưỡng thần, nhưng Hoa Ngạn ngồi bên cạnh, vẻ mặt hoài
nghi, nhìn Phượng Lan Dạ, dè dặt cẩn trọng mở
miệng,

"Công
chúa, ngũ công chúa ở trong tay bọn họ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Muốn
hay không cho người đi tìm hiểu Tấn
vương phủ một chút, nhìn xem công chúa bị bọn họ giấu ở chỗ nào?"

Phượng
Lan Dạ đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Ngạc, chầm chậm mở
miệng.

"Hoa
Ngạn, ngươi an phận một chút, nếu như lại phát sinh chuyện giống như đêm nay,
về sau ngươi không cần đi theo ta nữa" .

"Công
chúa?"

Hoa
Ngạc cả kinh, thân mình run lên, nàng cơ hồ tưởng tượng không ra, nếu không đi
theo công chúa, nàng có thể đi nơi nào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, Phượng Lan
Dạ xem nàng sợ hãi, nghĩ từ trước đến giờ nàng ở bên mình, cũng có
chút tình cảm, liền thở dài một hơi.

"Hoa
Ngạc, ngươi phải nhớ kỹ, về sau đừng quan tâm đến ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ,
nàng đã thành người của Tấn vương, không
phải chung một đường với ta , mặc kệ
tìm được hay là không tìm được, nàng đều là một quân cờ trong tay Tấn
vương."

Hoa
Ngạc gật đầu, nàng biết công chúa nói đúng, nhưng nghĩ đến ngũ công chúa giờ
phút này bị giam hãm trong Tấn
vương phủ, liền cảm thấy bất an, nhưng lại nghĩ đến chuyện chủ tử sẽ không cần
nàng nữa, nàng đâu dám có nửa điểm ý kiến,
liền nhanh chóng nhận lỗi.

"Công
chúa, Hoa Ngạc biết sai rồi."

"Ừ,
vậy là tốt rồi, "Phượng Lan Dạ gật đầu, nhưng không có nói chuyện, lại
nhắm hai mắt lại.

Xe ngựa
một đường chạy nhanh, thẳng đến Nô Nhai, nàng vào viện, thấy mọi người đang sốt
ruột đứng đợi, trừ bỏ Diệp Linh cùng Diệp Khanh, còn có Vụ Tiễn, bởi vì lo lắng
nên đã dẫn tiểu nha hoàn đứng ở trong sân đợi nàng.

Vừa
thấy Phượng Lan Dạ đi vào, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mọi người liền
vây xung quanh nàng.

"Thế
nào? Tấn vương không làm khó ngươi chứ, tại sao hắn muốn gặp ngươi làm cái
gì?"

Tư Mã
Vụ Tiễn buồn bực mở miệng, Phượng Lan
Dạ kéo nàng đi vào, nhợt
nhạt mở miệng: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, hắn muốn nạp ta làm sườn
phi?"

"
Tấn vương phủ sườn phi? Tấn vương cũng thật kỳ lạ, trong phủ hắn nữ nhân nhiều
vô số, ngươi đi vào thì có cái gì tốt đẹp, hơn nữa mẫu thân hắn là Mai phi, đâu
dễ dàng mà để yên."

Tư Mã
Vụ Tiễn rất tức giận, người sống trong hoàng thất không
biết trong đầu nghĩ cái gì, nếu Tấn vương là thiệt tình muốn nạp Lan Dạ thì
không nói, chỉ sợ hắn dụng tâm kín đáo, còn có Mai phi, nữ nhân
này thật sự âm hiểm, trước mắt bà ta ở trong cung là người làm chủ, ngày tứ hôn
hôm trước rõ ràng là rất tức giận , nếu như Lan Dạ gả đến Tấn vương phủ, nữ
nhân này làm sao bỏ qua cho nàng.

"Ngươi
ngàn vạn lần đừng gả cho hắn."

"Ừ,
ta đã cự tuyệt , "Phượng Lan Dạ gật đầu, thân phận nàng hiện tại là Tề
vương phi, làm sao có thể làm như ý muốn của Tấn vương, hơn nữa nam nhân kia
xem nàng là người ngu ngốc, muốn cho nàng chịu chết sao? Hoàng thượng tứ hôn,
chẳng lẽ thật sự vì hắn mà thay đổi chủ ý sao? Nếu thật sự như vậy, liền sẽ
không đem nàng tứ hôn cho Tề vương , ngay chính Hạo Vân đế cũng không xem trọng
nàng, mặc dù Tề vương khắc mẫu khắc thê, nhưng vẫn là vương gia, hắn vì sao đem
nàng chỉ hôn cho Tề vương a, việc này trừ bỏ bản thân hắn muốn làm thế, thì
chính là Tề vương tự mình nói
ra , Tề vương vì sao phải muốn nàng gả cho hắn, cuối cùng là hắn có mục đích
gì.

Còn có
Ngọc Tiễn vì sao cũng muốn nàng gả cho Tề vương, hắn không phải là cùng Tề
vương có cừu oán chứ?

Phượng
Lan Dạ lắc lắc đầu , ở bên cạnh,
Vụ Tiển cũng không có chú ý đến
sắc mặt biến hóa của nàng, đang kéo
nàng đi vào đại sảnh, vừa đi vừa lo lắng mở
miệng.

"Nhưng
mà Tề vương cũng không phải là người dễ bắt nạt, ngươi cần phải cẩn thận một
chút."

Hai người ngồi dưới ánh đèn, Diệp Linh đã sớm
dâng trà, sau đó mọi người đều lui ra, đứng bên ngoài cửa đợi .

Tư Mã Vụ Tiễn cùng với Phượng Lan Dạ nói chuyện được
một lúc, sau đó dẫn Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê rời đi.

Diệp Linh cùng Diệp Khanh đi vào cung kính nói:
“Công chúa, nghỉ ngơi sớm đi, sắc trời không còn sớm .”

” Ừ “Phượng Lan Dạ gật đầu, phất phất tay : “Các ngươi
cũng đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, công chúa”Hai người lui xuống, Hoa Ngạc đi đến
dìu Phượng Lan Dạ, bước vào trong phòng, Phượng Lan Dạ nâng mi nhìn lướt qua
Hoa Ngạc, thấy nàng ta có vẻ ưu sầu, biết nàng vẫn lo lắng cho ngũ công chúa
Phượng Lan Họa , không khỏi thở dài.

“Hoa Ngạc, ngũ công chúa bây giờ không phải là ngũ
công chúa của ngày trước nữa rồi, nàng đã vào Tấn vương phủ, thì sẽ trở
thành một quân cờ, cho dù có gặp mặt nàng ấy, thì cũng có ích lợi
gì đâu? Sau này đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nếu có cơ hội, biết đâu sau này sẽ
gặp lại.”

“Dạ, công chúa.”

Hoa Ngạc gật đầu, nàng biết chủ tử nói đúng, nhưng vẫn
muốn gặp ngũ công chúa một lần, nhỉn xem một chút cuộc sống hiện tại của nàng
ấy như thế nào, bất quá lời nói của công chúa nàng rất hiểu, nàng biết ngũ công
chúa có lẽ đã không giống như lúc trước nữa rồi.

Phượng Lan Dạ rửa mặt xong xuôi, đang chuẩn bị nghỉ
ngơi, bất ngờ thì rèm cửa sổ không có gió lại nhẹ nhàng lay động, hơn nữa trong
không khí có một hương thơm quen thuộc, vừa ngửi được mùi này, nàng liền
biết là ai đến, nếu chờ hắn đi vào, Hoa Ngạc nhất định sẽ bị điểm huyệt,
cho nên liền mở miệng: “Hoa Ngạc, đi ra ngoài đi, ta ngồi một lát, không có
ta phân phó thì không được tiến vào.”

Hoa Ngạc kinh ngạc liếc nhìn công chúa một cái, thấy
nàng thản nhiên lạnh lùng, không phải là đang nói đùa, nên không dám nói thêm
cái gì, liền lui ra ngoài.

Đợi đến khi gian phòng an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìn
ra cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Ngọc Tiễn, ngươi đến đưa cho ta giải
dược sao?”

Cửa sổ lặng lẽ mở ra, một bóng dáng từ bên ngoài cửa
sổ nhẹ nhàng tiến vào, lặng yên tựa vào song cửa, khóe môi nở nụ cười tựa tiếu
phi tiếu, cặp mắt thâm thúy thần bí, xán lạn như ánh sao trong bóng đêm, nhìn
nàng không nháy mắt, giờ phút này hắn đã mất đi sát khí lạnh lùng , chỉ
còn lại sự ưu nhã tĩnh lặng như thanh trúc, mang theo hương thơm nồng đậm, tràn
ngập toàn bộ trong phòng.

Phượng Lan Dạ sửng sốt một chút, liền vươn bàn tay nhỏ
bé mảnh khảnh ra vẫy vẫy, gương mặt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Ngọc Tiễn chậm rãi đi tới, bàn tay đang nắm chặt
chậm rãi buông ra, nở ra nụ cười khó hiểu, lúc này hắn đã hoàn toàn thả
lỏng, ngũ quan tuyệt mỹ so với ánh trăng trên cao càng lộng lẫy chói mắt hơn,
ánh mắt mênh mang, hương thơm trên người hắn càng lan tỏa dày đặt, hắn ngày
càng tiến sát gần nàng, trên người hắn hơi thở thanh nhã nam tính cùng
với hương thơm nhàn nhạt, toàn bộ bao phủ lấy Phượng Lan Dạ,
bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm tay Phượng Lan Dạ , khiến cho nàng cảm nhận được ngón
tay hắn trơn nhẵn như tơ lụa, mang theo hơi ấm, giống như giòng suối ngọt
ngào ấm áp chảy vào đáy lòng nàng.

Phượng Lan Dạ chớp chớp mắt cảm nhận, sắc mặt so với
lúc trước lạnh nhạt thêm ba phần, nàng làm sao có thể đối với người luôn tìm
nàng gây sự, thậm chí còn bỏ thuốc cho nàng, mà lại cảm nhận được sự ấm áp từ
trên người hắn chứ, bản thân mình thật sự là rất đáng chết mà, nghĩ vậy, quanh
thân liền thoát ra hàn khí, tựa như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Ngọc Tiễn,
nghiến răng nói.

“Ta đã làm theo ý muốn của ngươi, gả cho Tề vương ?
Giải dược đâu?”

“Đây là ý tứ của ngươi sao?” Ngọc Tiễn nheo mắt lại,
lông mi dài khẽ lay động, phong tình vạn chủng, tối nay hắn không có mặc bạch
y, mà là cẩm bào màu tím, thắt lưng buộc đai lưng màu bạc thêu ngàn đóa hải
đường, khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân càng là tao nhã kính diễm.

Ngọc Tiễn khoanh hai tay ở trước ngực, vẻ mặt ra bộ
dáng lưu manh , thế nhưng đáng chết lại càng làm hắn tà mị hơn.

Bất quá Phượng Lan Dạ đã bị hắn làm cho tức giận,
không có tâm trạng thưởng thức phong tư của hắn, nàng giống như con nhím nhỏ
trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Nói đi, ngươi muốn cho ta gả vào Tề vương phủ, có
phải là có mục đích, do ngươi cùng Tề vương có cừu oán, cho nên ngươi muốn ta
làm gian tế giúp ngươi báo thù có phải không?”

Phượng Lan Dạ hùng hổ nói xong, Ngọc Tiễn liền
chớp mắt một cái ngây ngẩn người, hơn nửa ngày mới nhìn nàng lẩm bẩm, ngạc
nhiên, vẻ mặt vô tội, giống như bông hoa không nhiễm bụi trần.

“Ngươi.. cái đầu nhỏ của ngươi nghĩ cái gì a? Trí
tưởng tượng thật phong phú, ai nói cho ngươi là ta cùng Tề vương có cừu oán ,
muốn ngươi đi vào làm gian tế ?”

“Vậy ngươi muốn gì? Không phải ý này thì là cái
gì?”Phượng Lan Dạ trợn tròn mắt, nghiêm túc suy nghĩ , sau cùng kết luận một
câu: “Chẳng lẽ ngươi cùng Tề vương là bằng hữu, bởi vì Tề vương quái gở
biến thái, ngươi liền đem ta đưa vào, chẳng lẽ là lý do này sao?”

Phượng Lan Dạ nói xong, kỳ thực thì nàng không chú ý
khi ở trước mặt nam nhân này, nàng tự nhiên hơn rất nhiều, cũng không che dấu
cảm xúc của mình.

“Tề vương quái gở biến thái?”

Lần này đến lượt Ngọc Tiễn cắn răng , nặng nề thở ra ,
ánh mắt sâu như biển, bước tới một bước, từ trên cao nhìn xuống Phượng Lan Dạ,
gây cho nàng một áp lực rất lớn, thân hình nàng liền lùi về phía sau một bước,
cảnh giới nhìn Ngọc Tiễn, thấy nam nhân này thay đổi sắc mặt, nàng cảm thấy
thật vui vẻ, bất quá vui vẻ qua đi liền có chút buồn rầu, chẳng lẽ nàng
đoán trúng tâm tư của Ngọc Tiễn, Tề vương thật sự là bằng hữu của hắn, bởi vì
tên kia biến thái, cho nên Ngọc Tiễn mới nghĩ biện pháp buộc nàng gả vào Tề
vương phủ, bất quá nếu Tề vương thực sự biến thái như mình nghĩ, nàng sẽ sợ hắn
sao? Sắc mặt liền nhanh chóng lạnh nhạt.

“Ngọc Tiễn, xem ra Tề vương thật sự biến thái .”

Phượng Lan Dạ đương nhiên khẳng định, Ngọc Tiễn
tức đến nghẹn, hai tròng mắt khóa chặt Phượng Lan Dạ, đang suy nghĩ nên như thế
nào trừng phạt tiểu nha đầu này, cũng không biết hai thủ hạ của hắn đứng trong
bóng tối đang cố hết sức nghẹn cười, xem ra, chủ tử tự mình mang
tảng đá buộc vào chân mình , hơn nữa chủ tử đang bị mạo phạm, mà trong lòng lại
thích thú, xem ra tương lai , Tân vương phi vào phủ rồi thì Tề vương phủ sẽ
không còn hiu quạnh, nhất định thật náo nhiệt.

“Ngươi nha, tiểu sói con miệng lưỡi thật độc ác
, giải dược đừng hòng có a .”

Ngọc Tiễn ánh mắt thâm thúy lóe lên u quang, rồi chậm
rãi khôi phục trở lại bình thường, khóe môi nở nụ cười tà lãnh, phất tay,
ống tay áo màu tím lay chuyển, kích diễm động lòng người, chậm rãi rút
lui vài bước, ngồi vào ghế tựa, nhàn nhã nhìn tiểu nha đầu trước mặt.

Hắn biết chọc giận tiểu nha đầu này là thất sách , bất
quá cho tới bây giờ người nói hắn khắc mẫu khắc thê còn có thể sống được hảo
hảo chỉ có một mình nàng, nàng lại càng không sợ chết, lại nói ra những lời
không nên nói .

“Ngọc Tiễn? Ngươi còn là nam nhân sao?”

Phượng Lan Dạ vừa nói, sắc mặt liền âm u , bao
nhiêu vui vẻ nháy mắt tan rã, tức giận dị thường nhìn chằm chằm
Ngọc Tiễn.

Bất quá hắn cùng nàng đã cách xa một chút, nên nàng
cảm thấy an toàn hơn, nam nhân này bản chất thích gây áp lực cho người khác mà.

Ngọc Tiễn cũng không để ý đến việc nàng tức
giận, khi thấy tiểu nha đầu phát hỏa, hắn cảm thấy rất thú vị , hơn nữa hắn xác
nhận, từ đây về sau hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng, để nàng an tâm
trưởng thành, không phải lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng , đè nén bản thân.

Nghĩ vậy, Ngọc Tiễn chậm rãi đứng lên, ánh sáng
trên mặt rạng rỡ lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, cẩm y càng tôn lên dáng
người cao quý tao nhã của hắn, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt, liền nhẹ
nhàng lướt ra ngoài, phía sau Phượng Lan Dạ nhịn không được đuổi tới phía
trước cửa sổ, giận dữ kêu lên.

“Ngọc Tiễn, ngươi là tên khốn, giải dược đâu đưa cho
ta a? Giải dược đâu?”

“Chờ ngươi đại hôn là lúc sẽ dâng giải dược .”

Ngọc Tiễn thanh âm trầm thấp liên tục truyền đến,
Phượng Lan Dạ tức giận đánh vào cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn
bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.

Luôn luôn ẩn trong bóng đêm ngoài cửa sổ, Nguyệt Cẩn
cùng Nguyệt Hộc hai người hoàn toàn không hiểu , chủ tử thật là, rõ ràng là đan
dược quý giá, lại cố tình nói là độc dược, còn làm cho người ta đuổi theo đòi
giải dược, xứng đáng.

Nguyệt Hộc chăm chú nhìn Nguyệt Cẩn, nét mặt không
biểu cảm trầm giọng: “Chủ tử đi rồi, còn không theo sau, muốn bị phạt
sao?”

Tuy rằng chủ tử đối với tiểu nha đầu kia dung túng,
nhưng đối với bọn họ sẽ không dung túng, hơn nữa đối với bất luận kẻ nào
cũng sẽ không dung túng, hắn là người tâm ngoan thủ lạt , vẫn là cẩn thận một
chút cho thỏa đáng, Nguyệt Cẩn sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lắc mình
theo sau.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ đang tức giận, Hoa Ngạc ở
sát bên cánh cửa nghe động tĩnh bên trong , lúc trước nàng ở ngoài phòng nghe
được bên trong có tiếng nói chuyện, biết cái người kêu tên Ngọc Tiễn đang ở bên
trong, nên không có chủ tử phân phó không dám đi vào, nhưng lúc này một
điểm động tĩnh đều không có , mới dám nhỏ giọng kêu lên.

“Công chúa, công chúa?”

Phượng Lan Dạ cuối cùng phục hồi tinh thần lại, tức
giận phủi tay: “Ngủ, công chúa mệt mỏi.”

Nói xong cũng không để ý tới người bên ngoài, trực
tiếp lên giường ngủ, một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, cuộc sống Phượng Lan Dạ thật sự dễ chịu,
không có người tìm đến nàng phiền toái, cũng không ai dám chọc nàng, hiện tại
nàng là Tề vương phi tương lai, hơn nữa còn có thị vệ Tề vương phủ bảo vệ
, ngay cả người của Tấn vương phủ cũng không kiêng nể, huống chi là người khác,
cho nên trong lúc nhất thời ai cũng không dám đến nơi này để gây chuyện.

Tuy rằng còn có hơn mười ngày là đại hôn , nhưng
Phượng Lan Dạ cũng không cần chuẩn bị cái gì, tất cả đều do người Tề vương phủ
chuẩn bị tốt , nàng chỉ cần làm tân nương tử, đến lúc đó ngoan ngoãn lên
kiệu đến nơi là được.

Đây là những lời mà Diệp Linh nói, Diệp Linh cùng Diệp
Khanh hiện tại lá gan đã lớn hơn, hiểu rõ tính nết tân vương phi, chỉ cần không
chọc tới nàng, thì trên cơ bản nàng là người tốt, bình thường đối với các nàng
rất hòa khí, không có phân biệt chủ tử. So với các chủ tử, cùng các thiên kim
tiểu thư, dễ dàng hầu hạ hơn nhiều, bởi vậy các nàng đều ngày ngày ngóng trông
ngày đại hôn nhanh đến, Tề vương phủ liền náo nhiệt vô cùng.

Hơn
mười ngày nay, Vụ Tiễn thỉnh thoảng có qua đây thăm nàng, nhưng đa số thời gian
thì nàng ta vẫn ở trong viện của mình để thiêu tấm chăn bách tử, còn có áo gối
uyên ương hí thủy nữa.

Lan Dạ đại hôn, thân là bằng hữu của nàng ấy, nàng rất
muốn tặng lễ vật gì đó, cho nên quyết định tự mình thêu một bộ chăn bách hoa
cùng gối uyên ương.

Bởi vì thời gian có chút gấp gúc, cho nên nàng không
có thời gian rảnh nhiều để trò chuyện cùng Lan Dạ, tất cả thời gian và tâm tư của
nàng đều đặt ở bộ chăn gối thêu.

Phượng Lan Dạ cũng không muốn Vụ Tiễn phải vất vả đi
làm gì đó, nên đã ngăn cản hai lần, nhưng đều không có hiệu quả, cuối cùng đành
để mặc nàng ấy, mà nàng sở dĩ ngăn cản Vụ Tiễn là bởi vì nàng ấy chính là sườn
phi của An vương phủ, nên không có tư cách theo cửa chính mà đi vào, với thân
phận đó nhất định Vụ Tiễn chỉ có thể lên một đỉnh kiệu nhỏ theo cửa hông mà
vào, hiện tại nàng ta còn thêu mấy thứ này, trong lòng nhất định chịu rất nhiều
khổ sở, may mắn là An vương Nam Cung Quân đã vì nàng ấy mà tranh thủ, cho Vụ
Tiễn cùng tân vương phi cùng một ngày tiến vào An vương phủ, nhưng đồng thời vì
chuyện này, chỉ sợ sẽ làm cho Âu Dương Tình càng thêm ghi hận, Âu Dương Tình là
nữ nhi của đại tướng Âu Dương Thác, phụ thân của nàng ta thế lực thâm hậu, nàng
ta tự nhiên cũng có thế lực theo, mà Vụ Tiễn thì có cái gì? Mỗi lần nghĩ đến
chuyện này, trong lòng Phượng Lan Dạ liền có chút khó chịu, đối với An vương
Nam Cung Quân cũng có chút oán hận, nam nhân chẳng lẽ thật sự muốn đem hoàng
quyền tính toán trên hạnh phúc của nữ nhân hay sao? Nàng thật sự muốn Vụ Tiễn
đừng gả, tựa như ngày đó nàng ấy cùng nàng nói chuyện với nhau, nàng muốn đem
nàng ấy mang vào Tề vương phủ, để tương lai có một ngày nàng ấy gặp được một
nam tử thiệt lòng yêu nhau, nàng liền thả Vụ Tiễn ra ngoài, nhưng nàng lại
không dám mở miệng nói ra đề nghị như vậy, bởi vì lúc trước nàng vừa nói với
nàng ấy không nên lấy chồng, thì đêm đó Vụ Tiễn liền tự sát, cho nên chỉ đành
khuyên nàng ta buông lỏng tâm tình ra một ít.

Ngày mười tháng mười hai, chính là ngày đại hôn của
Tấn vương cùng Sở vương.

Mùa đông bắt đầu rơi những trận tuyết đầu mùa, nên
sáng sớm khắp nơi là một mảnh trắng xoá, tuyết nhẹ nhàng phủ lên thiên địa vạn
vật, bao trùm tất cả những gì xấu xí của mùa đông, để thay cho nó một diện mạo
mới trong suốt hoàn toàn khác trước.

Bên dưới mái nhà, hành lang, còn có đình đài lầu gác,
tất cả đều bị phủ một lớp băng dầy, một luồng ánh sáng mặt trời phá tan không
trung mà ra, từng đợt từng đợt ánh sáng rực rỡ chiếu xuống.

Phượng Lan Dạ đang ngủ ở trên giường, làn da màu trắng
trong suốt phản chiếu ánh sáng ở trên giường càng thêm lóng lánh, khiến cho
nàng ngủ không được nữa, chỉ phải mở to mắt ra.

Bên giường lập tức bắt gặp ý cười trong suốt của Diệp
Linh cùng Hoa Ngạc, hai cái tiểu nha đầu vừa rồi không có động tĩnh gì, vừa
nhìn thấy nàng mở to mắt, liền vọt lại đây, vây quanh nàng líu ríu nói chuyện.

“Công chúa, mau đứng lên, mau đứng lên, bên ngoài
tuyết rơi rồi, rất đẹp.”

“Đúng vậy a, công chúa, năm nay tuyết tới thật sớm a,
hơn nữa hôm nay là ngày đại hôn của Tấn vương cùng Sở vương, trên đường cái
nhất định rất náo nhiệt, công chúa đứng lên để ra ngoài đi, ở tại chỗ này quá
buồn rồi.”

Phượng Lan Dạ mắt không nháy không chớp, cứ nhìn chằm
chằm màn lụa trắng trên đỉnh đầu, trong ánh mắt chậm rãi hiện lên hào quang.

“Ừ, Hoa Ngạc đi sang viện kế bên bẩm với Vụ Tiễn, nói
là ta mời nàng đi dạo phố.”

Bọn nàng bây giờ thân phận không thể so với trước, dù
có bước đi đến ngã tư đường phồn hoa thì cũng không ai dám nghị luận gì, cho
nên chuyện hôm nay có ra ngoài dạo phố hay không, kỳ thật đối với nàng không
sao cả, nhưng mà Vụ Tiễn vẫn buồn rầu ở trong viện mãi, nàng thực sợ hãi nàng
ta lại buồn bã phát bệnh thêm lần nữa, cho nên mới mời nàng ấy đi ra ngoài một
chút.

Hoa Ngạc lĩnh mệnh đi sang viện kế bên mời Tư Mã Vụ
Tiễn, Diệp Linh thì hầu hạ Phượng Lan Dạ đứng dậy.

Bởi vì thời tiết lạnh, cho nên Phượng Lan Dạ ngoại trừ
mặc một bộ áo mỏng, bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo choàng màu đỏ thẫm, mà
áo choàng đỏ thẫm này được thợ may rất khéo léo và hoàn mỹ, bên trên nó được
thiêu chỉ màu thượng đẳng, một bức hoạ lông công tuyệt đẹp, trông rất sống
động, xinh đẹp đến loá mắt.

Diệp Linh hầu hạ cho chủ tử xong, liền mở to ánh mắt
tán thưởng.

“Công chúa thật sự là xinh đẹp a, muốn khuôn mặt có
khuôn mặt, muốn thân hình có thân hình, so với thiên tiên không kém chút nào.”

Bên ngoài truyền đến một tiếng phốc cười, Hoa Ngạc vừa
vén mành đi vào, khinh thường liếc thối nha đầu kia một cái.

“Công chúa chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi, bất quá
tiểu nha đầu ngươi công phu vuốt đuôi ngựa cũng khá tốt a.”

Diệp Linh bĩu môi mở miệng: “Hoa Ngạc tỷ tỷ, người ta
là nói lời thật ở trong lòng mà, công chúa và Vương gia nhà của chúng ta thật
sự rất xứng đôi nha, chẳng những là vẻ bề ngoài, còn có khí chất siêu phàm
thoát tục của công chúa, cùng Vương gia cũng giống nữa, trên đời này người có
thể xứng với Vương gia chúng ta thì rất là hiếm đó.”

Hoa Ngạc vừa nghe nàng nhắc tới Tề vương, không khỏi
dấy lên hứng thú: “Vương gia các ngươi thực rất thần bí, Diệp Linh nói cho ta
nghe một chút đi, bộ dạng Tề vương đến tột cùng là có bao nhiêu tuấn mỹ? Nghe
đồn Tề vương khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ là thật?”

Hoa Ngạc trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một người,
Ngọc Tiển, nói thật lòng, nam nhân này tuy rằng toàn thân sát khí, nhưng có thể
nói hắn là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng đã được gặp cho tới bây giờ, bất luận
là mặt mày, hay phong tư, đều là nhất đẳng nhất mà Tề vương kia cùng hắn so
sánh, không biết người nào mới tuấn tú hơn.

Bất quá Hoa Ngạc còn không có nói ra hết, liền bị
Phượng Lan Dạ quát bảo ngưng lại .

“Tốt lắm, Tam công chúa nói gì?”

Ngọc tiển là người ẩn trong bóng tối, chỉ sợ hắn không
muốn cho người ta biết được sự hiện hữu của hắn, nếu như Hoa Ngạc lỡ miệng nói
lung tung, chỉ sợ sẽ tự mình rước lấy mầm tai vạ, cho nên Phượng Lan Dạ mới
ngăn cản nàng, bất quá nha đầu kia coi như cũng thông minh, vừa nghe đến thanh
âm Phượng Lan Dạ, liền biết dụng ý của nàng, lập tức ngoan ngoãn đình chỉ đề
tài, cẩn thận đáp lời.

“Tam công chúa nói tới cửa tập hợp.”

“Tốt, chúng ta đi ăn một chút gì, rồi cùng nhau dạo
phố.”

“Được”Hai cái tiểu nha đầu đều rất cao hứng, cùng chủ
tử đi ra ngoài ăn điểm tâm sáng, dùng thiện xong, Phượng Lan Dạ lệnh cho hai cái
lão ma ma ở lại trong sân, mặt khác cũng để lại hai gã thị vệ canh giữ viện,
còn mình thì dẫn theo hai nha đầu, hai thị vệ đi ra cửa.

Vụ Tiễn đã lên một chiếc xe ngựa đang ở ngoài cửa chờ,
vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền vén rèm đưa tay kéo nàng đi vào.

Xe ngựa thực rộng rãi, ba nha đầu Hoa Ngạc cùng Diệp
Linh Diệp Khanh, cũng theo sau lên, vài người chen chút trong một xe, quả thật
ra rất nóng, bất quá tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ cùng nhau nhìn hai
chủ tử.

“Tuyết rơi, Lan Dạ muốn đi ra ngoài dạo phố sao?”

Tư Mã Vụ Tiễn trong lời nói mang theo vẻ thản nhiên
ngây thơ, có lẽ người khác không biết, nhưng mà Phượng Lan Dạ thì lại biết,
những ngày gần đây, trong lòng của nàng ấy rất khó chịu, dù sau cũng sắp sửa ở
trãi qua cuộc sống trong An vương phủ, mà An vương phủ chẳng những có một Âu
Dương Tình, mà lần này Hoàng Thượng còn ban thưởng thêm hai tiểu thiếp để vào
An vương phủ.

Về sau nơi đó chính là đầm rồng hang hổ, nếu như Nam
Cung Quân không chỉ yêu thương một mình nàng, thì cảm giác này quả thật rất
thống khổ, mà nàng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì không muốn làm cho
Lan Dạ lo lắng, hơn nữa nàng đã đáp ứng với Hoa phi, cho nên tất cả đều chỉ có
thể chịu đựng, tuy rằng bản thân cũng muốn bỏ đi xa, nhưng suy nghĩ kỹ lại, vì
thân phận hiện tại nàng nhất định không thể đi, nếu không cả Kim Xương quốc chỉ
vì lỗi của một mình nàng mà tất cả phải chôn cùng, hơn nữa nàng đi rồi cũng sẽ
cảm thấy thiếu Nam Cung Quân cái gì đó, hắn đã ở bên cạnh nàng sáu năm, nàng
cũng nên làm điều gì đó cho hắn, ít nhất như vậy, thì trong lòng nàng mới có
thể an bình.

“Ừ, ở trong sân buồn muốn điên, hôm nay vừa đúng lúc
nên đi ra ngoài ngao du.”

Phượng Lan Dạ gật nhẹ đầu, kỳ thật nàng không phải là
dạng người thích náo nhiệt, ngược lại nàng thích sự im lặng, nhưng hôm nay nàng
muốn hảo hảo đi dạo với Vụ Tiễn, để làm cho nàng ta thả lỏng tâm tình một ít.

Vì cái gì lại chọn ở ngày đại hôn của Tấn vương cùng
Sở vương , là muốn cho nàng ấy xem rõ một chút, mặc dù Vụ Tiễn muốn trốn tránh,
nhưng chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới, vậy tại sao không thản nhiên một chút, đã
không quyết tuyệt được, thì chỉ còn cách thỏa hiệp, như vậy bản thân mới dễ
chịu một chút, nếu không cuộc đời của nàng ấy sẽ vạn kiếp bất phục.

“Ừ, ngày hôm nay quả nhiên không tồi, cho nên cần phải
đi ra ngoài dạo, đáng tiếc không có hoa mai, bằng không sau khi ngắm tuyết có
thể thưởng Mai, đây quả thật là chuyện rất thú vị.”

Phượng Lan Dạ thản nhiên mở miệng, Diệp Linh ở một bên
lập tức cao hứng đích tiếp lời.

“Công chúa, hậu viện trong vương phủ chúng ta
trồng rất nhiều hoa mai, chờ công chúa vào đó, vừa lúc có thể thưởng Mai,
nơi này hàng năm đều sẽ rơi vài trận tuyết.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, liếc Diệp Linh một cái, Diệp
Linh lập tức hiểu ra chính mình đã lắm miệng , liền ngoan ngoãn vội dàng câm
miệng.

Phía trước xa phu đánh xe đang thả chậm tốc độ, cung
kính hỏi: “Chủ tử, muốn đi chỗ nào a?”

Tư Mã Vụ Tiễn đang lờ mờ nên không nói gì, một bên
Phượng Lan Dạ liền trả lời : “Đến Yến Xuân Lâu đi.”

Lúc trước nàng đã đi qua đó một lần, phát hiện kia Yến
Xuân Lâu cực kỳ xa hoa, hôm nay Tấn vương cùng Sở vương đại hôn, như vậy nơi đó
là náo nhiệt nhất, đúng lúc ó thể nghe được chút tin tức, mặt khác cũng làm cho
Vụ Tiễn trực tiếp đối mặt với hoàn cảnh.

Xa phu lên tiếng đáp lại, liền đánh xe ngựa một đường
hướng Yến Xuân Lâu chạy đi.

Quả nhiên giống như Phượng Lan Dạ đã đoán trước, ngoài
cửa Yến Xuân Lâu, người ta tấp nập ra vào cực kỳ náo nhiệt.

Bất quá Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn vừa xuống xe
liền khiến cho rất nhiều người chú ý, đầu tiên là vì bộ dạng của hai nàng quá đẹp, chói mắt cực kỳ, tiếp đến là phía sau đi theo vài tên tỳ nữ mi
thanh mục tú, tựa như chúng tinh ủng nguyệt – sao quanh trăng sáng bình thường,
lại nói đến hai người này thân phận không còn như trước kia, các nàng bây giờ
một là Tề Vương phi, một là An vương sườn phi, thân phận thật hiển hách.

Chưởng quầy đã sớm phân phó điếm tiểu nhị ra cửa
nghênh tiếp chào hỏi khách khứa.

Đoàn người vừa đi vào đại sảnh của Yến Xuân Lâu, trong
phòng rất nhiều người đang uống trà nói chuyện liền dừng lại động tác, trong
phòng rộng lớn, thế nhưng không có tiếng động, đầy đủ ánh mắt nhìn chằm chằm
sang, trong con ngươi có kinh diễm, cũng có cẩn thận, đại đa số người trong đại
sảnh đêu là thương nhân của An Dịch Thành, nhưng mà dân không cùng quan đấu,
huống chi trước mắt những nữ tử này tương lại thân phận rất hiển hách. Mà ngay
cả chưởng quầy bên trong đều phải cung kính với khuôn mặt tươi cười.

“Tiểu nhị, mau dẫn khách nhân lên nhã gian lầu hai?”

“Đúng vậy, dạ” Điếm tiểu nhị lập tức cung kính mời
người đến lầu hai nhã giữa, bất quá vừa mới đi tới thang lầu. , thì từ phía
trên lầu đi xuống một đoàn người, cầm đầu là Âu Dương Tinh, mà phía sau nàng
chính là thiên kim của một số quan viên trong An Giáng thành, trong đó có hai
tiểu thiếp đúng lúc lần này cũng đồng thời tiến vào An vương phủ, những người
này tụ tập thành một nhóm, thường xuyên nói là để liên lạc cảm tình, nhưng thực
ra hai tiểu thiếp sắp tiến An vương phủ, luôn xem lời nói của Âu Dương Tinh là
mệnh lệnh.

Lúc này đoàn người đã theo phía trên đi xuống, cùng
lúc với nhóm người từ dưới đi lên, hai phe nhân mã đụng nhau ở cửa thang lầu.

Một bước cũng không nhường.

Trên khuôn mặt của Âu Dương Tình, lúc này đã bày ra sự
ghen ghét, một đôi mắt thị huyết vạn phần, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mã Vụ
Tiễn.

Nữ nhân này là phu quân tương lai của nàng thích còn
tự mình đến cầu xin Hoàng Thượng để nàng ta và nàng cùng một ngày tiến vào An
vương phủ, chuyện này đối với nàng mà nói là một điều sỉ nhục, hiện tại nhìn
thấy nữ nhân này càng khiến nàng nghĩ đến cảnh hổ thẹn đó, lòng liền ra
tức giận mà không phát tát được, cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt vì ghen ghét.

“Ui, đây không phải là An vương sườn phi tương lai hay
sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui