Độc Y Vương Phi

Phượng Lan Dạ nhìn động tác của Nam Cung Tiếp, không
phải dịu dàng mà mang theo sự thô bạo, biểu hiện ra hắn đang rất tức
giận.

Phượng Lan dạ biết hắn đang tức giận, trong lòng cũng
có chút bất bình thay hắn, Nam Cung Tiếp là một nam nhân tốt, nên kết duyên với
một nữ nhân tốt, thế nhưng tại sao hàng ngày lại phải đối mặt với một nữ nhân
như Trầm Vân Tinh.

“Tam hoàng huynh, năm mới tốt lành.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Lan Dạ
vang lên, Nam Cung Tiếp nhìn nàng, đáy mắt khó nén nổi ý quan tâm, khi thấy
tiểu nha đầu này còn diễm lệ hơn so với quãng thời gian ở tại Nô Nhai, nét lạnh
lùng nghiêm nghị trên trán cũng giảm đi phần nào, hết sức chói mắt.

Nàng tựa hồ có cái gì đó không giống trước, bớt lạnh
lùng hơn, tuy vẫn lơ đãng nhưng lại thêm một chút dịu dàng của thiếu nữ đã
trưởng thành như hoa như ngọc.

Giống như một nụ hoa vừa hé nở, khiến người người
thương yêu, một bông hoa như vậy không phải nở trong mắt một nam nhân, mà khai
hoa trong lòng của họ.

Đáng tiếc hắn vô phúc, xem ra thất Hoàng đệ rất thương
nàng.

Nam Cung Tiếp mặc dù có chút ưu sầu, thất vọng, thế
nhưng vẫn thật tâm chúc phúc cho nàng, tiểu nha đầu khiến kẻ khác yêu thương
này cuối cùng cũng gặp được người đối tốt với nàng.

“Uh, năm mới tốt lành.”

Nam Cung Tiếp chỉ đơn giản thăm hỏi một câu, hắn không
muốn để kẻ khác có cơ hội nói bóng nói gió nàng.

Trước của điện, Nguyên Phạm đi ra, vung phất trần,
cung kính mở miệng “Mời các vị theo nô tài tiến vào, Hoàng thượng và các vị
nương nương đang đợi ở trong điện.

Quy củ này vẫn giống những năm trước, mọi người theo
Nguyên Phạm tiến vào trong.

Đại điện của Tiêu Nguyên cung, nguy nga lộng lẫy, rộng
lớn hoa lệ, ở giữa đại điện trải thảm lam sắc, ở chính giữa tấm thảm thêu một
đóa ngọc lan màu trắng rất lớn, từ xa nhìn lại, giống như từng đợt sóng bạc
đang dao động không ngừng, ngay cả màn che ở đại điện cũng toàn là sắc xanh,
phản chiếu với màu sắc trên mặt đất, làm cho người ta có một loại cảm giác như
sông núi trời mây đang gần ngay trước mắt.

Phượng Lan Dạ ôm ấm lô trong tay, đi theo sau thất
Hoàng tử Nam Cung Diệp, một đường đi vào đại điện, lặng yên đánh giá bốn phía.

Rất nhanh liền phát hiện ra một việc, Hạo Vân Đế thích
màu xanh.

Trong đại điện, ngập tràn sắc xanh, ngoại trừ một ít
màu vàng như đại diện cho sự đặc biệt ở bên ngoài thì cơ hồ toàn bộ đại điện
đều là lam sắc, ngay cả đệm dựa lưng đặt trên long ỷ cũng là màu xanh.

Giữa đại điện, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, Mai phi nương nương,
Nguyệt phi nương nương, Hoa phi nương nương, Chiêu nghi nương nương.”

Thanh âm vang lên trong đại điện, Hạo Vân Đế nheo mắt
nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới, trong mắt bắn ra tinh quang khiến người
khác run sợ, điềm tĩnh phất tay “Bình thân!”

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Mọi người đứng dậy, Hạo Vân Đế mở miệng ban ngồi, các
vị Vương gia Hoàng tử phân ra thành hai hàng ngồi trong đại điện.

Hạo Vân Đế bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào những
nhi tử này, khẽ nhếch miệng, thanh âm nghiêm khắc, lạnh lùng vang lên.

“Các ngươi đều đã lập chính phi, sau này đã là người
có gia có thất, nhất định phải luôn luôn tu dưỡng bản thân, đừng có làm ra
chuyện gì hoang đường, khiến hoàng thất mất mặt.”

Nam Cung Trác vừa nghe, nhanh chóng đứng lên, mấy
người phía sau cũng làm theo “Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của phụ hoàng.”

Mai phi vừa thấy bầu không khí có chút căng thẳng, vội
vã mỉm cười, hòa nhã, ôn nhu mở miệng “Hoàng thượng, hôm nay chính là tân niên,
bọn nhỏ thành tâm tiến cung, Hoàng thượng cũng đừng quở trách bọn chúng nữa.”

Hạo Vân Đế chớp mắt một cái, sau cùng cũng không có
trách Mai phi, phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống.

“Uh, khó được một ngày lành như hôm nay, các ngươi
nghĩ muốn cái gì, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng.”

Tấn Vương phi Lâm Mộng Yểu trước lúc tiến cung đã bị
Nam Cung Trác giáo huấn qua, cho nên lúc này thần tình nhu mì, dịu dàng, khẽ
cười, nhẹ nhàng mở miệng.

“Chúng nhi thần không muốn cái gì cả, chỉ mong phụ
hoàng thân thể khỏe mạnh thì đã là phúc phận của nhi thần rồi.”

Lời nói của Lâm Mộng Yểu thực sự rất thỏa đáng, Hạo
Vân Đế biết rõ đây chỉ là những lời vuốt mông ngựa, thế nhưng lời êm tiếng đẹp
ai lại không muốn nghe, thần tình thả lỏng nhiều lắm, Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ
không cam lòng, vội đứng lên phụ họa.

“Đúng thế, thân thể của phụ hoàng là quan trọng nhất,
mọi thứ chúng nhi thần có được ngày hôm nay chính là do phụ hoàng ban cho, nhi
thần chỉ mong phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn khỏe mạnh, đó chính là
phúc phận của nhi thần rồi.”

Tô Nghênh Hạ đúng là cái lưỡi không xương, toàn là lời
ngon tiếng ngọt, so với Lâm Mộng Yểu cũng không kém là bao.

Sở Vương Nam Cung Liệt rất hài lòng với Vương phi của
mình, khóe môi câu ra tiếu ý.

Lại nhìn Hoàng thượng đang ngồi trên cao, ngũ quan tuấn
dật, nghiêm nghị lúc này lại ôn nhuận như nước, ánh mắt dường như cũng nhân từ
đi rất nhiều, chậm rãi quét mắt về phía tam Hoàng phi Trầm Vân Tinh, nhìn thấy
y phục của nàng ta, không khỏi chau mày, thần sắc ôn nhuận lúc nãy trở nên trầm
xuống, thanh âm cũng tự nhiên lạnh lẽo không gì sánh được.

“Tam Hoàng tử phi sao lại mặc ít thế kia?”

Trầm Vân Tinh vốn đang lạc vào cõi thần tiên, bởi vì
Tề Vương Nam Cung Diệp từ đầu tới cuối chưa từng liếc mắt qua nàng, tâm tình vô
cùng buồn bực, không nghĩ tới Hoàng thượng hỏi nàng, trong lúc nhất thời không
biết phản ứng lại, tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp nhịn không được vươn tay véo nàng
một cái, thực sự bị nữ nhân này làm mất hết mặt mũi rồi.

Trầm Vân Tinh bị hắn véo như thế liền thanh tỉnh lại,
nhanh chóng nhìn khắp đại điện, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.

Vẻ mặt Hoàng thượng lại càng không có chút nào vui vẻ,
hàn khí trong con mắt sâu thẳm, thâm bất khả trắc kia bắn về phía nàng ta, Trầm
Vân Tinh lạnh run, khẩn trương mở miệng “Con? Con?”

Mai phi vừa thấy thần sắc của nàng, khẽ chau mày “Mùa
đông lạnh như vậy mà mặc ít như thế, sinh bệnh thì sao?”

Tiếng nói của Mai phi vừa dứt, Tô Nghênh Hạ liền tiếp
lời “Tam Hoàng tẩu chắc vì tiến cung liền đặc biệt chuẩn bị trang phục này.”

Trong lời nói của nàng ta rõ ràng mang theo chút hả
hê, trong điện có vài người nở nụ cười, Trầm Vân Tinh không khỏi tức giận, quay
sang nhìn phu quân của mình, vậy mà hắn lại bày ra biểu tình giống như chuyện
hoàn toàn không liên quan đến hắn, càng phát ta tức giận, nam nhân này thực sự
là phế vật, bản thân sao lại xui xẻo gả cho hắn, nhưng nghĩ đến người ngồi trên
cao vẫn đang nhìn nàng, vội vã dịu dàng, ủy khuất mở miệng.

“Bẩm Mai phi nương nương, lúc sáng sớm không cảm thấy
lạnh, cho nên ăn mặc có chút phong phanh, sau đó không ngờ thời tiết lại hội
trở lạnh.”

Nàng nói như thế, Mai phi thấy Hoàng thượng không nói
gì nên cũng không lên tiếng, chỉ là nhịn không được mà phất tay ý bảo nàng cứ
ngồi xuống, song cũng không quên căn dặn nàng một câu “Sau này mặc nhiều một
chút, thân là con dâu của Hoàng gia, đừng chỉ vì đẹp một chút mà đánh mất phong
phạm, cứ tùy tâm sở dục thôi,”

“Tạ ơn Mai phi nương nương giáo huấn.”

Trầm Vân Tinh cắn môi, không nghĩ tới hôm nay lại bị
ăn quả đắng, vốn cho rằng bản thân ăn mặc đẹp một chút thì Nam Cung Diệp tốt
xấu gì cũng sẽ chú ý đến nàng, nhưng ai ngờ không những không đạt được sự chú ý
cần có, ngược lại còn khiến Hoàng thượng mất vui, Mai phi chế giễu.

Lại nhìn Nam Cung Diệp, căn bản không nhìn nàng, chỉ
là đôi khi vô tình lại nhìn sang Phượng Lan Dạ đang ngồi bên cạnh.

Ngũ quan tuấn dật lãnh liệt, hờ hững, lại hoàn mỹ như
được chạm khắc mà thành, nhưng khiến người ta không dám tới gần, chỉ là trong
mắt hắn lại lưu chuyển một tia sáng hoa lệ rực rỡ, đáng tiếc là nhằm vào người
bên cạnh hắn.

Trên đại điện, Trầm Vân Tinh ngồi xuống, bởi vì lạnh
cho nên đem áo choàng của Nam Cung Tiếp quấn thật chặt, ngồi im không nói gì.

Sắc mặt của Hạo Vân Đế lạnh lẽo, nặng nề, không nói
lời nào, thần dung uy nghiêm, mắt mang theo sự thâm thúy âm trầm, liếc mắt quét
qua toàn bộ đại điện, không biết bởi vì Trầm Vân Tinh phá hủy tâm tình, hay do
có chút mệt mỏi, cả người dựa vào Long ỷ, không thèm nói nữa.

Bầu không khí trong đại điện thoáng cái trở nên nặng
nề.

Lúc này Lâm Mộng Yểu và Tô Nghênh Hạ liếc mắt nhìn
nhau, cùng cười khẩy.

Thanh âm mang theo sự kinh ngạc của Lâm Mộng Yểu vang
lên “Thất Hoàng muội, nghe nói sau ngày đại hôn, chuyện thứ nhất muội làm là
đầu độc nha đầu Hoàng thượng ban cho Tề Vương phủ, sau đó còn bán người ta vào
kỹ viện, Hoàng tẩu nghe xong cảm thấy rất khó tin, thất Hoàng muội thật là một
người độc ác như vậy sao.”

Tiếng nói của Lâm Mộng Yểu vừa dứt, Tô Nghênh Hạ lập
tức gật đầu phụ họa “Đúng vậy, ta cũng nghe nói thế, người trong An Giáng thành
bàn tán rất nhiều về chuyện này, đều nói thất Hoàng muội chính là nữ hào kiệt,
ngay cả người của Hoàng thượng cũng dám động.”

Mọi người trong đại điện đều quay đầu nhìn một cái rồi
lại chăm chú dõi theo Hoàng đế đang ngồi trên cao.

Sắc mặt Hạo Vân Đế không thay đổi, trong mắt không có
chút gợn sóng, chỉ là khuôn mặt rõ ràng có chút khó chịu.

Ngược lại Mai phi ngồi bên cạnh, giống như bắt được
nhược điểm liền kêu lên “Việc này có thật không?”

Nha đầu ở Tề Vương phủ chính là người của nàng, thảo
nào gần đây nàng không có thu được tin tức gì từ Tề Vương phủ, hóa ra nha đầu
đó bị tiểu tiện nhân này đuổi đi rồi, nó không phải là đố kị với người ta, sợ
Tề Vương bị cướp đoạt đấy chứ.

Mai phi phỏng đoán, bọn Nguyệt phi cùng Hoa phi ngồi
bên cạnh nàng cũng nhìn nhau đoán già đoán non.

Hoa phi khẽ cười “Không có chứng cứ rõ ràng, đừng nói
lung tung.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người
Phượng Lan Dạ, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của nàng chưa từng
biến đổi, bất ti bất kháng muốn đứng dậy đáp lời.

Không sai, người là nàng đuổi, nếu chuyện của Tề Vương
phủ, phải theo gia quy của Tề Vương phủ mà xử lý, nha đầu đó không hiểu quy củ,
tự nhiên nên trừng phạt.

Thế nhưng Phượng Lan Dạ còn chưa kịp đứng lên, đột
nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay ngọc ngà, bé nhỏ của nàng, một thân hình
cao lớn từ từ đứng lên.

Ngọc thụ lâm phong, phiêu dật xuất trần.

Trên người Tề Vương Nam Cung Diệp tỏa ra hàn khí, một
đôi mắt rét buốt tựa hàn đàm không chút lưu tình bắn nhưng tia sắc lạnh về phía
Mai phi nương nương, chậm rãi mở miệng.

“Đây là bản Vương hạ lệnh xử phạt, lẽ nào ngay cả bản
Vương cũng không có quyền xử phạt một tiện tỳ nho nhỏ trong phủ, cần phiền Mai
phi nương nương lo lắng sao.”

Tề Vương Nam Cung Diệp luôn rất cổ quái, nói chuyện
càng không thèm nể mặt ai, người trong cung đều biết tính tình của hắn, cho nên
không ai dám chọc đến hắn, thế nhưng Nam Cung Diệp lại chẳng để tâm đến bất cứ
chuyện gì, cho đến nay hắn cũng chẳng can dự vào việc gì, lại không nghĩ tới
hôm nay cư nhiên vì một tiểu nha đầu mà ra mặt, việc này trái lại không ai ngờ
tới được.

Hạo Vân Đế nheo mắt lại, một ánh nhìn ám muội lướt
qua, liếc Nam Cung Diệp, liền phất tay ý bảo hắn ngồi xuống,

“Được rồi, việc này là gia sự của Tề Vương, hà cớ gì
phải đem ra nói ở đây.”

Hoàng đế quả nhiên rất thiên vị Tề Vương, mọi người
trong lòng ám niệm, hai người Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ còn cho rằng đã
nắm được nhược điểm để Hoàng thượng trừng trị Phượng Lan Dạ, nhưng lại không
ngờ tới Tề Vương cư nhiên ra mặt, nhìn dung nhan tuyệt sắc của hắn, trong đáy
mắt hắn toàn là sủng nịnh, không khỏi vừa đố kỵ lại vừa ghen ghét.

Tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ này thực sự là phúc khí
quá tốt, lại được Tề Vương yêu thích như thế.

Tam Hoàng tử phi Trầm Vân Tinh giống như bị hàng vạn
con kiến bò trong người, bứt rứt khó chịu, thật là giỏi, không bị mất mặt, chỉ
một vong quốc nô nho nhỏ lại mà được Tề Vương yêu thích, nếu lúc đầu Hoàng
thượng đem nàng tứ hôn cho Tề Vương, chắc chắn người lúc này nhận hết ân sủng
nhất định là nàng, chứ không phải là vong quốc nô Phượng Lan Dạ.

Trên đại điện, nghìn suy trăm nghĩ, mỗi người đều có
tâm tư của riêng mình.

Tấn Vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt
cũng chìm trong suy nghĩ của mình, cả đại điện chìm trong yên lặng.

Lúc này, ngoài cửa điện vang lên thanh âm của thái
giám “Văn Tường công chúa giá lâm, Văn Bội công chúa giá lâm.”

Hai thân ảnh phấn nộn, thướt tha từ ngoài cửa điện đi
vào, một người mặc áo màu lam, quần dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo
choàng đồng màu, một người quần dài tơ tằm lục sắc, trên áo có thêu một đóa hoa
mai rực rỡ, hai người cùng tiến vào đại điện, thẳng tới trước mặt Hạo Vân Đế,
cung kính mở miệng.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Hạo Vân Đế vừa nhìn hai nữ nhi, khóe môi tràn ra tiếu
ý, vẫy tay ý bảo hai nàng tiến lên, Văn Tường công chúa cùng Văn Bội công chúa
một tả một hữu tiêu sái tiến lên, một người vươn tay ôm vai Hạo Vân Đế, một
người quy củ hơn chỉ đứng bên cạnh nhìn Hạo Vân Đế.

Hai người đồng loạt làm nũng, kêu to “Phụ hoàng an
khang.”

“Tốt, tốt, Văn Tường cùng Văn Bội đều trưởng thành
rồi, nói đi, đã nhìn trúng công tử nhà đại quan nào trong triều rồi, nói ra thì
phụ hoàng mới chỉ hôn cho các con được chứ.”

Hoàng đế vừa nói xong, Sở Vương Nam Cung Liệt tiếp lời
“Đúng vậy, Hoàng muội đã đến tuổi thành gia lập thất, nên được chỉ hôn rồi.”

Nam Cung Trác cũng gật đầu tán thành, Văn Tường cùng
Văn Bội vừa nghe đến chủ đề này, mặt đều đỏ bừng, Văn Tường không đồng ý giậm
chân “Phụ hoàng, nhi thần muốn bồi phụ hoàng cả đời, mới không cần lập gia đình
đâu.”

Văn Bội công chúa cẩn thận hơn một chút, bất quá cũng
tiếp lời Văn Tường công chúa “Nhi thần cũng không gả, muốn bồi phụ hoàng cơ.”

Hạo Vân Đế cười vang, giờ khắc này toàn bộ đại điện
thờ phào nhẹ nhõm, dường như ánh nắng ban mai đang chiếu rọi qua đây, tỏa ánh
hào quang khắp đại điện.

“Các con đó, cứ thích đùa cho phụ hoàng vui.”

“Nhi thần không có.” Văn Tường công chúa làm nũng, Mai
phi ngồi bên cạnh lạnh lùng trừng mắt hai vị công chúa, trái lại vẻ mặt Hoa phi
lại tràn đầy ý cười, mọi người trong điện ngẩng đầu thấy màn đó, ai cũng không
nói gì.

Hạo Vân Đế cùng hai vị công chúa nói chuyện một hồi,
tựa hồ có chút mệt mỏi, ngáp một cái, vỗ vào tay hai vị công chúa, cười cười mở
miệng.

“Phụ hoàng mệt rồi, muốn đi nằm một lát, các con ai
muốn đi đâu thì đi, chốc nữa quay lại trong cung dùng bữa.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Mọi người đứng lên, Mai phi nương nương cùng Nguyệt
phi cũng đứng lên, cung tống Hoàng đế.

Nguyên Phạm đỡ Hạo Vân Đế đi nghỉ ngơi, trong đại
điện, Mai phi cùng Nguyệt phi chờ mọi người thối lui ra ngoài.

Chúng phi tần cũng lui ra ngoài, Văn Tường cùng Văn
Bội đã sớm đi tới bên cạnh Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ, lôi kéo tay các
nàng, cười cười mở miệng “Nhị Hoàng tẩu, đi tới cung điện của ta ngồi chơi một
lát nhé.”

Người kia cũng nói “Tứ Hoàng tẩu tới cung điện của ta
ngồi một lát nhé.”

Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ rất đắc ý, liếc nhìn
những người khác trong điện, cười duyên, hướng về phía phu quân của mình xin ý
kiến “Vương gia, người xem?”

“Đi đi, khó có được cơ hội tiến cung, bồi Hoàng muội
một lúc cũng là việc nên làm.”

Hai vị công chúa dắt Lâm Mộng Yểu và Tô Nghênh Hạ về
cung điện của mình, đại điện lại trở nên trống vắng.

Mẫu phi Tấn Vương Nam Cung Trác, Sở Vương Nam Cung
Liệt cùng An Vương Nam Cung Quân đều ở trong cung, cho nên muốn đến cung điện
của mẫu phi thỉnh an, chào hỏi mọi người vài câu rồi dẫn người ly khai.

Trong đại điện chỉ còn lại tam Hoàng tử cùng tam Hoàng
phi, còn có Tề Vương cùng Phượng Lan Dạ.

Sắc mặt của tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp từ lúc đó tới
bây giờ đều rất xấu, nhìn thấy mọi người rời đi, hắn cùng buồn bực chìa tay lôi
kéo Trầm Vân Tinh ly khai, cuối cùng chỉ còn lại hai người Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ.

Nam Cung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ, nhẹ nhàng cất lời
“Nàng muốn đi đâu?”

Phượng Lan Dạ vẫn muốn hỏi An Vương về tình hình của
Vụ Tiễn, lúc này nghe Nam Cung Diệp hỏi, nhẹ nhíu mày “Ta muốn tới chỗ Hoa phi
nương nương, hỏi thăm tình hình của Vụ Tiễn tại An Vương phủ.”

“Uh, ta nói bọn thái giám đưa nàng tới Hoa Thanh điện
của Hoa phi nương nương, ta có chút việc, chốc nữa sẽ tìm nàng.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, thấy trong đôi mắt sâu thẳm như
hồ đầm của hắn tỏa ra hàn khí bức ngươi, bộ dáng này của hắn nàng rất ít khi
nhìn thấy, hắn làm sao vậy? Vừa định hỏi, Nam Cung Diệp đã đưa tới một người
thái giám, căn dặn tiểu thái giám đưa Phượng Lan Dạ đi Hoa Thanh điện, tiểu
thái giám lĩnh mệnh, cung kính mời Phượng Lan Dạ đi theo hắn.

Phượng Lan Dạ lúc đi ra ngoài còn cố gắng quay đầu lại
nhìn Nam Cung Diệp, chỉ thấy hắn một thân hàn khí bức người, chầm chậm bước ra
từ một cửa khác, Phượng Lan Dạ nhịn không được nhíu mày.

Hắn định đi đâu? Vì sao đột nhiên lại trở nên lạnh
lùng, lãnh đạm như vậy, chỉ trong một khắc đã biến đổi như vậy.

Một bên đi theo tiểu thái giám, một bên trầm mặc suy
nghĩ, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi bên cạnh thấy không có ai, Hoa Ngạc nhịn không
được nói thầm.

“Chủ tử, hôm nay không thấy bát Hoàng tử cùng cửu
Hoàng tử.”

“Uh.” Phượng Lan Dạ gật đầu, bát Hoàng tử cùng cửu
Hoàng tử quanh năm ở trong cung, lúc nào cũng có thể đến thỉnh an, cũng không
nhất định phải vào hôm nay.

Đoàn người đi qua vài đoạn hành lang, vài con đường
nhỏ âm u vắng lặng, còn băng qua đình đài lầu các, tiểu thái giám chỉ tay về
phía điện các đằng trước, cung kính mở miệng “Tề Vương phi, phía trước không
xa, qua một vài cái ghế đá, đi về phía Tây liền tới Hoa Thanh điện, tiểu nhân
là thái giám của Tiêu Nguyên điện, nếu rời bỏ vị trí quá lâu, sợ rằng sẽ bị
trừng phạt, cho nên thỉnh Tề Vương phi tự mình đi tới đó.”

Phượng Lan Dạ nghe xong phất tay, ý bảo tiểu thái giám
quay về, đường tới đó không còn xa, nàng có thể tự tìm đường được.

Tiểu thái giám rời đi, Phượng Lan Dạ dẫn hai người Hoa
Ngạc, Diệp Linh theo hướng hắn chỉ mà đi, trên con đường nhỏ rải đầy sỏi còn
trồng rất nhiều cây ở hai bên, còn có giả sơn được đá nhỏ xếp chồng mà thành,
cách ngọn núi giả không xa là một rừng cây, cây mọc thành hàng, thời tiết vào
đông, khiến người ta có cảm giác thê lương, lạnh lẽo, con đường này lộ vẻ hoang
vu, trên đường cũng không thấy có nhiều thái giám hay cung nữ qua lại, thế
nhưng Phượng Lan Dạ cũng chẳng thèm quan tâm, có thể là tiểu thái giám chỉ cho
các nàng đường tắt, cho nên ba người cứ đi thẳng về phía trước.

Mới đi được một quãng, lúc định rẽ vào lối khác, chợt
nghe thấy có tiếng người đang khóc.

Phượng Lan Dạ liếc nhìn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi
phía sau, hai nha đầu cũng kinh ngạc không kém, lẽ nào là có cung nữ bị bắt
nạt, lén đến đây khóc lóc? Ở đây rất hoang vu.

Ba người chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói
cho nên đứng lại.

“Chúng ta hãy ly hôn đi.”

Thanh âm nhu hòa, uyển chuyển của nữ nhân này có chút
quen thuộc.

Phượng Lan Dạ nhướng mày, vốn định lảng tránh, chuyện
riêng của nhà người ta sao lại có thể cứ đứng đấy nghe được, còn là chuyện ly
hôn nữa.

Thế nhưng lại có thêm một câu truyền tới “Trầm Vân
Tinh, ngươi đừng nên có ý nghĩ viển vông đó, ngươi nghĩ ta không biết trong đầu
ngươi đang nghĩ gì ư? Đừng có nằm mơ.”

Hai người đó chính là tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp cùng
Trầm Vân Tinh, Phượng Lan Dạ càng không ngờ, Trầm Vân Tinh cư nhiên yêu cầu
cùng tam Hoàng tử ly hôn, đây chính là do Hoàng thượng tứ hôn, lá gan của nàng
cũng quá lớn rồi, lẽ nào thấy tam Hoàng tử dễ ức hiếp sao? Tuy rằng giao tình
của nàng và tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp không sâu, thế nhưng nàng biết hắn là
một người rất khiêm tốn, nghĩ đến nữ nhân Trầm Vân Tinh này, thực sự rất không
biết xấu hổ rồi.

Sắc mặt Phượng Lan Dạ đen kịt, thực sự muốn cho Trầm
Vân Tinh vài cái tát, hơn nữa nàng vừa nghĩ tới, cước bộ cũng tự động đi về
hướng đó.

Phía trước thanh âm lại vang lên.

Nam Cung Tiếp cực kỳ tức giận mở miệng “Kỳ thực một nữ
nhân có tư tưởng tục tĩu không sạch sẽ như ngươi là đáng phải hưu, rất làm mất
mặt hoàng thất.”

“Ta không phải, ta muốn ly hôn.”

“Ngươi nằm mơ đi, ly hôn với ngươi để ngươi có thể tái
giá hả? Trừ phi ta hưu ngươi, bằng không ngươi cái gì cũng đừng nên nghĩ.”

Nam Cung Tiếp cực kỳ tức giận, vung tay chuẩn bị ly
khai, không ngờ tới khi quay đầu lại liền nhìn thấy Phượng Lan Dạ đứng đó, vẻ
mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, không khỏi kinh ngạc, lắp bắp nói “Lan Dạ,
sao nàng lại ở chỗ này, vừa nãy chúng ta, chúng ta?”

Hắn không biết phải giải thích chuyện này thế nào, trong
ngực còn cảm thấy một chút may mắn vì lúc nãy không có nhắc tới Tề Vương, bằng
không trong lòng Phượng Lan Dạ sẽ cảm thấy thế nào.

Nam Cung Tiếp vừa nói xong, ai biết đâu Trầm Vân Tinh
đang đứng phía sau đột nhiên vọt lên trước, vẻ mặt ôn nhu mang theo tiếu ý,
thân mật kêu lên một tiếng “Sao muội muội lại tới đây?”

Phượng Lan Dạ nhìn nữ nhân đang làm bộ này, chẳng có
chỗ nào xinh đẹp, ngay cả một chút đầu óc cũng không có, nghe nói phụ thân của
nàng chính là Hàn Lâm viện Đại học sĩ, con gái của hắn nên phải biết thông thư
đạt lý chứ, sao lại trở thành một nữ nhân đê tiện thế kia, thật khiến người ta
buồn nôn, trở mặt cũng quá nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi đã làm như thể chuyện
lúc nãy chưa từng phát sinh.

Phượng Lan Dạ vung tay giáng một cái tát thật mạnh vào
mặt Trầm Vân Tinh, lạnh lùng mở miệng “Ai là muội muội của ngươi, một người hạ
tiện, bỉ ổi như ngươi không xứng với tam Hoàng huynh.”

Nói xong cũng chẳng muốn cùng nữ nhân này nhiều lời
liền rời đi, Nam Cung Tiếp nhìn thân ảnh duyên dáng cô em dâu đang từ từ đi xa,
thướt tha, uyển chuyển, giống như một nụ hoa đang hé nở, thật mỹ lệ, Lan Dạ
đang dần trưởng thành, đáy lòng thở dài.

Trầm Vân Tinh đứng bên cạnh vừa bị ăn một cái tát,
thấy Nam Cung Tiếp vẫn tao nhã như vậy, tức giận hét lên.

“Ngươi là người chết à, ta bị đánh mà cũng không có
phản ứng.”

“Ngươi tự tìm, bị đánh chết cũng đáng đời.”

Nam Cung Tiếp không thèm liếc nàng ta, xoay người rời
đi, trong mắt Trầm Vân Tinh hiện lên hai ngọn lửa nhỏ, rất rất phẫn nộ, oán khí
ngút trời, nàng đã gả cho một người chết rồi, xem Tề Vương người ta rất ôn nhu,
không chỉ thương, chỉ sủng nữ nhân của mình, còn che chở nàng, nàng rốt cuộc đã
gả cho hạng người gì đây, không được, nàng không thể theo loại nam nhân này cả
đời được.

Trầm Vân Tinh ngơ ngẩn đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.

Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi thẳng về
phía trước, nghĩ đến Trầm Vân Tinh kia, liền phiền muộn không thôi, nữ nhân này
vì sao muốn ly hôn, chẳng qua là có tâm tư khác, nàng cũng biết người đó chính
là phu quân Nam Cung Diệp của nàng, chẳng hiểu vì sao, khi nghĩ đến có nữ nhân
khác nhớ thương Nam Cung Diệp, lòng của nàng tựa hồ có chút buồn, thế nhưng Nam
Cung Diệp chính là một kẻ đoạn tụ, buồn cái gì mới được chứ? Nhưng nghĩ đến đó
lại càng buồn hơn.

Hoa Ngạc, Diệp Linh đi phía sau vội vàng khuyên nàng
“Vương phi, đừng có nghĩ đến nữ nhân kia nữa? Nữ nhân đê tiện đó nhất định là
đang nhớ thương Vương gia của chúng ta, lần sau, gặp nàng một lần đánh một lần,
đừng để ý đến nàng ta nữa.”

Phượng Lan Dạ không nói câu nào, quay đầu liếc mắt
nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện con đường này không giống con đường lúc nãy,
vội dừng lại cước bộ, nhìn xung quanh.

Không khí ở đây rất trong lành nhưng cũng rất lạnh
lẽo, trên đường không thấy thái giám hay cung nữ nào, trên đoạn đường lúc nãy
tốt xấu gì cũng thấy vài người, xem ra bọn nàng đi nhầm rồi, lúc trước tiểu
thái giám nói đi về phía Tây, có lẽ các nàng lại đi về phía Bắc rồi, nhất định
là do bị nữ nhân Trầm Vân Tinh kia chọc tức mới đi lạc tới nơi này.

“Xem ra chúng ta đi sai đường rồi.”

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc cũng phát hiện có gì đó không
thích hợp, nghe Phượng Lan Dạ nói xong cũng vội vàng gật đầu.

“Đi thôi, quay lại đi, nơi này âm u tối tăm, thật là
khủng khiếp.”

Diệp Linh gật đầu tán thành “Đúng vậy, rất lạnh, chúng
ta quay lại đi.”

“Uh.” Phượng Lan Dạ gật đầu, đinh xoay người quay trở
lại, tự nhiên lại thấy phía trước không xa có một tòa cung điện, tuy rằng thê
lương nhưng lại rất yên bình, được bao quanh bởi một rừng thông xanh xanh,
giống như Dao Trì tiên cảnh ẩn mình trong mây núi trời biển, tuy rằng vắng vẻ
im ắng, thế nhưng cảnh vật lại rất đẹp, khiến Phượng Lan Dạ động tâm, không
khỏi tò mò vể địa phương phía trước,

“Nơi này có một tòa cung điện, nếu đã tới, chúng ta
vào xem đã.”

“Vương phi.”

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc mặt biến sắc cùng kêu lên, các
nàng đều cảm thấy cung điện phía trước rất âm u tĩnh mịch, đừng nói là đi tới
đó, chỉ nhìn thôi mà chân đã nhũn ra, làm gì còn tâm tình đi tới đó, thế nhưng
Phượng Lan Dạ căn bản không thèm để ý tới các nàng, cứ đi thẳng về phía trước.

Men theo con đường nhỏ, đi một lúc liền tới trước cửa
cung điện, đó là một hồ nước trong xanh, trên hồ có một cây cầu bắc qua, hai
bên thành cầu bạch ngọc được chạm khắc hoa lan, đến khi mấy người các nàng đi
tới, liền phát hiện có mấy tiểu thái giám đang quét dọn trước cửa, Hoa Ngạc và
Diệp Linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, may quá, hù chết các nàng mất.

Mấy tiểu thái giám tựa hồ vô cùng kính ngạc đối với sự
xuất hiện của các nàng, có một tiểu thái giám vội chạy tới.

“Người không phận sự không được tiến vào.”

Phượng Lan Dạ nhấp môi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh
lùng vang lên “Đây là nơi nào?”

“Ngọc Vãn điện.”

Ngọc Vãn điện, Phượng Lan Dạ nhíu mày, nơi này dành
cho ai ở, cảnh vật thanh nhã, biệt lập với các cung điện khác, phong cảnh được
sắp xếp, bố trí rất đặc biệt, hơn nữa cách bố trí của nơi này cũng rất kỳ lạ,
có cái gì đó rất không bình thường.

“Ta có thể vào trong xem không?”

“Không được, không được, ngươi mau đi đi, Tề Vương
đang ở bên trong, hơn nữa từ lâu Hoàng thượng đã hạ chỉ, không cho bất luận kẻ
nào tiến vào bên trong.”

Tiểu thái giám cuống cuồng giục các nàng mau chóng rời
đi, rất sợ các nàng tiến vào, đến lúc đó tra xét xuống, bọn họ chỉ có đường
chết.

Thế nhưng hắn cũng nhìn ra được mấy người trước mặt
này rất tôn quý, cũng không dám lỗ mãng, Hoa Ngạc nghiêm nghị quở mắng “Ngươi
muốn làm gì hả? Cũng dám động thủ với Vương phi à, nếu Vương gia của chúng ta
đang ở bên trong, Vương phi vào xem thì sợ cái gì?”

Mấy tiểu thái giám đứng cách đó không xa tựa hồ như
rất kinh hách, vội vàng chạy tới, quỳ xuống, khấu đầu “Chúng tiểu nhân có mắt
như mù, xin Tề Vương phi tha mạng.”

Phượng Lan Dạ cũng chẳng hề trách mắng mấy người này,
sinh tồn ở trong cung, ai mà chẳng phải cẩn thận, khẽ gật đầu nói “Đứng lên đi,
ngươi nói Tề Vương đang ở bên trong hả?”

“Đúng vậy, nơi này từng là cung điện của mẫu thân Tề
Vương - Ngọc phi nương nương.”

Tiểu thái giám thấy Phượng Lan Dạ không trách tội, thở
phào nhẹ nhõm đồng thời mở miệng trả lời.

Phượng Lan Dạ nhíu mày, mắt phượng thâm u, hóa ra đây
là cung điện lúc sinh tiền mẹ đẻ của Tề Vương từng ở, thảo nào trước lúc Nam
Cung Diệp rời đi, sắc mặt có chút nặng nề, nói vậy là hắn tới đây để bái tế
vong mẫu, tuy rằng trong lòng rất hận mẫu thân, nhưng cuối cùng cũng không đành
lòng.

“Ta vào xem hắn.”

Phượng Lan Dạ nói xong liền lướt qua người mấy tiểu
thái giám, đi vào trong cung điện.

Mấy tiểu thái giám há hốc mồm muốn nói nhưng lại bị
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc kéo lại, hai tiểu nha hoàn lanh trí kéo đông kéo tây,
mấy tiểu thái giám muốn lên tiếng cũng không có cơ hội.

Phượng Lan Dạ bước lên thềm đá, đi vào trong.

Từ rất xa đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, đứng dưới
ánh dương quang, lặng yên không nhúc nhích, một lời cũng không nói, nhưng lại
thấy quanh cảnh chung quanh giá lạnh tiêu điều, không khí tang thương dường như
bao phủ toàn bộ đại điện, nơi này tựa hồ là nơi âm hàn nhất trong cung, Phượng
Lan Dạ ngẩng đầu đánh giá cung điện hoa lệ này, trên vách tường còn có một bức
họa nhiều màu sắc, hoang vu tĩnh mịch, một nơi đã từng phồn hoa giờ đây chỉ còn
sót lại sự trống vắng, cô liêu.

Nàng từng bước đi vào bên trong, bỗng nhiên bóng người
phía trước di động, giương tay mang theo nội lực cùng sát khí mạnh mẽ, thô bạo
đánh thẳng về phía nàng, sắc mặt Phượng Lan Dạ khẽ biến, thân hình nhẹ động, dễ
dàng tránh được chưởng pháp, may là nàng có tập luyện Huyền Thiên tâm pháp,
bằng không đã bị thương nặng bởi một chưởng đó rồi, nhịn không được thất thanh
kêu lên.

“Nam Cung Diệp, người làm gì vậy?”

Nam Cung Diệp bị tiếng quát đó làm giật mình, xoay
người lại, con ngươi đỏ ngầu, tựa hồ vừa rồi có chút thất thố, liền rút tay về,
gân xanh nổi lên, một nam nhân luôn cao ngạo, bễ nghễ nhìn thiên hạ trong một
khắc lại rơi vào địa ngục tàn ác, một lọn tóc đen rơi xuống, bay qua hai tròng
mắt của hắn, khoảnh khắc yếu đuối đó, dường như đã bị che phủ bởi sự kiêu ngạo,
khiến kẻ khác không dám động, không thở nổi.

Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy tâm đau đớn như bị đâm, tâm
chưa bao giờ bị bất cứ thứ gì mà đau thương, cư nhiên lúc này lại cảm thấy một
trận đau nhức, dường như nàng có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, nên cũng
đau như hắn, một cảm giác thật kỳ quái, nàng nhẹ nhàng bước tới, phiêu dật
giống như một đóa hoa sen đến bên hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bàn tay
to lớn của hắn

Tay hắn rất lạnh không giống tay nàng ấm áp bởi vì vẫn
cầm ấm lô, sự ấm áp đó bao trùm trên tay hắn, từ từ khiến hắn lấy lại tri giác,
cúi đầu nhìn nàng, giật mình, lên tiếng hỏi.

“Sao nàng lại tới đây?”

“Ta vô tình đi tới đây, không nghĩ tới ngươi cũng ở
chỗ này, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”

Nam Cung Diệp nhìn quanh đại điện, chợt nở nụ cười,
phóng đãng tà mị, không còn sự yếu đuối như lúc nãy.

“Lan nhi biết không? Đây là cung điện của mẫu phi ta,
nàng sinh hạ ta không lâu liền tự sát mà chết, nàng vì sao muốn sinh ta ra, lại
hoàn toàn không muốn mang ta đi cùng.”

Phượng Lan Dạ thấy hắn nói thổ lộ hết mọi sự, biết
trong tâm hắn rất khổ sở, chỉ là vẫn có sự kiêu ngạo, duy ngã độc tôn trời
sinh, những người như hắn rất thích một mình ngồi trong bóng tối liếm vết
thương của chính mình, con người trước đây phóng đãng ngỗ ngược, tựa hồ không
quan tâm tới bất cứ thứ gì, kỳ thực chỉ là vẻ bề ngoài để che giấu nội tâm bên
trong mà thôi.

Nàng vẫn cho rằng Nam Cung Diệp là con cưng của thiên
tử, những thứ hắn có khiến nhiều kẻ phải thèm muốn, thế nhưng phải tiếp xúc mới
biết được, hắn cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, rất nhiều bí mật không muốn
người khác biết.

Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhìn Nam Cung Diệp
phát tiết, con ngươi lặng lẽ đánh giá đại điện trống trải, tưởng tượng đến
những nữ nhân được tiến cung hẳn là rất bất phàm, Ngọc phi tại sao lại tự sát
sau khi sinh hạ Hoàng tử? Hoàn toàn không có lý do gì để làm vậy, cau mày, từ
từ mở miệng.

“Ngươi nghe ai nói mẫu phi của ngươi tự sát?”

Nam Cung Diệp chậm rãi xoay người lại, trên ngũ quan
tuấn dật ôn nhu còn mang theo một chút mê man, thanh khiết, giống như một tiểu
hài tử thuần khiết, lúc này hắn không có lệ khí, cũng chẳng có sát khí, tựa như
một trích tiên thoát tục, từng bước tiến tới bên cạnh nàng, chìa tay đem Phượng
Lan Dạ ôm vào trong ngực, dường như chỉ có làm thế mới không cảm thấy khó chịu
cùng thống khổ, Phượng Lan Dạ không dám động, tùy ý cho hắn ôm.

“Khi còn bé, thường hay nghe các tiểu thái giám trong
cung nghị luận, nói mẫu phi tự sát mà chết, Hoàng thượng sủng nàng như vậy,
nàng không biết tốt xấu còn vụng trộm với kẻ khác, cuối cùng bị Hoàng thượng
phát hiện, cho nên tự sát.”

Phượng Lan Dạ tưởng tượng đến thời điểm hắn còn nhỏ
như thế mà đã phải chịu quá nhiều nỗi đau, so với nàng cũng không ít hơn, hai
ngươi đồng bệnh tương lân, dùng sự cứng rắn để bảo vệ bản thân, thế nhưng
Phượng Lan Dạ thấy chuyện của Ngọc phi còn rất nhiều nghi vấn, bởi vì chuyện
năm đó không một ai thấy, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, lời đồn đại đã
được lưu truyền rất lâu rồi, chân tướng nguyên bản đã bị mất đi.

“Những… thái giám, cung nữ đó chỉ biết ăn nói luyên
thuyên mà thôi, sao ngươi có thể tin được chứ?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Lan Dạ
vang lên, Nam Cung Diệp buông nàng ra, nắm tay nàng ngồi trên thềm đá, hắn lúc
này hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng lạnh lẽo, thâm trầm, giết người không thấy
máu, thế nhưng trong đôi mắt đó lại lưu chuyển một tia sáng rực rỡ, có ôn nhu,
có dịu dàng.

“Ta đã từng hỏi phụ hoàng, phụ hoàng chỉ nói lời xin
lỗi với ta, hắn đã ngầm thừa nhận rồi!”

Phượng Lan Dạ không nói nữa, nếu như Hoàng thượng cũng
thừa nhận rồi, như vậy thì chỉ sợ chuyện của Ngọc phi là đúng như vậy. trừ phi
Hoàng thượng nói dối, nhưng… hắn cần phải nói dối sao.

“Sau đó ngươi liền tin.”

Nam Cung Diệp lắc đầu, hắn nào có bỏ cuộc dễ như vậy,
hắn chỉ không nói cho phụ hoàng biết mà thôi, hắn muốn tìm ra những điều bí ẩn
của việc mẫu phi tự sát, bởi vì có một người không tin mẫu phi sẽ bỏ hắn lại mà
chết.

Đó chính là ngoại công Quỳ Cơ lão nhân của hắn, ông
nói nữ nhi của ông, giống như hoa sen thánh khiết, băng tâm ngọc khiết, tâm địa
thiện lương, từ nhỏ đến lớn một con kiến cũng không nỡ giẫm lên, làm sao có thể
bỏ con trai và phụ thân mà tự sát được, ông nói mẫu phi của hắn nhất định bị
người ta hại chết, cho nên ông không cho hắn ở trong Hoàng cung, bắt hắn trở
lại Yên Hải.

Thế nhưng hắn có thể bỏ đi thế sao, hắn nhất định phải
tra ra chân tướng, chỉ là đã qua nhiều năm, những người có liên quan đến chuyện
năm đó tất cả đều đã chết, một chút manh mối cũng không có, hắn không thể làm
gì, đành gắng sức xây dựng thế lực của riêng mình.

Hắn nhất định phải tra ra chân tướng.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, ta nghĩ nếu Ngọc phi là một
nữ nử thiện lương, băng tâm ngọc khiết như vậy, nhất định không hy vọng ngươi
khổ sở như thế này đâu.”

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh,
không thể tưởng tưởng ra đến tột cùng vì sao một nữ nhân như thế lại có thể tự
sát, còn có nguyên nhân nào khác chăng.

Nam Cung Diệp chìa tay ra kéo nàng, toàn thân như tỏa
ra hào quang, đôi mắt thâm u nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn đến nỗi Phượng Lan
Dạ có cảm giác sởn tóc gáy, dè chừng hỏi “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hoàn mỹ
mê người, nắm tay nàng, kéo nàng đứng lên “Đi thôi.”

Đã nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng cùng ai nói tới
chuyện này, hiện tại thổ lộ được hết, trong tâm vơi đi rất nhiều, tuy rằng tiểu
nha đầu này có thể là người của Sở Vương Nam Cung Liệt, thế nhưng hắn lại tin
tưởng nàng, Sở Vương dùng cái gọi là ân tình để ép buộc nàng, chỉ sợ cũng vì
đợi đến ngày hái quả mà thôi.

Phượng Lan Dạ nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đang
lôi kéo tay mình, kêu lên “Đi đâu?”

“Không phải đi tới chỗ Hoa phi nương nương hỏi tin tức
của Tư Mã Vụ Tiễn sao?”

Xem ra hắn biết bọn nàng còn chưa tới đó, vội vàng
chạy theo bắt cho kịp thân ảnh phía trước, muốn giẫy ra, nhưng tay hắn vẫn cứ
nắm chặt lấy tay nàng, bàn tay lạnh buốt khi nãy, lúc này đã ấm áp lên rất
nhiều.

Hai người đi ra khỏi đại điện, ngoài của điện, ánh mặt
trời ấm áp, chiếu lên trên người bọn họ.

Huyền ảo ma quái, giống như một bức tranh, đẹp không
sao tả xiết

Cẩm bào màu tím của nam nhân như mây, khuôn mặt mỹ
ngọc, quanh thân ngập tràn hàn khí nhưng lại mang theo chút tà mị, đôi mắt thâm
sâu u tối lộ ra tia khát máu, trong đôi mắt dường như luôn nhìn mọi thứ với vẻ
lơ đãng kia hình như lại đang lưu chuyển một tia sáng đầy màu sắc.

Nữ tử xinh xắn lanh lợi, giống như một đóa ngọc liên
đang hé nở giữa thiên nhiên, thanh thoát, mang theo linh khí của trời đất, lại
thuần khiết đẹp đẽ.

Hảo một đôi tiên đồng ngọc nữ, giống như một tác phẩm
bằng ngọc thạch được tự nhiên tạc khắc mà thành, khiến ai nhìn thấy cũng yêu
thích không rời.

Trước cửa điện, mấy thái giám cùng Hoa Ngạc, Diệp Linh
nhìn bức tranh đó đến ngây người, mãi đến khi Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ
đi tới, mới đột nhiên hoàn hồn “Bái kiến Tề Vương, Tề Vương phi.”

“Đứng lên đi.”

Nam Cung Diệp vung tay, lộ ra khí phách trời ban, tỏa
ra hàn khí cuồn cuộn không ngừng, khiến cho kẻ đứng bên cạnh không kiềm chế
được phải hàng phục, kính cẩn nghe theo.

“Tạ ơn Tề Vương.”

Mấy tên tiểu thái giám đứng dậy, Nam Cung Diệp lãnh
trầm ra lệnh “Quét dọn nơi này cho tốt.”

“Dạ, Vương gia.”

Nam Cung Diệp dẫn Phượng Lan Dạ đi thẳng ra ngoài,
bước trên bạch ngọc bình kiều, đi đến Hoa Thanh điện của Hoa phi.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linh vội vã đi theo sau, còn có
người hầu tùy thân Nguyệt Cẩn của Tề Vương, người này không biết từ chỗ nào
xuất hiện, theo sát người phía trước, một đường đi thẳng tới Hoa Thanh điện.

Hoa Thanh điện nằm ở vị trí chính Tây của hậu cung,
đoàn người vừa mới tới, từ rất xa đã nghe thấy trong điện truyền ra tiếng hoan
hô nói cười, hình như có không ít người đang ở đây, đến khi Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ đi tới, thái giám trực ở cửa cung thất sắc kêu lên “Tề Vương đến,
Tề Vương phi đến.”

Trong đại điện thoáng cái an tĩnh trở lại, đến khi Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi vào, liền thấy Hoa phi cao quý, đẹp đẽ đang
ngồi ở vị trí cao nhất trên đại điện, bên dưới hai bên trái phải còn có mấy
người, có An Vương Nam Cung Quân, An Vương phi Âu Dương Tình, còn có tam Hoàng
tử Nam Cung Tiếp cùng tam Hoàng phi Trầm Vân Tinh, trên mặt Trầm Vân Tinh hơi
hồng hồng, nhìn kỹ giống như bị sưng lên, nàng vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đứng
bên cạnh Nam Cung Diệp, con mắt híp lại, nhưng không nói gì, cúi đầu nhìn xuống
mặt đất.

Ngoại trừ mấy người An Vương cùng tam Hoàng tử, còn có
Văn Tường công chúa, và người ngồi bên cạnh nàng chính là hảo bằng hữu Lâm Mộng
Yểu, vốn dĩ hai người đang trêu ghẹo cười đùa, làm cho mọi người trong đại điện
cười rộ lên.

Thế nhưng lúc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ xuất
hiện, tiếng cười khanh khách ngừng lại, Văn Tường công chúa nhìn Phượng Lan Dạ
lại nhớ tới chuyện bị giáo huấn hôm trước, sắc mặt xấu xí dị thường, hừ lạnh
một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Phượng Lan Dạ, tiện thể buông thêm một câu.

“Thực sự là hiếm thấy nha, một người cao quý như vậy
sao lại đến nơi này.”

Con ngươi Phượng Lan Dạ trở nên u ám, sắc mặt lạnh
băng, nhưng cũng không nói câu nào.

Hoa phi ngồi trên cao sắc mặt trầm xuống, đối với đứa
con gái điêu ngoa bốc đồng của mình có chút phiền não.

“Văn Tường, con lại thất lễ rồi.”

Tiếng nói của Hoa phi vừa dứt, An Vương Nam Cung Quân
cũng mở miệng “Văn Tường, sau này làm việc gì cũng nên có chừng mực.”

Văn Tường Công chúa ở trong cung rất được Hoàng thượng
yêu mến, giống như hòn ngọc quý trên tay, có khi nào bị giáo huấn trước mặt
nhiều người như vậy, lúc này vừa nghe mẫu phi và Hoàng huynh cùng nhau răn dạy
mình, không khỏi tức giận, xoay người đứng lên, hung hăng giậm chân, nháy mắt
chạy vào bên trong nội điện.

Lâm Mộng Yểu đã sớm đuổi theo, vừa chạy vừa gọi với
lại.

“Văn Tường, Văn Tường, đừng tức giận, nương nương cùng
ngũ Hoàng đệ đều không phải có ý đó đâu.”

Hoa phi cùng An Vương nhìn thoáng qua Văn Tường, không
khỏi đau đầu, nữ nhi này không hiểu là đơn thuần hay ngu ngốc đây, cư nhiên từ
trước đến giờ vẫn giao hảo với Lâm Mộng Yểu, phải biết rằng Lâm Mộng Yểu hiện
tại đã không còn như trước, nàng ta là Tấn Vương phi, tâm tất nhiên hướng về
Tấn Vương, mà Tấn Vương cùng An Vương vốn là kẻ thù chính trị, hai người đều
muốn đoạt Hoàng quyền, tự nhiên là kẻ thù không đội trời chung, nàng ta cứ như
vậy thì chỉ chịu thiệt mà thôi.

Hoa phi liếc mắt nhìn nhi tử, xem ra cần phải giáo
huấn nữ nhi một tiếng.

Trên đại điện, Nam Cung Diệp trầm tĩnh, giống như hàn
ngọc thượng đẳng, không ngừng lộ ra nét rực rỡ, lộng lẫy.

Ưu nhã, cao quý mở miệng “Bái kiến Hoa phi nương
nương.”

Phượng Lan Dạ cũng lên tiếng ngay sau đó “Bái kiến Hoa
phi nương nương.”

“Đứng lên đi, mau ngồi xuống, các con đừng có chấp
nhất Văn Tương, nó ở trong cung lâu ngày, có chút tùy hứng mà thôi.”

Trông Hoa phi rất hiền lành, đối với Phượng Lan Dạ có
chút hảo cảm, phất tay ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Nam Cung Diệp dẫn Phượng Lan Dạ ngồi xuống bên cạnh An
Vương Nam Cung Quân, An Vương tuy rằng ôn nhuận như ngọc, nhưng thái độ làm
người cực kỳ thông minh, thấy động tác của bọn họ, trong lòng đã rõ ràng hai
người muốn hỏi hắn chuyện gì, liền bắt chuyện “Thất Hoàng đệ, thất Hoàng muội
ngồi đi.”

“Uh.”

Hai người liền ngồi xuống, Âu Dương Tình vừa nhìn đến
Phượng Lan Dạ, liền lại nghĩ đến Tư Mã Vụ Tiễn, trong lòng không khỏi buồn bực.

Hôm đại hôn, nàng là chính phi lại bị vứt sang một
bên, Vương gia cư nhiên chạy đến chỗ sườn phi qua đêm, hơn nữa mấy ngày kế
tiếp, hắn cũng đều qua đêm tại phòng của tiện nhân Tư Mã Vụ Tiễn kia, làm hại
nàng trở thành trò cười trong An Vương phủ, vừa nghĩ đến đó, sắc mặt của Âu
Dương Tình liền đen lại, hận không thể xé nát khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Vụ
Tiễn, nàng cũng không tin, không có khuôn mặt xinh đẹp đó, Nam Cung Quân còn có
thể sủng nàng ta được nữa sao?

Phượng Lan Dạ không thèm hỏi đông hỏi tây, càng không
thèm nhìn đến khuôn mặt biến đen của Âu Dương Tình, trực tiếp hỏi luôn An Vương
Nam Cung Quân.

“Vụ Tiễn có khỏe không?”

Nam Cung Quân khẽ cười, gật đầu “Uh. Nàng rất tốt.”

Tốt ư? Phượng Lan Dạ gật đầu, nhưng lại nghĩ đến vẻ
mặt đầy căm hận của Âu Dương Tình kia, tốt được sao? Chung quy vẫn cảm thấy
rằng loại nữ nhân như Âu Dương Tình này sẽ không hảo tâm như vậy đâu, xem ra
nàng cần phải đến thăm An Vương phủ một chuyến, nhưng chỉ nghĩ thôi không cần
phải nói ra, ngẩng đầu nhìn Hoa phi nương nương đang ngồi trên cao.

Hoa phi yêu thương nhìn đám người phía dưới, trong mắt
hiện lên sự thân thiết, không giống đang giả bộ.

Phượng Lan Dạ không khỏi tò mò, nhìn Hoa phi cũng
không giống là loại người âm hiểm, có thể ở nơi hậu cung đầy thị phi này như cá
gặp nước, xem ra Hoàng thượng sủng ái nhất không phải Mai phi mà là Hoa phi,
cho nên người bình thường không ai dám động đến Hoa phi, chỉ là Hoàng thượng vì
sao phải sủng ái Hoa phi, đối với Hoàng thượng mà nói, mỹ nữ trong cung nhiều như
mây, dung mạo của Hoa phi chỉ có thể coi là bình thường giữa một rừng hoa,
không bằng cả Mai phi lẫn Nguyệt phi, hay Chiêu nghi kia so với nàng trẻ trung
xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng Hoàng thượng lại độc sủng Hoa phi, trong chuyện
này rốt cuộc có nguyên nhân gì.

Nàng đang chìm trong những suy xét của mình, bên tai
truyền đến tiếng cười ôn nhuận của Hoa phi.

“Khó có được một ngày các con nhớ thương đến đây thăm
ta, vậy thì hôm nay ở lại đây dùng bữa nhé.”

Hoa phi nương nương nói xong, liền phân phó mấy thái
giám lui xuống chuẩn bị thiết yến.

Nếu so sánh với Mai phi, mọi người lại càng nguyện ý
dùng bữa tại cung điện của Hoa phi, cho nên tất cả mọi người đều gật đầu tạ ơn
Hoa phi nương nương.

Lúc này Lâm Mộng Yểu từ trong nội điện đi ra, nghe Hoa
phi nói, vội vàng mang theo sự áy náy muốn ly khai.

“Tạ ơn Hoa phi nương nương, Mộng Yểu không thể dùng
bữa ở đây, nên tới Mai Linh điện rồi.”

“Uh, đi đi. Không lại gặp rắc rối với bà mẹ chồng kia
đó.”

Hoa phi giống như đã hiểu, phất phất tay, thuận tiện
trêu chọc một câu, trong điện cười rộ cả lên, Lâm Mộng Yểu cúi lạy Hoa phi,
thuận miệng nói Văn Tường đã không có việc gì, liền lui xuống.

Hoa phi thấy Lâm Mộng Yểu lui ra ngoài, đứng lên “Các
con cứ đi thăm quan Hoa Thanh điện đi, bản cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một
chút, chốc nữa cùng nhau dùng ngọ thiện.”

“Nương nương, mời.”

Hoa phi đi vào nội điện, kỳ thực là vào xem Văn Tường,
muốn dạy dỗ nàng một chút, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Trong điện, mọi người đứng lên, An Vương Nam Cung Quân
ôm quyền tao nhã cười “Tam Hoàng huynh, thất Hoàng đệ, nếu đã tới Hoa Thanh
điện, bản Vương nghĩa bất dung từ đưa các vị đi thăm quan một vòng.”

“Đã làm phiền.”

Nam Cung Tiếp cùng Nam Cung Diệp gật đầu, đoàn người
đi ra ngoài, An Vương Nam Cung Quân đi đằng trước, An Vương phi Âu Dương Tình
theo sát phía sau, tuy rằng từ đầu tới cuối Nam Cung Quân chưa từng đối tốt với
nàng ta, nhưng có một phu quân tuấn nhã xuất sắc như vậy, nàng vẫn được rất
nhiều người ái mộ, đối với chuyện Nam Cung Quân sủng ái Tư Mã Vụ Tiễn, nàng
cũng chẳng hề trách Nam Cung Quân, nam nhân ai mà không háo sắc, còn hơn Tấn
vương phủ cùng Sở Vương phủ, An Vương phủ rất thanh tĩnh, muốn trách thì phải
trách hồ ly tinh Tư Mã Vụ Tiễn kia, ỷ vào sắc đẹp của mình, độc chiếm phu quân,
nếu có một ngày Vương gia lên làm Hoàng đế, chẳng nhẽ chỉ sủng ái một mình Tư
Mã Vụ Tiễn mà được.

Trên mặt Âu Dương Tình tràn đầy ý cười, thật giống như
một nữ chủ nhân, gương mặt cũng trở nên xán lạn hơn bình thường.

Mọi người ra khỏi Hoa Thanh điện, đi dọc theo hành
lang, thưởng thức cảnh sắc chung quanh Hoa Thanh điện.

Nhắc đến Hoa Thanh điện là phải nhắc đến hoa cỏ ở nơi
này, tuy rằng đã vào đông, thế nhưng ngoài hành lang trồng rất nhiều kỳ trân dị
thảo, tuy rằng chưa nở hoa, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy lá cây hiện ra ngũ
sắc, tiên diễm xinh đẹp, ngẫu nhiên có vài đóa hoa hé nở, tao nhã động lòng
người.

Dọc theo đường đi, mọi người thỉnh thoảng lại thốt lên
vài câu khen ngợi, đôi khi có người hỏi, An Vương Nam Cung Quan liền giải thích
một hồi, không khí trở nên náo nhiệt.

Các nam nhân đi phía trước, nữ nhân theo phía sau, thế
nhưng chỉ có Âu Dương Tình, từ đầu đến cuối đều theo sau cước bộ của Nam Cung
Quân.

Ở phía sau lại càng thuận tiện cho Trầm Vân Tinh chờ
Phượng Lan Dạ, khuôn mặt xinh đẹp, trong trẻo của Phượng Lan Dạ lạnh như một
phiến băng, chẳng thèm nhìn Trầm Vân Tinh, chăm chú nhìn vào đám hoa cỏ trồng
ngoài hành lang.

Nàng phát hiện trong đám hoa cỏ đó có rất nhiều dược
liệu quý giá, không nghĩ tới trong cung điện của Hoa phi cư nhiên gieo trồng
rất nhiều loại dược liệu, nhìn qua thì thấy rất giống những loại hoa cỏ thông
thường, nhưng kỳ thực lại toàn là thành phần dược liệu, cho nên dù đã vào đông
mà vẫn sinh trưởng khỏe mạnh như vậy.

Hoa phi lẽ nào biết y thuật? Bằng không vì sao lại có
nhiều loại hoa cỏ này như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui