Độc Y Xấu Phi

Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Vân Tranh công chúa không thể tin được Tiểu Ngân sẽ xuất hiện ở trong viện Hạng Quân Vãn, phải biết rằng Phượng Cửu đi chỗ nào đều sẽ mang theo Tiểu Ngân, năm đó cho dù nàng ở trên giường bệnh, năn nỉ hắn đem Tiểu Ngân đưa cho mình, Phượng Cửu đều không có đáp ứng, hiện tại vì sao Tiểu Ngân lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ, Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu thật sự có cái quan hệ gì?

Đi theo Vân Tranh phía sau A Nô làm sao không biết suy nghĩ của chủ tử, vội vàng tiến lên, “Tiểu thư, tiểu tử kia chạy nhanh, nói không chừng là một con mèo? Người đừng nghĩ nhiều!”

Nghe A Nô khuyên giải an ủi xong, trong lòng Vân Tranh thư thái một ít. Đúng! Lao qua nhoáng một cái như vậy, nói không chừng chính là mèo, hoặc là động vật khác. Hạng Quân Vãn bề ngoài xấu xí, còn là hạ đường phụ, Phượng Cửu là người kiêu ngạo như thế làm sao lại vừa mắt nàng!

Vốn dĩ, Vân Tranh là ôm thái độ tìm tòi nghiên cứu đến gặp Hạng Quân Vãn, muốn nhìn một chút xấu nữ trong truyền thuyết là cái dạng gì, không nghĩ tới đối phương không có ở đó, Vân Tranh liền không lưu lại lâu, lúc gần đi Vân Tranh hướng Ngọc phu nhân gật đầu cười, “Hôm nay phiền toái phu nhân! Nếu Thái Bình quận chúa không ở, ta đi về trước! Phu nhân, chúng ta hẹn gặp ở thọ yến của Thái hậu!”

“Vân Tranh quận chúa thật sự là quá khách khí! Về sau hãy thường xuyên đến chơi a!”

Chờ đến khi Vân Tranh đi rất xa, Ngọc phu nhân còn đứng tại chỗ liên tục gật đầu. Rốt cuộc là quận chúa, giơ tay nhấc chân đều cao nhã không phải thường nhân có thể học được! Nếu Hạng Quân Nhu có thể có Vân Tranh hỗ trợ, bà cũng yên tâm! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu lúc này đến một gian biệt viện trong kinh thành, Kinh Hồn ở chỗ này.

Sau khi nhìn thấy Kinh Hồn nằm trên giường, Phượng Cửu ngẩn ra, đây không phải là minh chủ võ lâm tân nhiệm sao? Hắn là Kinh Hồn? Đây chẳng phải là đại thủy hướng về Long vương miếu*? Tuy rằng Phượng Cửu biết được Hạng Quân Vãn bên người có một Kinh Hồn, nhưng bình thường Kinh Hồn đều bị Hạng Quân Vãn ủy thác ở bên ngoài, cho nên cũng chưa từng nhìn thấy mặt. Hiện tại sau khi nhìn thấy Kinh Hồn, Phượng Cửu nhịn không được liếc nhìn Hạng Quân Vãn một cái thật sâu.

*Ý chỉ dù đụng phải nước lớn đều không hề hấn gì khi gặp Long vương, vì Long vương có thể điều khiển nước.

Minh chủ võ lâm cùng Hạng Quân Vãn là quan hệ như thế nào? Vì Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu, hắn cùng Kinh Hồn đánh hai trận. Đại hội minh chủ võ lâm, trước đó không lâu có phần thưởng chính là võ lâm chí bảo Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu. Lúc ấy không biết từ chỗ nào chui ra tên tiểu tử thế nhưng đả bại quần hùng, “Liệt Diễm” cũng lần đầu tiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Phượng Cửu vốn dĩ đối với minh chủ võ lâm không có hứng thú, nhưng mà Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu đối với tu luyện nội lực có chỗ tốt rất lớn, cho nên không tiếc cùng Kinh Hồn ra tay quá nặng, cướp đoạt Linh Nhật châu, Kinh Hồn chết cũng không buông tay, hắn mới đả thương nặng Kinh Hồn, hiện tại xem ra, thế nhưng cư nhiên là người của Hạng Quân Vãn?

Phượng Cửu trong lòng áy náy, nhưng mà thời điểm vừa nhìn đến Hạng Quân Vãn cởi áo Kinh Hồn thi châm cho hắn, trong lòng hắn vẫn là có chút không được tự nhiên. Tuy rằng tuổi tác Kinh Hồn thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng tóm lại là nam nhân a! Hơn nữa sau khi hắn có được Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu cũng không có tự mình dùng, mà là hộ tống quay lại Cẩm thành, chẳng lẽ cũng là vì Hạng Quân Vãn?

Vừa nghĩ tới có một nam nhân nguyện ý chết vì Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu trong lòng sưng lên to như cái bát, khó chịu lợi hại. Vãn Vãn là của hắn! Vô luận hết thảy của nàng, đều hẳn là hắn đem đến cho nàng, mà không phải để cho một cái tiểu bạch kiểm đến xum xoe!

Người nào đó ở trong hôn mê bị Phượng Cửu trực tiếp đội lên danh hiệu tiểu bạch kiểm, đối với “tình địch tiềm ẩn”, Phượng Cửu trực tiếp hiện tại đã quên lúc trước thời điểm giành hạt châu nội tâm của hắn còn khen ngợi Kinh Hồn một chút, cảm thấy sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý.

Chờ đến khi Hạng Quân Vãn hạ xuống một châm cuối cùng, Kinh Hồn mới chậm rãi mở to mắt, sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Kinh Hồn kích động muốn vùng dậy, lại bởi vì xương sườn bị gãy nên đau đến đầu đầy mồ hôi. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Nằm yên đừng nhúc nhích! Ngươi hiện tại còn đang bị thương!” Hạng Quân Vãn giúp đỡ Kinh Hồn nằm xuống, lại viết phương thuốc để cho Lạc Tuyết đi lấy thuốc.

“Khiến cho tiểu thư lo lắng! Kinh Hồn vô dụng ——”

Sắc mặt Kinh Hồn tái nhợt, môi vốn dĩ hồng nhuận lúc này trắng không còn chút máu, đoạn xương sướn thứ hai của hắn xém chút nữa đâm phá trái tim, tuy rằng hiện tại được băng bó tốt, nhưng mà chưa nói xong một câu, ngực lại đau đớn lợi hại, thoáng chốc trên trán Kinh Hồn đều là mồ hôi to như hạt đậu, Hạng Quân Vãn vội vàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn.

“Rốt cuộc là ai đả thương ngươi?”

Nhìn thấy Kinh Hồn bị thương thành như thế, Hạng Quân Vãn phi thường tức giận. Nàng đã đem Kinh Hồn cùng Lạc Tuyết trở thành người nhà, Kinh Hồn thật vất vả mới trở nên nổi bật, hiện tại bị trọng thương thành như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn luôn bao che khuyết điểm làm sao không căm tức.

“Tiểu thư, là ta tài nghệ không bằng người……”

Kinh Hồn còn muốn tiếp tục, phát hiện trong phòng còn có người, vừa quay đầu, nhìn thấy Phượng Cửu thì Kinh Hồn ngây dại. “ Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Tiểu thư, nguy hiểm ——” Kinh Hồn giãy dụa đứng lên đem Hạng Quân Vãn hộ ở sau người, ngực bởi vì kịch liệt vận động, máu tươi lại nhiễm đỏ băng vải tuyết trắng.

Kinh Hồn biểu hiện khác thường, cùng ánh mắt Phượng Cửu có chút mập mờ, khiến cho Hạng Quân Vãn đại khái đoán được nguyên do bên trong. Lại an ủi Kinh Hồn, sau khi để hắn ngủ, Hạng Quân Vãn nghiêm mặt đi tới bên Phượng Cửu.

“Vì sao đả thương người của ta?”

Đối với ánh mắt tức giận của Hạng Quân Vãn, trong lòng Phượng Cửu có chút khó chịu. Nàng vì sao để ý Kinh Hồn như vậy? Bất quá, dù cho không vui, Phượng Cửu cũng không hy vọng cùng Hạng Quân Vãn trong lúc đó có cái gì hiểu lầm, hai ba câu đem hiểu lầm lúc đó thẳng thắn nói ra, vừa nghe đến hai người đều là vì nội lực của mình, Hạng Quân Vãn dở khóc dở cười, lại có chút cảm động.

“Vãn Vãn, ta thật không phải là cố ý! Nếu biết được hắn là người của nàng, ta làm sao có thể động thủ chứ! Ta đoạt Linh Nhật châu cùng Linh Nguyệt châu đến vốn dĩ chính là vì nàng a!”

Phượng Cửu thấy Hạng Quân Vãn chưa bao giờ tức giận như vậy, nhất quyết xuất ra thủ đoạn mặt dày mày dạn, cọ đến bên người Hạng Quân Vãn, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng thấp giọng làm nũng, “Đây thực sự là hiểu lầm! Nàng tha thứ cho ta đi!”

“Kinh Hồn tha thứ cho ngươi, ta liền tha thứ cho ngươi.” Phượng Cửu một lòng vì mình, Hạng Quân Vãn cảm động cảm kích cảm tạ, Kinh Hồn lại là người bị hại trong chuyện này, chặt đứt ba cái xương sườn, ít nhất phải nằm một tháng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu không do dự, cúi đầu tiến đến trước mặt Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng mổ lên mặt nàng một cái, “Được! Ta đi tìm Kinh Hồn!”

Phượng Cửu cùng Kinh Hồn rốt cuộc nói chuyện gì, Hạng Quân Vãn không biết, Phượng Cửu đi ra vui tươi hớn hở, Kinh Hồn lại là nhắm mắt lại giả bộ ngủ, biểu tình của hai nam nhân rõ ràng không đồng nhất, khiến cho trong lòng Hạng Quân Vãn dâng lên nghi hoặc, Kinh Hồn không tiếp tục truy cứu, Hạng Quân Vãn cũng không có tiếp tục truy vấn, mà là chờ đến khi Kinh Hồn uống thuốc rồi, lại dặn dò luôn miệng mãi mới rời đi.

Chờ Hạng Quân Vãn đi rồi, Kinh Hồn mở to mắt, nhìn cửa. Lời của Phượng Cửu nói vẫn còn vọng bên tai hắn, cái nam nhân kia lại là thiếu chủ Bàn Long thành? Trong lòng Kinh Hồn bất giác dâng lên một cỗ vị chua xót mà hắn cũng không hiểu.

“Vãn Vãn, là của ta.”

Câu nói kia, thủy chung vọng ở bên tai Kinh Hồn, bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu Hạng Quân Vãn của hắn như vậy, khiến cho Kinh Hồn hận không thể một quyền bay qua đánh ở trên khuôn mặt yêu nghiệt của Phượng Cửu. Nhưng mà, hắn không thể ra tay. Theo đúng như lời của Phượng Cửu, mình là bại tướng dưới tay của hắn, nay thế cục ác liệt như vậy, hắn làm sao có thể bảo hộ Hạng Quân Vãn?

Trở nên mạnh mẽ! Trở nên càng mạnh! Mạnh đến khi có đủ năng lực đứng ở bên người nàng cùng nàng sánh vai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui