Độc Y Xấu Phi

Edit: Sushi

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

“Rời đi?” Công Tôn Lan Tịch kinh ngạc nhìn Hạng Quân Vãn, nàng vạn lần không ngờ một chút tâm tư của mình lại bị Hạng Quân Vãn nhìn thấu, một người mình mới nhận thức không lâu cư nhiên lại thấu hiểu tâm tư của mình, chẳng lẽ đây là “tri kỷ” sao?

“Đúng! Nếu ngươi muốn rời khỏi hoàng cung, việc ta xuất giá chính là một cơ hội vô cùng tốt, ta sẽ giúp ngươi!”

Thấy Công Tôn Triêu Tịch quay người trở lại nghe ngóng, Hạng Quân Vãn thấp giọng nói, “Nếu ngươi đã quyết định chắc chắn, thì phái cung nữ lại đây báo ta một tiếng. Ta là người duy nhất có thể giúp đỡ ngươi, hãy tin tưởng ta!”

Chẳng biết tại sao, sau khi nghe câu “hãy tin tưởng ta” sau cùng kia, lòng Công Tôn Lan Tịch lập tức tràn đầy tín nhiệm, lập tức quyết định tức khắc: “Được! Ta nghe lời ngươi!”

“Buổi tối cứ ở trong tẩm cung của ngươi chờ ta, ta sẽ đến tìm ngươi!”

Hai người ước định thật tốt, Công Tôn Lan Tịch bước nhanh đuổi theo bọn Công Tôn Triêu Tịch, nhìn Công Tôn Lan Tịch chạy đến mặt mày đỏ bừng, Công Tôn Triêu Tịch cười lạnh một tiếng, “Quan hệ của ngươi và nàng lại tốt ghê, lúc đi còn kéo ngươi nói chuyện thân mật như vậy.”

Đối với trào phúng của Công Tôn Triêu Tịch, Công Tôn Lan Tịch không chút phản ứng, chỉ cúi đầu. Bộ dạng trầm mặc của nàng cũng khiến cho Tam công chúa Công Tôn Hạc Tịch tâm tình càng thêm bức bối, mới vừa rồi đã bị Hạng Quân Vãn trách móc, hơn nữa Phượng Cửu xuất hiện một mực làm lơ nàng, oán giận trong lòng Công Tôn Hạc Tịch đều do Công Tôn Lan Tịch gây nên.

“Đại tỷ, ngươi đã quên hay sao, tại cung yến lần trước nha đầu chết tiệt kia luôn luôn bảo vệ Hạng Quân Vãn!”

Công Tôn Hạc Tịch trêu chọc một phen, Công Tôn Triêu Tịch cũng đến góp phần, tiến lên giáng một bạt tai lên mặt Công Tôn Lan Tịch, “Tiện nhân, chắc là giống con ả tiện nương của ngươi!”

Các cung nhân không may đi ngang qua bên cạnh chứng kiến hết thảy, mấy chuyện tình giữa các vị công chúa hoàng gia, bọn hắn nô tài sao dám hỏi tới? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Công Tôn Lan Tịch bị giáng một chưởng, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt hung ác dọa người đến mức bọn Công Tôn Triêu Tịch phải lui lại một bước, “Ngươi muốn làm gì!” Khi dễ Công Tôn Lan Tịch nhiều năm như vậy, Công Tôn Triêu Tịch còn chưa bao giờ thấy qua cái dạng biểu tình này đâu.

“Nếu ngươi lại dám mắng mẹ ta, ta phải đi tìm phụ hoàng hỏi hắn một chút, ta rốt cuộc là tiện nhân nào sinh! Nếu ta không phải người, mà là thứ này thứ nọ, vậy phụ hoàng là cái gì!” Công Tôn Lan Tịch hung hăng quệt máu vương trên khoé miệng, bộ dáng dữ tợn, khiến cho một tiếng tiện nhân nghẹn khuất trong miệng Công Tôn Triêu Tịch, không cách nào mắng ra được.

Không để ý tới ba tỷ tỷ, Công Tôn Lan Tịch xoay người rời đi. Chờ nàng đi xa, Công Tôn Cẩm Tịch mới vỗ vỗ ngực, “Đại tỷ, tứ muội khi nào thì kiêu ngạo thành như thế?”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Bị Công Tôn Lan Tịch nghẹn một bụng khí, Công Tôn Triêu Tịch liền phát tiết trên người Công Tôn Cẩm Tịch, “Con tiện nhân kia cho là mình là ai! Chờ ta thưa với mẫu hậu, đem nàng gả đên nơi hoang vắng, làm cho nàng muốn khóc cũng khóc không được! Nàng nhất định phải vì hôm nay dám đe doạ ta mà trả giá đắt!”

Công Tôn Triêu Tịch trong mắt ngoan độc, khiến Công Tôn Cẩm Tịch cùng Công Tôn Hạc tịch kinh hãi, hai người vội vàng ngậm miệng lại.

Tuy rằng Hoàng hậu cùng bồ tát có vẻ giống nhau, vẻ mặt ôn hoà, nhưng mà hôn sự của các nàng đều do một tay người thao túng. Người nào không biết Hoàng hậu thương yêu nhất chính là nữ nhi thân sinh của mình, nếu Công Tôn Triêu Tịch thật sự huyên thuyên trước mặt Hoàng hậu, hôn sự của các nàng có thể bị huỷ hết, đó cũng là vì sao hai người trước sau vẫn hùa theo Công Tôn Triêu Tịch.

Công Tôn Lan Tịch trở về tẩm cung của mình, Đông Trùng lập tức tiến ra đón, lại nhìn thấy vết máu trên khoé môi nàng, Đông Trùng lêu lên thất thanh, “Công chúa, đại công chúa lại khi dễ người?”

“Không có chuyện gì.”

Công Tôn Lan Tịch vừa định ngồi xuống, Đông Trùng nhanh tay giữ chặt nàng.”Đừng nhúc nhích!”

Đông trùng lập tức cho người lấy khối băng, cao dán mặt, tỉ mỉ dán lên khoé miệng Công Tôn Lan Tịch.

“Đau a, Đông Trùng!”

“Công chúa, nếu ngươi không muốn huỷ dung, phải nghe lời ta!” Khi gặp chuyện, Đông Trùng luôn phi thường cố chấp. Không lay chuyển được Đông Trùng, Công Tôn Lan Tịch đành phải để nàng tùy ý xử lý cho mình. Quả nhiên không được bao lâu, hai má sưng đỏ đả bớt nhiều, cũng không đau đớn như vậy nữa.

“Đông Trùng, nếu không có ngươi, ta cũng không biết sống thế nào.”

Nhìn bộ dạng Đông Trùng thở dài nhẹ nhõm, Công Tôn Lan Tịch không khỏi mỉm cười.

“Ha ha, công chúa yên tâm, ta sẽ không bao giờ rời đi, vẫn sẽ hậu hạ ngươi!”

Lời của nàng chắc chắn như vậy, khiến cho Công Tôn Lan Tịch nhớ đến Hạng Quân Vãn lúc trước tẩm cung Thái hậu, đến đề nghị của Hạng Quân Vãn. Mang nàng ra ngoài, Hạng Quân Vãn đương nhiên vui vẻ thực hiện, nếu mang theo Đông Trùng, Hạng Quân Vãn còn có thể đáp ứng sao? Dù sao mang công chúa ra khỏi hoàng cung là một tội danh rất lớn, một lần mang đi hai người, có thể được hay không?

Công Tôn Lan Tịch lâm vào trầm tư, chân mày cau lại. Thấy nàng như thế, Đông Trùng lại tưởng Công Tôn Lan Tịch đang lo lắng cho Hạng Quân Vãn, vội vàng an ủi, “Công chúa, tuy rằng người cùng Thái Bình quận quen biết chưa lâu, nhưng ta thấy nàng là một người rất tốt, cho nên người tốt nhất định sẽ có báo đáp tương ứng, Phượng thiếu chủ nhất định là người có thể phó thác cả đời!”

Phượng Cửu? Nghĩ đến lời nói Phượng Cửu mới vừa rồi, Công Tôn Lan Tịch có thể khẳng định Phượng Cửu đã đặt Hạng Quân Vãn thứ nhất trong tim hắn. Nàng cũng từ tận đáy lòng vui vẻ cho Hạng Quân Vãn, chỉ là bây giờ nàng lo lắng không biết làm sao đem Đông Trùng ra khỏi cung.

Cho tất cả mọi người lui ra ngoài, Công Tôn Lan Tịch chỉ để lại một mình Đông Trùng, “Đông Trùng, nếu ta có cơ hội rời hoàng cung, ngươi có nguyện ý theo ta không?”

Công Tôn Lan Tịch rất luyến tiếc Đông Trùng, trong trí nhớ của Công Tôn Lan Tịch, các nàng từ trước đến nay sống nương tựa lẫn nhau, nếu nàng thật sự ra đi, công chúa trong cung không thấy, Đông Trùng chắc chắn sẽ bị hắn nắm đi tra tấn, nàng không thể tàn nhẫn như thế.

“Công chúa ngươi nói cái gì!” Đông Trùng vươn tay sờ sờ trên trán Công Tôn Lan Tịch, “Không có phát sốt! Công chúa, ngươi cũng đừng nằm mơ mà, chúng ta trốn không thoát đâu!”

Tuy rằng Công Tôn Lan Tịch nằm mộng cũng muốn rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái lồng giam đẹp đẽ này, nhưng mà Đông Trùng cảm thấy điều này chỉ là mộng, vĩnh viễn không thể thực hiện.

“Đông Trùng!” Công Tôn Lan Tịch bắt lấy tay Đông Trùng, “Nếu, ta nói nếu có cơ hội như vậy, ngươi có nguyện ý theo ta rời đi hay không?”

Công Tôn Lan Tịch còn hỏi lại như thế, khiến cho Đông Trùng sửng sốt, sau đó dùng sức gật đầu, “Công chúa, nếu thật sự là như vậy, công chúa đi đâu, ta đi đó, ta vĩnh viễn đều đi theo công chúa!”

Có những lời này của Đông Trùng, Công Tôn Lan Tịch an tâm, an tâm chờ Hạng Quân Vãn ước hẹn ban đêm sẽ đến.

Vì điều này, mãi đến tận đêm khuya, Đông Trùng không hiểu vì sao đã trễ như vậy mà Công Tôn Lan Tịch vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, chỉ biết ngáp ngắn ngáp dài, như trước canh giữ bên cạnh.

Đêm khuya quá nửa đêm, có người gõ cửa, khiến Đông Trùng đang gà gật thất kinh, vội vàng ngồi xuống. “Đông Trùng, đi mở cửa!”

Công Tôn Lan Tịch không được sủng ái, cho nên nàng ở một cái tẩm cung xa xôi, người hầu hạ cũng ít, ban đêm nàng luôn phái người đi nghỉ ngơi, chỉ để lại độc một mình Đông Trùng.

Vừa mở cửa, Đông Trùng liền thấy hai thân ảnh khoác áo đen phi vào, vừa định thét chói tai, một người đã tiến lên che miệng nàng lại.

“Ngươi rốt cuộc đã đến!” Công Tôn Lan Tịch tiến lên thì thấy, quả nhiên là Hạng Quân Vãn, người phía sau là Lạc Tuyết.

Công Tôn Lan Tịch sáp tới cửa đón tiếp, Lạc Tuyết buông tay ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Đông Trùng hơi có cảm giác mộng mị, “Công chúa, các nàng, các nàng tới làm cái gì?”

“Đến đây, chúng ta đi ra ngoài!”

Lúc nãy nghe được mong muốn của Lan Tịch, muốn mang Đông Trùng đi, Hạng Quân Vãn nhíu nhíu mày. Vốn dĩ chỉ tính mang Công Tôn Lan Tịch ra ngoài, bây giờ còn muốn dẫn theo một cung nữ, khó khăn có chút lớn.

Biểu tình của Hạng Quân Vãn Công Tôn Lan Tịch đều thu hết vào trong mắt, biết mình đã làm nàng khó xử, nhưng Công Tôn Lan Tịch vẫn nhịn không được mở miệng cầu Hạng Quân Vãn, “Quận chúa, Đông Trùng theo ta mười mấy năm, là người tri kỷ nhất của ta, ta không thể để lại nàng một mình ở chỗ này, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ mang nàng đi

Đông Trùng lúc này cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhìn ra Hạng Quân Vãn khó xử, lại nhìn thấy Công Tôn Lan Tịch như vậy vì mình lo lắng, Đông Trùng vội vàng quỳ gối trước mặt Hạng Quân Vãn, “Quận chúa, người không cần để nô tỳ xen vào, chỉ cần mang quận chúa ra ngoài là được. Nô tỳ chỉ cầu quận chúa, hãy chiếu cố tứ công chúa thật tốt! Nàng thật sự, là một người tốt! Nô tỳ dập đầu cầu xin người!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Đông Trùng ——” Nhìn bộ dáng Đông Trùng dập đầu như vậy, mước mắt Công Tôn Lan Tịch chảy thành dòng, chỉ có thể quay đầu, nhìn về phía Hạng Quân Vãn.

“Không tệ! Là một nha đầu trung thành!”

Đối với cặp chủ tớ này, ai cũng luyến tiếc người kia, khiến Hạng Quân Vãn cao hứng. Nàng vốn dĩ còn lo lắng Công Tôn Lan Tịch sau khi ra khỏi cung, không có người chiếu cố, một mình không biết có thể thích ứng với cuộc sông dân gian không, hiện tại tốt lắm, có Đông Trùng đi theo, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.

“Mang ngươi đi, cũng không phải là không thể, bất quá phải đợi vài ngày, ngươi có thể chờ không?”

Hạng Quân Vãn nói như vậy, nhãn tình hai người Công Tôn Lan Tịch cùng Đông Trùng đều sáng lên, “Thật sự?”

“Đương nhiên là thật! Lạc Tuyết, đỡ Đông Trùng đứng dậy!”

Hạng Quân Vãn cùng Công Tôn Lan Tịch trao đổi kế hoạch cụ thể, khiến cho Công Tôn Lan Tịch sáng mai lặng lẽ đến tẩm cung Hoàng hậu, tìm cơ hội dịch dung thành Lạc Tuyết theo nàng xuất giá, mà Lạc Tuyết dịch dung thành Lan Tịch lưu lại trong cung, thế thân cho nàng, chờ đến khi nàng an toàn rời đi.

“Chờ thêm hai ngày, ta cho Đông Trùng một viên ngất dược, ngươi ăn xong sẽ ngủ say ba ngày, không khác gì đã chết, đến lúc đó chúng ta đem nàng vận chuyển ra khỏi hoàng cung, sau đó các ngươi liền có thể đoàn tụ.”

Hạng Quân Vãn nói như thế, Công Tôn Lan Tịch hoàn toàn yên tâm. Từ đêm yến hội, Công Tôn Lan Tịch đã cảm thấy Hạng Quân Vãn không giống nữ tử tầm thường, không ngờ nàng lại hữu dũng hữu mưu như thế!

“Hết thảy đều nghe theo ngươi!” Công Tôn Lan Tịch cầm tay Hạng Quân Vãn, “Quân Vãn, cám ơn ngươi!”

“Không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu mà!” Hạng Quân Vãn cười đến xán lạng, tuy rằng vết bớt trên mặt vẫn doạ người như trước, nhưng mà Công Tôn Lan Tịch lại cảm thấy Hạng Quân Vãn đẹp hơn bất cứ nữ tử nàng từng gặp.

Thương lượng xong xuôi, Hạng Quân Vãn mang theo Lạc Tuyết rời đi. Nhìn đôi chủ tớ biến mất trong màn đêm, Công Tôn Lan Tịch rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mà ngay cả Đông Trùng cũng vui vẻ đầy mặt.

“Công chúa, đến bây giờ ta còn không tin đây là thật sự! Thái Bình quận chúa nguyện ý giúp chúng ta, thật sự là quá tốt!”

“Đúng vậy!” Công Tôn Lan Tịch nắm chặt nắm tay, tương lại hết thảy thành bại trong ngày mai!

Ngày đại hôn, Hạng Quân Vãn rất sớm đã bị kêu dậy, tắm gội lau rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, toàn thân khoác mộ lớp lụa hồng, lại bị các ma ma tay nghề tốt nhất trong cung bắt mặc một lớp cẩm y, sau lại có một lớp lót, cuối cùng mới là giá y.

Lấy thân phận quận chúa xuất giá, hồng y trên người Hạng Quân Vãn cũng không phải hỉ phục đơn thuần, mà thêu hình kim phượng, mũ phượng trên đầu cũng hoa lệ vô cùng, càng thêm nhấn mạnh thân phận của nàng, vết bớt trên mặt đã được một lớp cao che kín, trang điểm tỉ mỉ một phen, nàng cư nhiên cũng là giai nhân thanh tú.

“Chúc mừng quận chúa! Chúc mừng quận chúa!”

Nhân cơ hội mọi người đều vây quanh Hạng Quân Vãn, Công Tôn Lan Tịch bị Lạc Tuyết đưa ra khỏi Thiên điện.

“Công chúa, đắc tội!” Lạc Tuyết xuất ra đồ nghề này nọ, vẽ loạn trên mặt Công Tôn Lan Tịch. Chờ Lạc Tuyết chuẩn bị thật tốt, khi Công Tôn Lan Tịch ngắm gương mặt mình trong gương, cả mặt có chỗ nào là của mình đâu, hoàn toàn chính là Lạc Tuyết rồi!

“Thật sự thần kỳ quá đi!” Công Tôn Lan Tịch vuốt mặt mình, là da vẫn mềm mịn không thay đổi, một chút khác nhau cũng không có, thật là làm cho người ta giật mình.

Lạc Tuyết cười không nói gì, lại vẽ loạn trên mặt chính mình một phen, lúc nàng quay đầu, bộ dạng hoàn toàn là Công Tôn Lan Tịch. Khiến Công Tôn Lan Tịch kinh ngạc hết sức, không khỏi càng thêm khâm phục Hạng Quân Vãn. Có thể có một nha đầu xuất sắc như thế, Hạng Quân Vãn chắc hẳn phải là cao nhân!

Hai người trao đổi quần áo, hiện tại nhìn đối phương mang bộ dáng của mình, đều nở nụ cười.

“Công chúa, hiện tại ngươi chính là Lạc Tuyết, nhưng trăm ngàn đừng để lộ manh mối!” Lạc Tuyết cười ngọt ngào, Công Tôn Lan Tịch gật gật đầu. Vừa mới chuẩn bị xuất môn, Công Tôn Lan Tịch gọi Lạc Tuyết lại, cẩn thận dặn dò nàng một chút chuyện trong cung, “Ngươi yên tâm, hết thảy đều có Đông Trùng, nàng biết tình hình trong cung của ngươi!

Giao thân phận rõ ràng xong, hai người xuất môn, Lạc Tuyết đi tới trước mặt Đông Trùng. Tuy biết vị công chúa trước mặt đã không phải Công Tôn Lan Tịch, nhưng Đông Trùng nhìn bộ dạng Lạc Tuyết giống hệt Công Tôn Lan Tịch, vẫn nhịn không được há hốc miệng, xém chút kêu lên thành tiếng.

Giống! Quá giống! Quả thực giống nhau như đúc! Mà ngay cả nàng theo Công Tôn Lan Tịch nhiều năm như vậy, chỉ nhìn bằng mắt căn bản nhận không ra sự khác biệt của hai người.

“Công, công chúa……” Đông Trùng cà lăm nói.

“Vất vả cho ngươi! Chỉ chờ hai ngày thôi, ngươi có thể cùng chủ tử nhà ngươi gặp mặt!” Lạc Tuyết hòa ái, rất nhanh làm cho Đông Trùng bớt khẩn trương, bình tĩnh đối đãi Lạc Tuyết như Công Tôn Lan Tịch.

Chờ hết thảy sự chuẩn bị đã được sắp xếp, Triệu Mạn chống quải trượng chậm rãi đi đến.

Bình thượng Hạng Quân Vãn luôn một thân bạch y, hôm nay một người rực đỏ, nhưng lại có uy nghi không thể xâm phạm.

“Được! Rất tốt!” Triệu Mạn gật gật đầu, trong lòng kích động không thôi, nhưng trên mặt không hề biểu lộ cái gì. “Đây là đồ cưới ai gia tặng cho ngươi, cầm đi!” Triệu Mạn đưa cho Hạng Quân Vãn một hộp gấm bằng gỗ chạm khắc, nhìn qua cũng không thấy gì đặt biệt. Chỉ là Hạng Quân Vãn biết, Triệu Mạn cho nàng nhất định là đồ tốt nhất, vội vàng nhận lấy.

Vừa đem hộp gấm thu lại, một tiếng “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm, Thái tử đến ——” Công Tôn Nam dắt Hoàng hậu cùng Công Tôn Ký tiến đến chúc mừng.

Hoàng hậu như trước vận một thân phục trang đẹp đẽ, bộ dáng rộng lượng lại thong dong, ngược lại Thái tử Công Tôn Ký, có chút ngoài cười nhưng trong không cười.

“Chúc mừng muội muội!” Công Tôn Ký tiến lên mỉm cười, đem lễ vật đưa lên.

“Là ta hẳn phải chúc mừng tỷ phu! Chờ đại tỷ trở thành con dâu hoàng gia, ta nhất định đưa một phần hậu lễ cho tỷ phu!” Hạng Quân Vãn quay lại cho Công Tôn Ký một cái tươi cười. Nàng đã sớm từ chỗ Phượng Cửu biết được chuyện tình Hạng Quân Mỹ cùng Hạng Quân Nhu, cặp tỷ muội như hoa này vẫn còn bị giam trong lao lý của Thái tử đâu, nói vậy, chắc hắn ngày ngày trôi qua rất không tốt rồi!

Bị Hạng Quân Vãn tươi cười kích thích, ánh mắt Công Tôn Ký lóe lóe, chỉ biết cười xấu hổ. Sau khi Hạng Quân Mỹ cùng Hạng Quân Nhu bị giam, hắn còn chưa có nhìn qua con tiện nhân kia. Chuyện tình Hạng Quân Mỹ đã bị hoàng gia che lấp vô cùng tốt, ngay cả Ngọc phu nhân cũng không biết, Hạng Trị Chung càng không thể nói cho Hạng Quân Vãn.

Xác định một lời của Hạng Quân Vãn chỉ là vô ý, Công Tôn Ký thu liễm tâm tình, nho nhã cười, “Đa tạ muội muội cát ngôn!”

Thấy Công Tôn Ký có thể bảo trì trấn định như thế, Hạng Quân Vãn thiệt tình thay Ngọc phu nhân cảm thấy bi ai. Nói vậy chừng không bao nữa, nàng sẽ nghe được hai nữ nhân của mình lâm trọng bệnh, cuối cùng là tin tức hương tiêu ngọc vẫn. Không biết khi đó, con người luôn thấy sang bắt quàng làm họ như vậy, có thể hay không thừa nhận nữ nhi.

Hạng Quân Vãn kết hôn, ngoại trừ Hạng Trị Chung cùng Triệu Mạn thật sự vì nàng cảm thấy cao hứng, Công Tôn Nam cũng cao hứng từ tận đáy lòng. Phượng Cửu nói chuyện giữ lời, sắt nửa năm đã được chuyển đến biên giới Thương Nguyệt Quốc, điều này sao có thể khiến hắn mất hứng được.

Một cái xấu nữ, đổi lấy sản lượng sắt hai năm của Bàn Long Thành, cớ sao mà không làm chứ! Thiên hạ chỉ sợ không có vụ mua bán nào lời hơn!

Lúc này, Công Tôn Nam nhìn Hạng Quân Vãn bằng ánh mắt tràn ngập từ ái, giống như Hạng Quân Vãn chính là một khối sắt di động, sợ hầu hạ không tốt, khiến cho Phượng Cửu đổi ý. Lần này Hạng Quân Vãn đại hôn, Công Tôn Nam tự mình chọn lựa bảo bối trong quốc khố, vì Hạng Quân Vãn chuẩn bị đồ cưới.

Đống đồ cưới đồ sộ kia khiến Hoàng hậu nhìn đến cảm thấy quá mức kinh ngạc, vốn dĩ còn tính khuyên bảo Công Tôn Nam, nói như thế là không thích hợp, bất quá chỉ là được sắc phong quận chúa, công không phải một công chúa thật sự. Chỉ là lời này vừa nói ra, Hoàng hậu đã bị Công Tôn Nam hung tợn chửi bới một hồi, nói nàng là đàn bà con gái, không hiểu cái gì hết. Cho dù để hắn lấy quốc khố đi đổi hai năm quặng sắt, hắn cũng nguyện ý.

Cho nên, sau khi bị Công Tôn Nam hung hăng giáo huấn, Hoàng hậu cũng cho Hạng Quân Vãn nhiều lễ vật quý trọng, chí tính sơ sơ đồ cưới trong cung cúng đã là hai trăm hòm.

Hạng Trị Chung vì Hạng Quân Vãn xuất giá, xém chút đem phủ tướng quân quét sạch sẽ, hơn nữa cùng hoàng cung sốt sắng không kém, mướn cả ba trăm sáu mươi người nâng đồ cưới, đem lụa đỏ cùng trang sức trải dài mười dặm. Mấy việc này khiến cho mấy vị công chúa cùng mấy tiểu thư chưa gả trong phủ tướng quân hâm mộ muốn hỏng luôn. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Sau khi nhận chúc phúc từ Công Tôn Nam cùng Hoàng hậu, Phượng Cửu đã đến cửa tẩm cung Thái hậu.

Thanh Đằng vội vàng tiến lên đội hồng sa cho Hạng Quân Vãn, những người khác cũng đều lui ra, người săn sóc dâu hộ tống Hạng Quân Vãn ra cửa cung, Công Tôn Lan Tịch dịch dung thành Lạc Tuyết nâng Hạng Quân Vãn xe ngựa do mười bốn con ngựa kéo, Phượng Cửu đã ngồi trong xe ngựa chờ nàng, Lạc Tuyết liền đem phấn sa buông.

Bất đồng với hôn lễ truyền thống, Phượng Cửu cũng không cưỡi tuấn mã đến thú Hạng Quân Vãn, ngược lại chờ ở trong xe. Nếu Phượng Cửu ra mặt, chỉ sợ toàn bộ kinh thành đều bị ngươi đổ ra xem bịt mất đường đi.

Hướng về đám người Công Tôn Nam chắp tay, sau đó đội ngũ rước dâu gióng trống khua chiêng tiến về phủ tướng quân.

“Vãn Vãn ——” Chờ xe ngựa lăn bánh, tay Phượng Cửu lồng vào bàn tay Hạng Quân Vãn. Cách một lớp hồng sa, Phượng Cửu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuông mắt Hạng Quân Vãn cùng chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp.

Tuy rằng nàng không xa lạ gì Phượng Cửu, nhưng lúc này mặt Hạng Quân Vãn lại nóng cháy dữ dội, trong lồng ngực như có cả vườn hồng mai, rơi rụng khắp nơi tán lạn. Vừa nghĩ tới chính mình cùng với người này thành thân, cùng với hắn cùng cả đời, Hạng Quân Vãn cũng có chút khẩn trương. Rốt cục, đã phải lập gia đình rồi!

“Thật sự là một tân nương thẹn thùng……” Phượng Cửu xuyên qua lớp vải, hà hơi bên tai Hạng Quân Vãn, khiến nàng cả kinh ngẩng đầu, vừa vặn rơi vào ánh mắt trêu tức của hắn.

“Chàng làm sao vậy! Buông tay, qua ngồi bên kia đi!”

Lời này nói ra, Hạng Quân Vãn tự mình cũng cảm thấy không được tự nhiên. Đặc biệt là thanh âm của nàng, lúc này vừa nũng nịu, vừa đắc ý vừa làm nũng, mang theo một loại mị hoặc mê người.

“Cô nương ngốc!”

Phượng Cửu tự nhiên là thích Hạng Quân Vãn như thế, bọn họ quen nhau đã lâu, từ cảm mến trở thành yêu thương, cả một đoạn đường thật dài, trải qua không ít chuyện tình, hai người cảm tình lại ngày càng sâu đậm. Nay, cùng với nữ tử yêu thích trong lòng thành hôn, Phượng Cửu làm sao mất hứng được!

“Ta chính là không buông tay! Cả đời cũng không buông!”

Phượng Cửu chẳng những không buông tay, ngược lại nhanh chóng cùng năm ngón tay của nàng đan vào nhau, ánh mắt lại chăm chú si mê nhìn gương mặt nàng, giống như muốn đem hồng sao nhìn thấu.

Cảm nhận được hai đoá hoa lửa trong mắt Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn vội vàng đem mặt xoay qua chỗ khác, làm bộ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Nói là xe ngựa, kỳ thật là một đại liễn, được phủ hồng xa, người ở phía ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy trong xe, người trong xe cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Ra khỏi hoàng cung, dân chúng đã sớm chờ đội ngũ rước dâu lập tức vây xem.

May mắn Công Tôn Nam đã sớm chuẩn bị, huy động cấm vệ quân hộ tống đoàn người, nhưng dân chúng kéo đến nhiều lắm, tất cả mọi người đều muốn chiêm ngưỡng Phượng Thiếu chủ phong hoa tuyệt đại. Tuy rằng cách một lớp rèm sa, có cố cũng không xem được rõ ràng, nhưng mà hình tượng cao lớn tuấn lãng Phượng Cửu đã sớm xâm nhập lòng người, vừa nhác thấy bóng vị công tử trong xe vĩ ngạn cao ngất, lại khiến cho dân chúng Cẩm thành hoan hô rầm rộ.

Tuy rằng đối với việc Phượng thiếu chủ lựa chọn Hạng Quân Vãn làm tân nương, rất nhiều người trong lòng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng mà càng nhiều người khác thật tình chúc phúc. Dù sao sau một đoạn hôn nhân của Hạng Quân Vãn cùng Công Tôn Trường Khanh, tất cả mọi người đều thấy được Hạng Quân Vãn rộng lượng thong dong, so sánh tới lui, trong lòng càng thêm hướng về Hạng Quân Vãn.

Dọc theo đường đi, sáo và trống diễn không ngừng, vô cùng náo nhiệt, rốt cục đã đến phủ tướng quân.

Phủ tướng quân bởi vì Hạng Quân Vãn xuất giá, đã sớm được trang trí lại hoàn toàn. Tân phòng Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn được an bài ở sườn tây phủ tướng quân, mà việc đầu tiên phải làm sau khi đến phủ là phải bái đường.

“Đến đây đến đây! Tân lang tân nương đến đây!”

Lúc trước Phượng Cửu tuy rằng đã tới phủ tướng quân rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều tận lực tránh né người khác, ngoại trừ Hạng Quân và một số người thân, chưa có ai thấy được dung mạo Phượng Cửu.

Sau khi biết được Nhị cô gia là thiếu chủ Bàn Long Thành, hạ nhân phủ tướng quân đã sớm chờ mong muốn thấy nam tử kinh người này, cho nên lúc này Phượng Cửu nắm tay Hạng Quân Vãn tiến vào, người có thể tranh thủ đến xem đều trốn trong một góc phòng, một đám nhìn chằm chằm Phượng Cửu.

“Oa, Nhị cô gia thật sự là nhân trung chi long!”

“Đúng vậy a! Nhị tiểu thư thật có phúc khí! Có phu quân tốt như thế, thật sự là chết cũng an tâm!”

“Phi —— Ngươi nói cái gì đấy! Đại cát đại lợi nói cái gì mà chết, phi phi phi!”

Từ khi ăn được Linh Thiên châu cùng Linh Nguyệt châu, nội lực Hạng Quân Vãn tăng lên nhiều, thính lực cũng vô cùng tốt. Mấy tiểu nha đầu thanh âm líu ríu tuy rằng không lớn, nàng một chữ nghe cũng không sót. Lại nhìn nam tử hồng y vĩ ngạn phía trước, Hạng Quân Vãn trong ngọt như ăn mật. Làm nữ nhân, trong lòng luôn có hư vinh nho nhỏ. Có một nam nhân vĩ đại như thế làm bạn, là vinh hạnh của nàng.

Hạng Trị Chung sáng sớm đã dậy, lo lắng chờ ở phủ tướng quân, cách một đoạn thời gian lại cho người đi hỏi thăm Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn đến chỗ nào rồi. Hiện tại nhìn người tiến vào, trên mặt hắn đã sớm nở hoa.

Tương phản với Hạng Trị Chung, Ngọc phu nhân tuy rằng cũng đang cười, nhưng mà tươi cười lại không có chút ấm áp.

Vì Hạng Quân Vãn xuất giá, Hạng Trị Chung cho người quét sạch bảo bối trong nhà. Hắn nguyên bổn là võ tướng, nhiều năm chinh chiến xa nhà, đối với kim ngân tiền bạc chưa bao giờ để trong lòng, đều do Ngọc phu nhân xử lý. Vừa nghĩ tới Hạng Quân Nhu tuy rằng gả đến Thiên gia, nhưng đồ cưới cái gì cũng không có, tất cả đều thuộc về Hạng Quân Vãn, Ngọc phu nhân thay nữ nhi mình bất bình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui