Hàng xóm của Tiểu Chu là Trịnh Khởi
Trịnh Khởi trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, phần vì lạ giường, lại thay đổi múi giờ, phần vì...!sự xuất hiện của người phụ nữ hồi sáng.
Nàng tự trách cứ bản thân, lý ra phải xin số điện thoại, nhưng tình thế lúc đó hỗn loạn, người đó sơ cứu xong liền cùng bệnh nhân rời khỏi nhà hàng.
Xen lẫn trong đám đông, bóng lưng vội vã đó...!thậm chí nàng còn chưa kịp nói lời tạm biệt với người ta.
Không ngủ được, lại quá bí bách vì căn nhà toàn mùi đồ mới, Trịnh Khởi quyết tâm khoác áo bước ra khỏi nhà với hi vọng đi dạo một chút sẽ dễ ngủ.
Mỗi bước đi, gương mặt, bóng dáng vị bác sĩ nọ lại hiện trong đầu.
Trịnh Khởi nhăn nhó, vỗ vỗ vào tấm trán mấy cái.
Mình bị sao vậy???
"Cô Trịnh!?"
Giây phút ấy, hệt như một giấc mơ, người trong đầu thực sự hiện ra trước mắt.
Trịnh Khởi đôi mắt đẹp đẽ hình thành tròn xoe.
Không tin được đến mức dụi dụi nhiều lần.
"B...Bác sĩ???"
Tiểu Chu thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa.
Cô có biết tin căn nhà bên cạnh có người mua đứt từ tuần trước, nhưng có chết cũng không tin được lại trùng hợp tới vậy.
Bước gần đến Trịnh Khởi hơn, Tiểu Chu nhìn căn nhà hàng xóm, xong nghĩ tới phòng tranh của cô gái trẻ này thì lại chẳng lấy gì ngạc nhiên lắm.
Quả đúng là cô ta rất giàu có...
"Muộn vậy còn ra ngoài sao?"
Trịnh Khởi thôi ngạc nhiên.
Nàng ổn định tinh thần, gật rụp một cái dứt khoát: "Ân! Tôi không quen giấc nên khó ngủ.
Bác sĩ, chị cũng không ngủ được...!sao?"
Ngó xuống túi nilon cô đang xách, bên trong là một vài lon bia mới mua ở siêu thị cạnh nhà, và dường như có chút đồ nhắm nữa.
Tiểu Chu cũng ngó xuống túi đồ, nghĩ chưa đến ba giây liền quay trở lại nhìn người đối diện: "Dù sao tôi cũng mua khá nhiều, cô muốn uống với tôi không?"
Thực sự Trịnh Khởi chỉ chờ một lời này từ người đối diện mà thôi.
Trịnh Khởi nở nụ cười thật tươi, vô tư ôm lấy cánh tay người đó, hệt như sáng nay.
Kéo đi.
"Tất nhiên rồi bác sĩ~ Hôm nay tôi rất vui, chúng ta uống tới sáng luôn nhé!!!"
"Này...!cô đưa tôi đi đâu vậy? Từ...đã...!!!"
Lã Hứa Lệ cúi chào vị khách cuối cùng trong mệt mỏi.
Đầu nàng nặng trịch, như có tảng đá đè lên, phải cố gắng lắm mới trụ vững được đến giờ phút này.
Rất tệ...!Đối với Lã Hứa Lệ mỗi ngày trôi qua đều là nhớ thương, nhưng hôm nay sao khác quá.
Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang bóp nghẹt lại hơi thở của nàng.
Trái tim thì gào thét gì đó, nàng không thể thấu hiểu.
Nàng cũng mang cả cảm giác sợ hãi nữa.
Mình sao vậy? Sao lại cảm thấy đau đớn như vậy...
"Lệ Lệ, anh sẽ đưa em về, hôm nay nhìn em mệt mỏi quá!", giọng người đàn ông đó rất ấm áp, lại dịu dàng và đầy quan tâm hướng thẳng tới nàng.
Đôi bàn tay anh ta nắm lấy hai bả vai Lã Hứa Lệ, rất nhẹ nhàng, dìu nàng đến tận khi cả hai đã ngồi vào chiếc xe đắt tiền của anh ta.
"Lệ Lệ, ngày mai chúng ta sẽ đi chọn váy cưới.
Em muốn ghé cửa tiệm nào đầu tiên?"
Quét đôi mắt lạnh tới người đàn ông, nàng cười nửa miệng, sau đó lại chẳng thèm nhìn nữa mà nhắm mắt lại.
Nhàn nhạt cất lời: "Đủ rồi Trịnh Nhất Quân! Chúng ta cưới nhau chỉ vì hai bên gia đình muốn bành trướng thế lực kinh doanh, anh cũng rõ không xuất phát từ tình yêu, không cần cố gắng tới vậy!"
Trịnh Nhất Quân đôi mắt nhìn nàng đong đầy buồn bã.
Cố nở nụ cười: "Anh thực sự yêu em, bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi! Mười tháng qua chẳng lẽ em không cảm nhận được?"
Lã Hứa Lệ im lặng nửa phút.
Nàng không phải suy nghĩ về vấn đề yêu ghét người này đề cập, chỉ là nghĩ xem có cần thiết phải mở miệng ra hay không.
Mà Lã Hứa Lệ sẵn có cơn nghẹn trong lòng, kèm thêm ánh mắt đối phương chăm chăm hướng về nàng nên hình thành không thoải – là vậy nên lựa chọn trả lời.
Thậm chí là một đoạn trả lời rất dài, là dài nhất trong cuộc đời nàng khi nói chuyện với bất kể ai – trừ vị Giáo sư nào đó.
"Là do anh nằng nặc đòi tôi cho anh theo đuổi trong khi tôi đã chấp nhận chuyện cưới xin.
Mười tháng cũng là do anh làm tốn thời gian, hoàn toàn chẳng liên quan gì tôi.
Đúng là tôi chẳng có chút tình cảm nào với anh, thực ra mười tháng qua cũng quá ngắn ngủi.
Có là một ngàn năm tôi cũng sẽ không yêu anh.
Vậy nên sau này đừng hỏi mấy lời thừa thãi đó nữa vì tôi ghét cứ phải nói lại chuyện này.
Và nếu giờ anh không thể lái xe được thì tôi sẽ gọi taxi để đi về, anh hiểu ý tôi chứ, anh Trịnh!?"
Lã Hứa Lệ nói những lời này hoàn toàn không mở mắt chút đỉnh.
Nàng đã cảm thấy chán ngấy đến đường cùng...
Đây là lần đầu tiên người Trịnh Nhất Quân yêu đối thoại dài như vậy với anh.
Cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy đau lòng tuyệt vọng như vậy.
Trong suốt đoạn đường, hai người tuyệt nhiên chẳng nói thêm một câu nào nữa.
Đám cưới sắp tới vốn dĩ phải thật vui vẻ nào ngờ lại trở thành một tông nền đen u ám.
Một kẻ vì yêu.
Một kẻ vì một giao kèo nào đó mà đánh đổi.
Sẽ chẳng có hạnh phúc, có chăng cũng chỉ là một bức bình phong cho người đời nhìn vào không xỉa xói vụng trộm mà thôi.
Cưới người mình không yêu.
Cưới người không yêu mình.
Điều đó, chính là khổ đau.
"Vì tôi trầm ngâm hệt như bạn gái anh cô nên cô tò mò sao?", Tiểu Chu hớp ngụm bia, từ lúc nào bị cuốn hút vào câu chuyện hồi sáng.
"Ân! Hai người thực sự mang cái nhìn phảng phất buồn bã hệt như nhau khi thấy bức tranh! Nhưng mà tôi thích ánh mắt bác sĩ hơn, ít nhất bác sĩ còn tỏa ra ấm áp.
Còn chị ta...", dừng một chút, Trịnh Khởi hơi nhăn mày, tông giọng cũng thấp xuống, nói tiếp: "Chị ta như một khối băng vậy.
Tôi ghét chị ta vì tôi biết người phụ nữ đó không hề có tình cảm, đến với anh tôi chỉ vì gia thế họ Trịnh chúng tôi mà thôi!"
"...".