Lã Hứa Lệ thẳng thắn với Trịnh Nhất Quân
Sau cuộc điện thoại, Giáo sư Trương gấp gáp rời khỏi Bệnh viện Lã Kiện.
Dù bước đi mau lẹ, song, thoáng qua như vậy cũng đủ khiến mọi người nhìn rõ nụ cười nhoẻn miệng của cô.
Trước bệnh viện là một chiếc xe quen thuộc, xe của Giáo sư Ngôn nổi tiếng trong giới bác sĩ.
Ngôn Lão Tử mở cửa xe giúp Tiểu Chu, khi cô ngồi vào anh trong vẫn chưa trở về ghế lái.
Anh cúi xuống nhìn Giáo sư Trương từ phía bên ngoài, cố ý nở nụ cười, vô cùng đắc ý: "Xem ra Giáo sư Trương phải đến Mỹ một chuyến rồi!"
Tiểu Chu gật gù cố tỏ ra điềm đạm nhưng gương mặt không giấu nổi sự vui sướng.
Mà, cái dáng vẻ cố nín lại mọi cảm xúc lúc này khiến cho gương mặt vị nữ Giáo sư ưu tú trông quả thực rất giống lưu manh.
Tiểu Chu húng hắng ho, đáp: "Lý thuyết thôi, phải đợi xem xét bệnh nhân trực tiếp đã!"
Giáo sư Ngôn bật cười, hơi bĩu môi: "Ai nha? Dựa trên thực tế để xây dựng cuộc phẫu thuật, lại nói lý thuyết thôi thì không phải hơi khiêm tốn quá mức cho phép rồi sao?"
Tiểu Chu lập tức nâng tay che miệng, che luôn nụ cười của mình: "Tiền bối, bao giờ anh mới thôi chọc ghẹo em? Mau lên xe, tốn thời gian!"
Ngôn Lão Tử vỗ vỗ mấy tiếng trên cửa xe, nghe quả thực rất vui tai.
Anh nhướn mày, vẫn giữ giọng chọc ghẹo con nít: "Được rồi! Ngôn Tử tôi cũng chỉ là phụ mổ cho Giáo sư Trương, đâu dám nhiều lời tranh luận ha~!?"
"Hahaha...!được rồi! Đi mau lên!!!!"
"Rõ thưa Giáo sư Trương!!!"
Trịnh Nhất Quân mang đôi mắt đượm buồn.
Anh nhìn vợ sắp cưới, rồi nhìn vào tách trà cầm trên tay.
Trà đã muốn nguội dần vậy mà người pha trà lại chưa có một chuyển động nào khác.
Sau chuyến bay, Lã Hứa Lệ ảm đạm càng thêm ảm đạm.
Nàng trước kia là một tảng băng chẳng ai thấu hiểu, nàng hiện tại lại là một phụ nữ dễ đoán, bao nhiêu đau khổ lộ liễu hết trên gương mặt và trong đôi mắt.
Càng nhìn càng thêm đau lòng, cuối cùng anh cũng bất đắc dĩ đánh tiếng, coi như giúp nàng thoát khỏi suy tư bĩ cực vài phút.
"Lệ Lệ, dùng chút trà gừng sẽ khiến em dễ ngủ hơn!"
Chậm rãi cũng chẳng ngần ngại, Lã Hứa Lệ nhìn Trịnh Nhất Quân, rồi nhìn tới tấm lòng của anh.
Nàng chưa mở lời vội, chỉ là đang quan sát sự lúng túng ấy.
Thực sự Trịnh Nhất Quân đã chuẩn bị sẵn tâm lý như mọi ngày, rằng anh sẽ bị đuổi ra khỏi phòng không thương tiếc ngay lập tức nếu cứ cố gắng "lấy lòng mỹ nhân".
Nhưng hôm nay, thực sự rất lạ.
Cô ấy không hề có ý định phủi sạch thành ý của mình.,,
Đặt tách trà lên bàn, Trịnh Nhất Quân kéo ghế, ngồi đối diện nàng.
"Đã hết nóng nhưng độ ấm rất vừa để em dùng ngay!"
Trịnh Nhất Quân nhận thấy không khí hôm nay khá ổn, nếu không muốn nói là thật tốt.
Anh đang cười trong lòng, còn nghĩ cuối cùng em cũng hiểu tấm lòng của tôi..
Truyện Dị Năng
Nhưng thực sự, suy nghĩ ấy vẫn chỉ là thứ ảo tưởng trong đầu của Trịnh Nhất Quân mà thôi.
"Anh có chắc chắn muốn cưới người không có tình cảm với mình không?"
Một câu như vậy chính là đòn chí mạng.
Cảm nhận được sự tăm tối, cũng thấu rõ sự tuyệt vọng.
Nhưng đau hơn tất thảy chính là, khi bản thân mường tượng một diễn biến thật đẹp, song, chỉ là cơn mộng vụt qua.
Lời đó cắt đứt mọi hy vọng đang mỉm cười với anh.
Lời đó thậm chí còn không có cả sức sống, như là người thốt ra đã quá mệt mỏi với thực tại, chẳng còn muốn đứng lên, chẳng còn muốn chiến đấu.
Không muốn tranh luận, chẳng muốn phủ nhận.
Lời đó...!chính là sự buông xuôi.
Lã Hứa Lệ cứng cỏi khó đoán trong mắt Trịnh Nhất Quân, hiện tại chỉ là một người phụ nữ thật bình thường, một người phụ nữ mất đi mọi lý do để phản kháng.
Còn anh, anh nhận ra mình thực sự như một con quái vật, hút cạn tự do của người anh yêu.
Trước câu hỏi thật đau lòng, cũng thật nhẫn tâm ấy, Nhất Quân thực sự chết lặng.
"N...Nhưng anh thực sự..."
"Tôi biết!"
Lã Hứa Lệ chậm rãi chớp mi mắt.
Nàng nhẹ nhàng nâng tách trà gừng lên, nhấp môi.
Hương vị thực sự rất dễ chịu, đúng như lời Trịnh Nhất Quân nói.
"Nếu cưới anh, tôi sẽ như một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Vật chất, một người chồng yêu thương hết mực, chiều chuộng cả con gái riêng của tôi...!Tôi sẽ khiến mọi phụ nữ phải ghen tị khi nhìn vào.
Điều đó sẽ làm tôi như một người đáng ngưỡng mộ, có cuộc sống mà bất kì người phụ nữ nào cũng mong muốn!"
Dừng một chút, Lã Hứa Lệ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Một bầu trời tẻ nhạt chẳng có lấy một ngôi sao.
Mây đen kia chính là nỗi lòng của nàng lúc này.
"Là "sẽ như".
Cưới anh, tôi chẳng hề hạnh phúc!"
Môi nàng khẽ mỉm cười, nụ cười này gây ra cả đau đớn với người nhìn nó.
"Nếu không cưới anh, tôi cũng chẳng thiếu vật chất.
Không có anh, vẫn tồn tại người yêu thương tôi và con gái tôi vô điều kiện.
Anh thực sự không mang lại cho tôi thứ tôi chưa từng có được, thậm chí, anh đã cướp mất nó khỏi tôi!"
Lã Hứa Lệ khẽ nghiến răng, nói tiếp: "Anh và ba anh biến tôi thành món hàng trao đổi, đánh mạnh vào tham vọng ba tôi.
Thực ra tôi hoàn toàn có thể phản kháng hôn sự này, nhưng trước khi trở thành một người tuyệt tình thì tôi cũng là một người con, tôi cũng rất yêu thương cha mình.
Có một số chuyện không nhất thiết phải nói ra với anh.
Nhưng gác lại vấn đề đó, kể cả vậy anh đâu có được gì? Một cái xác không hồn, với anh như vậy là đủ?"
"Anh..."
"Mọi thứ là quá trễ cho tôi để thay đổi sự thật, nhưng vẫn chưa trễ cho anh.
Anh là người tốt, tôi biết rõ điều ấy, nhưng dù có cả trăm năm đối đãi ân cần, ngàn năm yêu thương, người phụ nữ anh muốn cưới sẽ chẳng thể phát sinh tình cảm với anh.
Tâm tư, tình cảm, trái tim, niềm vui, hạnh phúc...!Mọi thứ cảm xúc tích cực tôi đều đã dành cho một người khác.
Vì vậy tôi thực sự muốn hỏi anh, một cách rõ ràng nhất!"
Đặt tách trà xuống, Lã Hứa Lệ đưa mắt, đối diện trực tiếp với đôi mắt người đàn ông ấy.
Nàng thư giãn, điềm tĩnh đến đau lòng Trịnh Nhất Quân.
"Anh sẽ hạnh phúc khi cưới một người chẳng hề có tình cảm với mình chứ!?"
"...".