Người một nhà
Khu phố tráng lệ nhờ ánh đèn....
Màn đêm đẹp đẽ nhờ những ngôi sao và ánh trăng...
Còn lòng người lại khó chịu chỉ bởi những dòng suy tư kín kẽ....
Tiểu Chu tập trung nhìn bức tranh lớn được treo ở phòng tiếp khách của dinh thự họ Trịnh.
Cô không phải là người am hiểu nghệ thuật nhưng màu sắc tươi sáng này thì không thể không mơ hồ đoán biết gì đó.
Người vẽ hẳn rất vui vẻ!
Cô vô thưởng vô phạt, chạm tay lên khung kính chắn trước bức tranh.
Giá mà...!mình cũng có thể.....!Thử đọc t????????yệ???? khô????g q????ả????g cáo tại [ TR????MTR ????????????N.v???? ]
"Giáo sư Trương, tôi thực ra biết cô mất hứng trong bữa ăn.
Xin lỗi cô!", Trịnh Nhất Quân tự tay tiếp đãi vị bác sĩ quý hóa bằng cách cầm theo hai tách trà.
Hương hoa nhài dịu nhẹ chạm tới khứu giác cô, khiến cô cũng tự nhiên phải rời sự chú ý vào bức tranh kia.
"Do tôi không hợp đồ Tây, cũng hơi mệt nên muốn bàn nhanh chuyện chính rồi khẩn trương về khách sạn.
Tổng giám đốc chớ nghĩ nhiều!"
Ngừng mấy giây, Trịnh Nhất Quân tỏ ra khá ngơ ngác trước lời vừa rồi: "Sao lại về khách sạn? Cô là bạn của Lệ Lệ và Tiểu Khởi, lại là một "đối tác" quan trọng của tôi.
Căn biệt thự này rất rộng, cô hoàn toàn có thể ở lại.
Dẫu sao chi phí khách sạn đó cũng rất đắt đỏ, không những vậy cô phải tự lo khá nhiều trong lối sinh hoạt, tôi nghĩ sẽ không thoải mái thời gian!"
Mọi lý do để giữ chân Tiểu Chu lại nơi này thật thừa thãi.
Cô không giải thích, dẫu sao cô cũng không phải là người muốn giải thích nhiều bởi những quyết định chắc chắn.
Là vậy...
"Tôi sẽ tự thu xếp việc cá nhân của mình, hảo đảm bảo không ảnh hưởng đến việc chính."
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, Giáo sư Trương tiếp nhận ý tốt của chủ nhà.
Cô nhấp môi ché trà hương hoa nhài, mùi hương nhẹ nhàng bốc lên cánh mũi, hương vị tuyệt hảo này khiến cho nhất thời cô cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Là đỡ căng thẳng đi phần lớn.
"Tôi đã đọc hồ sơ của Trịnh phu nhân."
"Sao?"
Trịnh Nhất Quân nghe đến đây lập tức mau chóng quên đi chuyện ban nãy ở bàn ăn, mau chóng ngồi xuống ghế đối diện, hoàn toàn tập trung lắng nghe.
"Tai nạn đó khá nghiêm trọng nhưng ca phẫu thuật đã rất thành công, không có lý do gì bà ấy không thể tỉnh lại.
Bốn năm, bà ấy phải phụ thuộc vào máy móc để hô hấp.
Cũng do đã lớn tuổi nên việc phẫu thuật gặp khó khăn.
Phải, cuộc mô phỏng hôm đó mọi bác sĩ phát biểu đều không sai, và cuộc mô phỏng đó mục đích chính cũng chỉ là tìm một đội ngũ bác sĩ có thể phẫu thuật thành công.
Nói chung, chính là phải-phẫu-thuật!"
Trịnh Nhất Quân giật mình lắng nghe tất cả phân tích của vị Giáo sư trước mắt.
Không bỏ qua chi tiết nào.
Cô ta đã đọc hết hồ sơ? Đọc lúc nào?
Người đó khi nói chuyện, hoàn toàn đang tập trung.
Cảm giác như vị Giáo sư đó đang diễn giải với chính bản thân mình - coi như xung quanh không hề có ai.
"Bà ấy làm cấy ghép tim một lần, và bà ấy...", Tiểu Chu khẽ nhắm mắt mạnh, vết nhăn dọc trán lộ rõ.
Rồi cô chậm rãi mở mắt, nhìn về phía gương mặt căng thẳng của Trịnh Tổng, nói tiếp: "Theo tôi bà ấy còn một tháng."
Vẫn còn hai người phụ nữ chưa dùng xong bữa trưa.
Trịnh Khởi gương mặt trở nên kiêu ngạo, hướng ánh mắt tới người ngồi phía bàn đối diện: "Kì lạ thật! Cuộc nói chuyện hôm đó, không phải chị Lã đã có hàm ý gửi gắm bác sĩ lại cho tôi sao? Cái khó chịu của chị trong bữa ăn là sao?"
Tuyệt đối Trịnh Khởi không phải là một cô gái thường mỉa mai người khác, chỉ duy nhất với người phụ nữ kia, nàng ta không thể kiềm chế.
Sâu trong Trịnh Khởi rõ ràng một chuyện, nàng ta đã từng rất ngưỡng mộ người kia.
Chuyện công phải tách ra với chuyện tư - nếu không vì Lã Hứa Lệ đối xử không ra gì với anh trai nàng ta thì tuyệt đối sẽ không có chuyện chán ghét đến vậy.
Trong mắt Trịnh Khởi, quả thực, Lã Hứa Lệ nếu có thể là một người chị dâu, hay nếu không gần gũi đến vậy, nếu có thể là một người bạn, cũng thực ra rất đáng quý, đáng tôn trọng.
Tài giỏi, xinh đẹp lại có khí chất - Trịnh Khởi còn có suy nghĩ quả thực chỉ có người phụ nữ này mới xứng đáng với anh Quân, xứng đáng làm dâu nhà họ Trịnh.
Lẽ ra vẫn có đến bảy phần là kính trọng, là thần tượng vậy mà...
Chỉ vì một chữ yêu nên tan tành mọi thứ.
Trịnh Khởi chưa bao giờ có thể ngờ được lại thực sự có chuyện trùng hợp đến như vậy trong cuộc sống này.
Người nàng ta yêu, hóa ra lại chính là người thương của chị dâu tương lai.
Gương mặt có thể lạnh tanh nhưng tuyệt nhiên đôi mắt kẻ si tình không thể lảng tránh.
Một lần Trịnh Khởi bắt gặp ánh nhìn đó, đến hôm nay vẫn nhìn ra, như vậy là quá sâu đậm.
Chị ta không thể quên, cớ gì lại phải từ bỏ?
Lã Hứa Lệ vẫn chậm rãi dùng bữa.
Chính vì không đáp lại câu hỏi của mình nên Trịnh Khởi như bị kiến đốt, hình thành cáu giận ở hàng lông mày: "Trước mặt anh trai tôi sao chị có thể có ánh nhìn đấy với bác sĩ? Chị không còn phẩm giá gì cần giữ lại nữa sao? Liêm sỉ của chị hiện đang ở đâu rồi?"
Động tác của Lã Hứa Lệ chậm lại rồi dừng hẳn sau khi nghe những lời này.
Nàng nhìn Trịnh Khởi, hình dung ra một ngọn lửa lớn.
Nhưng nàng không thể đáp trả bất kể điều gì.
Nàng nghĩ: mọi sỉ nhục lúc này, chính là kết cục dành cho người phụ nữ như mình.
Không có tư cách!
"Nếu không thể quên được hãy tránh mặt đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bác sĩ nữa.
Tôi không cần biết lý do chị có thể từ bỏ một người tuyệt vời như vậy là gì nhưng một khi đã quay lưng đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể quay lại.
Tất cả chúng ta sẽ sớm là người một nhà, đừng làm ai phải khó xử!"
Lã Hứa Lệ giật mình, mở căng đồng tử: "N-Người một nhà!?"
Lúc này Trịnh Khởi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt hiện vẻ hoảng hốt của người phụ nữ ấy.
Là sợ hãi, phi thường sợ hãi.
"Chị hết bị câm rồi sao?", Trịnh Khởi cười nửa miệng mỉa mai, khẳng định lại lời mình mới nói: "Phải! Tôi đã nói chuyện của chúng tôi với ba và ba rất mong muốn có thể gặp bác sĩ một lần.
Chị cũng biết chiều nay ba sẽ về và ba rất tinh ý.
Vì vậy chị nên ý tứ, giữ đúng phẩm giá của mình.
Giờ tôi ăn xong rồi, xin phép!"
Trịnh Khởi cứ vậy mà rời khỏi phòng ăn, nét mặt rõ ràng đang đắc ý lắm, với một chiến thắng nào đó trong cuộc nói chuyện ban nãy với Lã Hứa Lệ.
Một người thỏa mãn với những gì vừa nói ra.
Một người, như chết lặng.
Chị đã bỏ rơi bác sĩ, chị không có quyền gì nữa! Còn tôi, tôi sẽ khiến bác sĩ mãi mãi thuộc về mình, chứ không phải ruồng bỏ như chị.
Đó là sự khác biệt giữa chúng ta!.