Nỗi lòng của người anh trai
Một tay nâng lên, chạm tới cổ tay còn lại.
Cô khẽ nghiến răng khi hồi tưởng lại da thịt người phụ nữ ấy khi chạm đến cổ tay mình.
Mọi thứ cứ như chớp mắt, cô cảm nhận được hạnh phúc quay lại...!trong vài giây.
Chính cô đã rũ bỏ nó,
Chính cô đã buông những lời thật nhẫn tâm,
Chính cô...
Sau cùng chính cô đang nhận lấy hình phạt dành cho mình.
Tiểu Chu ngồi trong một góc phòng thuộc về khách sạn.
Căn phòng rộng lớn, cũng thật cô đơn.
Hình ảnh đó như những ngày đau khổ đã qua đi.
Chỉ khác một điều, nước mắt không rơi.
Cơn nghẹn thì đọng lại mỗi lúc một đầy.
Cảm giác không thở được.
Như có một bàn tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh.
Như thân thể mảnh mai gầy gò đang bị chà đạp.
Như cả xương cốt muốn bị nghiền nát.
Đau đớn từ cả thể xác, từ cả tâm hồn.
Không biết nên làm gì, cũng không rõ phải làm gì.
Lý trí thì bị phủ mờ, trái tim thì chai sạn.
Còn chẳng nghĩ được sẽ có thứ gì để đấu tranh.
À, đấu tranh...
Cô thật mỉa mai hai từ này.
Khi cảm xúc còn bị ngăn cản giữa hai thứ gọi là lý trí và trái tim, đấu tranh từ đó hình thành.
Vậy cái thứ phù phiếm khiến chỉnh bản thân cô không biết phải bật khóc hay bật cười, cái thứ tình cảm nào đó chẳng hề đáng được người ta đếm xỉa thì sao lại có hai chữ đấu tranh đây?
Người ta đã không quan tâm, vậy cô đấu tranh...!để làm gì?
Cho cái gì?
Cho ai?
Cô...!đang muốn mong đợi điều gì?
Nếu đã muốn mong đợi, sao lại phũ phàng rũ bỏ đây?
Mâu thuẫn đèn nén, con người vị Giáo sư đó...!tâm lý càng lúc càng bất ổn...
*-*-*-*-*
"Anh đừng buông những lời lẽ như vậy về bác sĩ trước mặt em!", Trịnh Khởi tức giận, nàng đặt mạnh đũa lên mặt bàn kính, từng câu từng chữ nói ra rất mãnh liệt.
Trịnh Nhất Quân khẽ thở dài, trong đầu anh nghĩ: quả là hết cách, nhưng ánh mắt lại càng thêm nghiêm khắc hơn với em gái mình: "Chơi bời với cô ta, anh không cấm.
Nhưng nếu muốn cưới xin, em đi quá xa rồi! Hai người phụ nữ, em có biết mình đang nói gì không? Việc làm của em sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn, đến bộ mặt của cả gia đình đấy, Trịnh tiểu thư!"
Lời này của Trịnh Nhất Quân không phải hoàn toàn sai.
Là vậy nên đã giữ được Trịnh Khởi bướng bỉnh im lặng nửa phút.
Sau cùng nàng ta vẫn hiện ra cái rắn rỏi ban đầu: "Em không liên quan gì đến tập đoàn nhà mình, đến công việc của ba và anh.
Em có cuộc sống, có công việc của em, đừng cố đưa đẩy em, hạnh phúc của em vào công việc của tập đoàn.
Còn nữa, "bộ mặt gia đình"? Việc kết hôn của em, việc em sẽ vui vẻ và hạnh phúc trọn đời bên người em yêu sẽ là một việc tệ hại ảnh hưởng đến bộ mặt gia đình mình sao? Nó xấu hổ đến vậy? Nó đáng nhục nhã đến thế?"
"Phải!"
Bất chấp Trịnh Khởi phi thường tức giận ra sao, Trịnh Nhất Quân vẫn lạnh nhạt và pha lẫn quả quyết.
Anh không bao giờ chấp nhận hôn sự này, chắc chắn sẽ không, ngàn lần vẫn là không.
"Ở lâu với người phụ nữ đó, anh đúng là đã rất giống chị ta.", nở nụ cười mỉa mai, Trịnh Khởi vớ lấy túi xách, đứng dậy.
"Em không còn muốn nói chuyện với anh nữa.
Việc em kết hôn, chỉ cần ba ủng hộ là được!"
Nàng muốn thoát khỏi căn phòng này.
Ít nhất, người anh hai nàng luôn yêu thương - ngay lúc này lại là người khiến nàng chán ghét.
Đối với Trịnh Khởi, những lời Trịnh Nhất Quân đã nói thực sự không thể chấp nhận được.
Là quá khắt khe, quá cay nghiệt hay là...
Do nàng đang mù quáng với tình cảm của chính mình?
Khóe mắt người anh trai lúc này, ngoài nghiêm khắc, hòa lẫn trầm tính, còn có cả lo lắng và yêu thương.
Nhưng Trịnh Khởi không hề nhìn thấy.
Tính cách bướng bỉnh này chính là kết quả từ việc nuông chiều đứa em gái từ nhỏ.
Trịnh Nhất Quân thầm trách cứ bản thân, trong lòng chẳng còn gì ngoài buồn lo: "Tiểu Khởi, em thực sự cứ muốn làm theo ý mình sao? Vậy việc kết hôn em nói tới, Giáo sư Trương nói sao?"
Nhắc đến tên người ấy lại là thứ duy nhất có thể giữ chân nàng.
Trịnh Khởi mím môi, nàng suy nghĩ rồi mới do dự mà mở lời một cách khó khăn: "Em...!sẽ bảo với chị ấy!"
"Hôn sự là chuyện cả đời, em không nên bộc phát chỉ vì đang yêu đến mù quáng.
Em mới quen Giáo sư được hai tháng, đó là khoảng thời gian rất ngắn để đến với hôn nhân.
Em khiến anh có cảm giác em muốn chiếm hữu hơn là chỉ yêu đơn thuần.
Một người phụ nữ sao có thể bảo vệ tốt cho một người phụ nữ? Thuần phong mỹ tục, định kiến xã hội.
Em chịu đựng được những lời chỉ trích không? Anh..."
Trịnh Nhất Quân đứng lên, anh chậm rãi, tiến từng bước chân về phía Tiểu Khởi.
Đôi mắt anh ánh lên vẻ long anh, phảng phất nỗi buồn, và lo lắng.
Người đàn ông này thực ra đang rất cố gắng để bảo vệ em gái mình, dù rằng anh ta thừa nhận đã buông những lời hết sức gay gắt.
"Anh chỉ có một đứa em gái, chính là em đấy, Tiểu Khởi.
Anh là anh trai em, anh được sinh ra trước chính là để bảo vệ em gái mình.
Anh cũng như ba, hơn bao giờ hết, luôn mong muốn em hạnh phúc.
Anh xin lỗi vì đã buông những lời cay nghiệt, nhưng sự thực cũng chỉ mong em suy
nghĩ kĩ lại."
Khẽ nhăn mày, Trịnh Nhất Quân nâng hai bàn tay lên, tóm chặt vào bả vai Tiểu Khởi: "Em từ nhỏ muốn gì đều có, muốn hẹn hò với ai đều thành, nhưng đôi lúc, cũng có sự việc không như ý.
Anh là người nuôi lớn em, anh hơn ai hết quá đỗi hiểu em.
Nếu em hạnh phúc, sao em vẫn buồn? Hôn nhân vội vã không thể có kết cục hạnh phúc.
Em càng mong đợi vào nó, tự vẽ lên một viễn cảnh vô vọng, sẽ càng khiến em thất vọng.
Mọi việc anh có thể mềm mỏng với em, nhưng chuyện này, tuyệt đối không thể.
Khi em vẫn là em gái anh, khi em vẫn là gia đình của anh, trừ khi anh có thể trông thấy hạnh phúc thực sự của em, anh sẽ không đồng ý gả em cho người phụ nữ ấy.
Vì..."
Anh mỉm cười, một nụ cười mềm yếu và nhân hậu - nụ cười mà khiến cho hàng nước mắt của Trịnh Khởi lăn thật dài trên má, để kết thúc sự tức giận thuộc về bữa ăn hôm nay.
"Vì dù sao, em vẫn là cô em gái bé bỏng của anh mà, con bé ngốc nghếch!".