Chương 27: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (7)
Cuộc gặp này đúng là khiến người ta lúng túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tuần Âm bất giác lùi nửa bước.
Tuy cô biết cho dù làm gì thì cũng phí công, cô không thể kìm nén tình cảm của mình nhưng cô vẫn vô thức muốn tránh xa anh, cố gắng giữ khoảng cách.
Trần Gia Mạc nhìn về phía cô.
Tuy nét mặt anh không thay đổi nhưng anh lại hơi nhướng mày.
Anh vờ như không nhận ra điều gì, chỉ im lặng chờ câu trả lời.
Phương Tuần Âm hít sâu một hơi, mím môi.
Lúc này cô mới lúng túng đáp: “Cừ... Cừ Ý Chi giới thiệu một giáo viên ở khu nhà này cho tớ. Tớ đến đây học thêm.”
Sau khi dứt lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bỗng nhận ra, khi ấy, nguyên nhân chính khiến cô quyết định thi vào lớp chuyên Lý là vì có Trần Gia Mạc.
Cô sợ nếu ngừng nói, anh sẽ có thời gian để dễ bề liên tưởng và suy đoán.
Do đó Phương Tuần Âm lập tức hỏi lại: “Còn cậu thì sao?”
Trần Gia Mạc vẫn rất thản nhiên, hình như không phát hiện bất kỳ manh mối nào.
Anh giơ tay lên.
Anh hờ hững chỉ về phía trước.
“Nhà tớ ở đây.”
“...”
Phương Tuần Âm nhìn theo hướng mà anh chỉ.
Ánh mắt cô thoáng chững lại.
Vào lúc này, cô đang đứng trong khu nhà mà giáo viên kia ở. Theo số nhà, chắc cô chỉ cần rẽ lần nữa là tới.
Tức là Trần Gia Mạc cũng ở khu nhà này à?
Trùng hợp thế ư?
Trên thực tế, trường Trung học số Tám thành phố Giang nằm ở trung tâm thành phố, gần với các điểm du lịch nổi tiếng và CBD* của thành phố Giang, có vị trí đắc địa.
CBD*: Central Business District, là khu vực diễn ra các hoạt động kinh doanh chính trong một quốc gia hoặc thành phố.
Cứ đi dọc theo đường lớn trước cổng trường Trung học số Tám là sẽ đến khu dân cư.
Đương nhiên, khu dân cư cũng được chia thành hai kiểu với phong cách khác nhau bởi khu vực sầm uất này.
Hầu hết người bình thường ở thành phố Giang như nhà Phương Tuần Âm đều sống trong khu tập thể cũ. Khu tập thể gần như chỉ có người bản địa thành phố Giang, mỗi căn nhà có thể chứng kiến cuộc sống của mấy thế hệ, đều đã được xây từ lâu, lặng lẽ tọa lạc trong góc.
Nhưng có khi ở ngay phía bên kia đường sẽ là khu nhà giàu. Những tòa nhà cao tầng mới xây nối tiếp nhau, nằm xen kẽ nhau một cách tinh tế, lẳng lặng đứng sừng sững ở trung tâm thành phố.
Những tòa nhà đó trông rất xa hoa.
Cũng rất sang trọng.
Thậm chí ở một số khu nhà còn có các dãy biệt thự được thiết kế cho giới nhà giàu lựa chọn nữa.
Về cơ bản, giá nhà trung bình ở đó sẽ cao gấp hai, ba lần nhà tập thể cũ ở phía đối diện.
Hoàn toàn có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Rõ ràng khu nhà mà Trần Gia Mạc ở cũng là như thế.
Khi nhìn theo hướng ngón tay anh, cô có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của căn biệt thự trệt phía sau tòa nhà cao tầng.
Phương Tuần Âm từng nghe Chu Mật nói, nhà Trần Gia Mạc rất khá giả. Cho dù xét theo góc độ nào, anh cũng là “con cưng của trời”.
Lúc này, cuối cùng cô cũng cảm nhận rõ hơn về điều đó.
Hình như chỉ sau chớp mắt, khoảng cách giữa hai người đã trở nên xa hơn.
Nghĩ đến đây.
Cô thầm thở dài.
Nhưng cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô đành gật đầu, khẽ đáp một cách khách sáo: “... Trùng hợp thật.”
Trần Gia Mạc cười khẽ: “Công nhận đấy. Hơn nữa không chỉ một lần nhỉ?”
Nếu không tính đến lúc ở trường hoặc các hoạt động trong trường.
Lần họ gặp ở hiệu sách trong Super Brand Mall cũng thế.
Có quá nhiều sự trùng hợp, không thể không nói họ cũng hơi có duyên.
“...”
“Nhưng Cừ Ý Chi giới thiệu giáo viên nào cho cậu thế? Tên gì? Dạy một kèm một hay dạy nhiều học sinh? Cậu đã hỏi kỹ chưa?”
Sau khi dứt lời.
Trần Gia Mạc không cười nữa.
Anh nhíu mày.
“Con gái như cậu đến nhà thầy giáo lạ một mình, vẫn nên chú ý an toàn thì hơn.”
Tuy đây là lời quan tâm nhưng với tính cách của Trần Gia Mạc, nó cũng không có gì đặc biệt hay bất ngờ cả.
Anh vẫn luôn là kiểu con trai như thế.
Bằng không, đã không có nhiều nữ sinh thích anh như vậy.
Phương Tuần Âm bất giác siết chặt nắm tay, cô cười ngượng ngùng, gật đầu: “Tớ hỏi rồi. Đó là bạn của chú út Cừ Ý Chi, họ Từ.”
Trần Gia Mạc trầm ngâm nửa giây.
“Anh Từ Triệu à?”
Phương Tuần Âm mở to mắt, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Cậu cũng quen hả?”
Trần Gia Mạc “Ừ” một tiếng.
“Cha mẹ Thường Triết Tự có quan hệ rất tốt với anh Từ Triệu. Hồi cấp hai, anh Từ Triệu có kèm thêm cho Thường Triết Tự, tớ cũng nghe ké.”
Những người như họ đều xuất thân từ nhà giàu có, không ít người đã quen biết từ hồi thiếu niên.
Hơn nữa họ còn ở chung khu biệt thự.
Kiểu gì cũng gặp nhau.
Đương nhiên họ sẽ quen biết.
Sau khi giải thích xong, Trần Gia Mạc ngừng lại.
Anh vê đầu ngón tay, hình như đã đưa ra quyết định gì đó.
Anh nói: “Để tớ đi cùng cậu. Lâu lắm rồi tớ không gặp anh Từ Triệu, vừa hay lên đó chào luôn.”
“...”
Lẽ ra hai người chỉ nên gặp một lần rồi thôi.
Nhưng vì một câu nói đơn giản, họ lại trở thành bạn cùng đường.
Trần Gia Mạc đi về phía nhà Từ Triệu trước.
Phương Tuần Âm hơi bối rối.
Cô chần chừ nửa giây rồi cất bước, khẽ khàng theo sau anh, cách thiếu niên cao lớn chừng nửa bước.
Bầu không khí bỗng ngưng đọng lại.
May mà khoảng cách cũng không xa, họ chỉ đi hai, ba phút đã đến trước tầng dưới nhà Từ Triệu.
Từ Triệu ở nhà cao tầng chứ không ở biệt thự.
An ninh ở đây rất chặt chẽ, phải quẹt thẻ khi vào khu nhà hoặc gọi cho chủ nhà qua bốt bảo vệ để xác nhận thân phận rồi mới được vào. Như tòa nhà cao tầng này cũng thế, phải quẹt thẻ cả khi đi thang máy và mở cửa dưới tầng một.
Phương Tuần Âm nhập số nhà vào bộ đàm.
“Cạch.”
Một tiếng động nhỏ vang lên từ ổ khóa kim loại ở cửa.
Trong bộ đàm, đối phương không hỏi gì, lập tức mở cửa cho họ.
Không có ai ra vào lúc này.
Hai người lần lượt bước vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Phương Tuần Âm bỗng cảm thấy không gian hơi bí bách.
Bên cạnh, hình như Trần Gia Mạc cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh mỉm cười buồn bực.
“...”
Cô cũng không biết anh đang cười gì.
Nhưng vì Phương Tuần Âm chột dạ nên mặt lập tức ửng hồng.
Trần Gia Mạc: “Phương Tuần Âm, tớ cứ tưởng chúng mình đã hơi thân rồi chứ. Cậu cứ co ro như thế, khiến tớ thấy mình giống người xấu cực.”
Phương Tuần Âm sững sờ.
Sau đó cô luống cuống lắc đầu và xua tay lia lịa.
Cô cố gắng giải thích.
“Không phải không phải! Không phải đâu! Tớ... À... Vì... Chuyện đó...”
Trần Gia Mạc nhướng mày.
Anh ngắt lời cô: “Đừng căng thẳng thế. Tớ đùa thôi.”
“...”
“À, đến rồi.”
Phương Tuần Âm nhìn về phía có tiếng động.
Thang máy đã ngừng một cách ổn định.
Cửa mở ra.
Trần Gia Mạc sải bước về phía trước, thoải mái vẫy tay chào.
“Anh Từ Triệu, lâu rồi không gặp.”
“...”
Từ Triệu chỉ mới ngoài hai mươi, anh ta đang tựa vào cửa, thấp hơn Trần Gia Mạc nửa cái đầu.
Có lẽ vì đang ở nhà, anh ta chỉ mặc bộ đồ màu xám bình thường. Tóc anh ta rất dài, rối tung cả lên. Một phần tóc rủ xuống, che mất lông mày và nửa mắt, khiến anh ta trông rất biếng nhác, còn hơi phờ phạc.
Nói chung anh ta rất có khí chất “phóng túng và không bị ràng buộc” của học sinh xuất sắc.
Anh ta nhìn Trần Gia Mạc.
“Trần Gia Mạc? Sao em lại tới đây?”
Trong lúc họ nói chuyện.
Phương Tuần Âm cũng bước ra khỏi thang máy.
Cô hít sâu một hơi, dè dặt chào Từ Triệu: “Em chào thầy Từ ạ. Em... Em được Cừ Ý Chi giới thiệu tới đây, em đã liên lạc với thầy rồi, em tên Phương Tuần Âm...”
Từ Triệu như nhận ra điều gì đó, anh ta “À” một tiếng rất dài.
Anh ta xoay ngón tay phải lại, chỉ về phía Phương Tuần Âm.
“Thầy biết, Cừ Trản Tân đã nói rồi. Tức là Trần Gia Mạc, em đưa bạn gái tới học à? Sao phải kiếm thêm tiền cho anh làm gì, em tự dạy đi.”
Phương Tuần Âm giật mình.
Cô đang định lên tiếng.
Trần Gia Mạc đã phủ nhận: “Anh đừng nói linh tinh. Em cùng trường với Cừ Ý Chi, Phương Tuần Âm cũng là bạn học của em mà. Em tình cờ gặp cậu ấy trong khu nhà nên mới lên đây cùng cậu ấy để chào anh thôi. Nhưng anh định để chúng em đứng đây mãi ạ?”
Từ Triệu gãi đầu, tránh sang một bên, ra hiệu cho họ đi vào.
“Vào đi. Không cần cởi giày đâu. Lát nữa sẽ có dì giúp việc tới quét dọn, hai em cứ tự nhiên nhé.” Giọng anh ta cũng hơi uể oải, giống hệt khí chất của anh ta.
Phương Tuần Âm hơi thất thần, phản ứng hơi chậm: “... Em cảm ơn ạ.”
Sắc mặt cô tái mét.
Động tác cũng bất giác cứng đờ.
Hồi nãy, có phải câu “Đừng nói linh tinh” của Trần Gia Mạc là để nói với cô không?
Theo Phương Tuần Âm thấy, vụ cuốn nhật ký lần trước chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ vào lúc nào.
Nhưng Trần Gia Mạc vẫn luôn không có biểu hiện gì khác thường.
Cho dù hôm nay họ tình cờ gặp mặt, anh vẫn vờ như không có gì xảy ra.
Anh vẫn cười nói với cô một cách tự nhiên.
Anh càng như thế thì Phương Tuần Âm càng sợ hãi.
Trần Gia Mạc là người thông minh, còn ôn hòa và lịch thiệp, có lẽ sự phủ nhận của anh với Từ Triệu cũng là lời ám chỉ dành cho cô.
Họ không có hy vọng.
Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Cứ xem như không có chuyện gì xảy ra để mọi người khỏi phải khó xử.
Phương Tuần Âm bỗng nhớ đến hồi trước, có lần anh cũng phủ nhận một cách dứt khoát với Cừ Ý Chi, hình như anh chỉ muốn lập tức vạch ra ranh giới rõ ràng.
Đúng thế thật.
Hai người họ không cùng một thế giới.
Tuy không thể phủ nhận rằng sự ám chỉ của Trần Gia Mạc khiến cô vô cùng khó chịu nhưng nó cũng giúp cô thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa thở phào.
Thế này tốt hơn.
Phương Tuần Âm mím môi, im lặng đi vào phòng khách theo Từ Triệu.
Phòng khách đơn trong nhà Từ Triệu khá rộng, cả không gian gần như không có vật gì che chắn.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào từ ban công, ánh sáng rất tốt.
Từ Triệu chỉ vào bàn ăn, nói: “Trên bàn có mấy đề, độ khó ngang với câu hỏi cuối trong bài thi của lớp cận chuyên. Em làm thử đi, để thầy xem trình độ của em thế nào. Thời gian là hai mươi phút nhé.”
Sau khi dứt lời.
Anh ta xỏ dép, vào bếp rót hai cốc nước.
Anh ta đặt một cốc trước mặt Phương Tuần Âm.
Anh ta đưa cốc kia cho Trần Gia Mạc.
Phương Tuần Âm khẽ nói cảm ơn, cô lấy bút và giấy nháp ra khỏi túi, ngồi vào bàn ăn.
Cô bình tĩnh lại, bắt đầu đọc đề.
Còn Trần Gia Mạc thì ngồi ở ghế sô pha, nói chuyện với Từ Triệu.
Tuy hai người không quá thân thiết nhưng có quan hệ của Thường Triết Tự ở đó, họ vẫn có thể nói về chuyện gia đình.
Từ Triệu: “Gần đây công sứ Trần có về nước không?”
Trần Gia Mạc cười đáp: “Không ạ.”
“Còn cô Gia thì sao? Gần đây cô vẫn khỏe chứ?”
“Anh à, cách hỏi han của anh qua loa thật.”
“...”
Phương Tuần Âm nghe được mấy câu.
Cô cũng không hiểu gì.
Mấy câu hỏi trong đề hơi khó, cô dần dồn hết tâm trí vào câu hỏi.
...
Chẳng biết từ khi nào.
Trần Gia Mạc đã rời đi.
Từ Triệu đang ngồi nghịch máy tính ở thảm.
Thiếu đi một người, dường như bầu không khí trong căn phòng rộng rãi cũng trở nên hơi tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy buồn chán.
Phương Tuần Âm đặt bút xuống.
Cô lặng lẽ cười khổ.
Có lẽ cô không bao giờ học được cách thản nhiên, dù có chuyện cũng vẫn ung dung như thế.
Vì từ khi cô bắt đầu thầm mến người ta, chuyện này đã khiến cô để lộ vô số sơ hở rồi.
Cô thầm thở dài.
Cô hắng giọng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí chán chường này.
“Thầy ơi, em làm xong rồi ạ.”
Từ Triệu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Ừm, mười tám phút, không tệ. Em mang qua đây cho thầy xem.”
Sau khi ngừng một chút.
Anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng biếng nhác:” Nhưng nói thật đi, em không phải bạn gái Trần Gia Mạc thật à? Làm gì có chuyện nó nghĩ tới việc đến đây nói chuyện với thầy chứ, đúng là hiếm có ghê.”
“...”