Chương 34: Thế giới của cậu đã hửng nắng đúng lúc (4)
“Có lẽ ánh trăng sẽ bị mây đen che khuất trong chốc lát nhưng không bao giờ dàng rơi xuống.” - Nhật ký của Phương Tuần Âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Cho dù cô suy tính thế nào.
Thì cũng không bao giờ ngờ đến câu trả lời này.
Dường như chỉ trong không phẩy mấy giây, tất cả tâm lý mà Phương Tuần Âm chuẩn bị đều sụp đổ hết trước ánh mắt lạnh nhạt của Trần Gia Mạc.
Mắt cô cay cay.
Hình như mắt cô còn rơm rớm nước mắt.
Cô cụp mắt, sợ hãi cắn môi dưới, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu...”
Sau khi dứt lời, cô vội quay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của cô rất vội vàng, như thể có ác ma đang đuổi theo cô vậy.
Cô chỉ để lại một bóng lưng cho hai người Trần Gia Mạc.
Trần Gia Mạc im lặng đứng đó.
Một lúc lâu sau.
Anh mới quay lại, tiếp tục lạnh lùng đi xuống tầng.
Bên cạnh anh, Thường Triết Tự không nhìn nổi nữa, anh ta không khỏi bất bình thay Phương Tuần Âm: “Sao phải thế chứ. Cậu khiến Thỏ Con sợ rồi.”
Trần Gia Mạc cười khẩy, có vẻ không quan tâm.
“Tớ nói sai ở đâu à?”
Anh còn không lo được cho chính mình, lấy đâu ra tâm trạng để lo nghĩ về tên của một con mèo chứ?
Thường Triết Tự nghĩ đến tình hình bây giờ, cũng chẳng muốn tranh luận với anh.
Anh ta thở dài, dứt khoát đổi chủ đề.
“Mà nhắc tới chuyện này, đầu cậu vẫn ổn chứ? Có di chứng sau chấn động não không? Liệu cậu có ngày càng thiểu năng không thế?”
Trần Gia Mạc mím đôi môi mỏng, bình tĩnh phun ra một chữ: “Cút.”
Thường Triết Tự ngừng một chút, quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần, hiếm khi không cãi lại anh, chỉ lẩm bẩm: “Mấy chuyện gần đây là kiểu gì thế này, ài... Cậu cũng không nói sớm cho tớ biết, có còn là anh em không!”
“Không sao đâu, chỉ là mấy chuyện ngoài ý muốn thôi mà.”
“Cho dù cậu gặp chuyện, dì vẫn bỏ đi à? Chậc chậc, phụ nữ đúng là ác thật đấy. Vậy chẳng phải sau này biệt thự của nhà cậu chỉ có mình cậu thôi ư? Dì giúp việc và tài xế đâu? Dì có sắp xếp cho cậu không thế? Cũng không thể để cậu chết đói nhỉ? Nếu thực sự không ổn, hay sang nhà tớ đi? Dù sao ông cụ nhà tớ cũng thích cậu nhất, chắc chắn ông sẽ rất mừng.”
Trần Gia Mạc không nói gì.
Mắt anh sâu thẳm như biển.
Anh giấu kín mọi cảm xúc trong lòng mình.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, có thể nói anh đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Những chuyện ngoài ý muốn cứ lũ lượt ập tới.
Hết chuyện này đến chuyện khác, mà mỗi khi nghĩ đến đều khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Trừ việc cảm khái một câu “Thế sự vô thường” ra, anh cũng không tìm thấy cách miêu tả tâm trạng nào khác.
Sau khi im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng Trần Gia Mạc cũng trầm giọng nói: “Kỳ này tớ ở ký túc xá của trường, không cần có người trong nhà. Còn về những chuyện khác, đừng nhắc lại nữa.”
Giọng anh nặng trĩu vẻ u sầu.
Thường Triết Tự mở to mắt: “...”
Trường Trung học số Tám thành phố Giang là trường tư, đương nhiên cũng cung cấp chỗ ở cho học sinh, đăng ký với giáo viên chủ nhiệm là được.
Nhưng đối với phần lớn con nhà giàu trong trường, cho dù điều kiện của ký túc xá tốt đến mấy, cơ sở vật chất hoàn thiện đến mấy thì chắc chắn vẫn kém nhà mình thôi.
Với những người như Trần Gia Mạc và Thường Triết Tự, nhà họ vốn ở gần trường, từ nhỏ, phạm vi hoạt động của họ cũng ở quanh đó.
Họ không mất nhiều thời gian để tới trường và về nhà hàng ngày nên chưa bao giờ nghĩ đến việc ở ký túc xá cả.
Giờ Trần Gia Mạc lại nói thế, khiến Thường Triết Tự không biết nên an ủi người anh em của mình ra sao.
Đối với người kiêu hãnh như Trần Gia Mạc, bất cứ từ ngữ thương hại nào cũng không khác gì sự sỉ nhục.
Thường Triết Tự khẽ thở dài.
Anh ta vỗ mạnh vai anh như thường lệ.
“Nếu cần hỗ trợ thì cứ nói. Bạn Trần Gia Mạc, cậu biết đấy, cha... Ông đây yêu cậu.”
Cú vỗ của anh ta khiến Trần Gia Mạc kêu lên đau đớn.
Anh nhíu mày, tiện tay hất tay anh ta ra.
Sau đó anh không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.
...
Đầu xuân, không khí vẫn chưa ấm hẳn
Phòng học vẫn mở điều hòa hàng ngày.
Vừa khai giảng không lâu, trong lớp vẫn chưa đổi lại chỗ, Phương Tuần Âm vẫn ngồi cạnh cửa sổ.
Thỉnh thoảng, cô lại mở hé cửa sổ ra để thay đổi không khí.
Làn gió mát lướt qua rèm cửa.
Gió chạm nhẹ lên gò má cô.
Nó như một đôi bàn tay mềm mại và lạnh lẽo, lập tức khiến đầu óc người ta tỉnh táo và bình tĩnh lại.
Phương Tuần Âm mở vở ghi bài tập làm sai ra.
Cô chép các câu hỏi dài dòng và khô khan vào vở trước.
Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, thoáng ngừng bút lại.
Cô làm như vô tình, liếc nhìn chỗ ngồi của Trần Gia Mạc.
Từ sau hôm đó, chẳng hiểu sao Trần Gia Mạc lại không đến trường mấy ngày liền.
Nếu tính cả cuối tuần.
Cũng phải bảy, tám ngày rồi cô không nhìn thấy anh.
Nhưng thầy Triệu không nói nguyên nhân, Phương Tuần Âm cũng không dám nhắn tin cho Trần Gia Mạc nữa.
Cô mở khung chat của wechat lên liên tục.
Rồi lại tắt nó đi.
Cô khóa màn hình.
Sau đó cô thở hắt ra.
Người ngồi sau bỗng chọc nhẹ nắp bút vào lưng cô.
Cô ngồi phắt dậy, quay người nhìn về phía Thường Triết Tự.
Thường Triết Tự mỉm cười ngả ngớn, nhướng mày với cô: “Bạn bàn trước ơi, cậu đang nhìn đi đâu thế? Ngẩn ngơ một lúc lâu rồi.”
Mặt Phương Tuần Âm lập tức đỏ bừng.
Cô hơi lắp bắp, còn hụt hơi: “Không... Không... Tớ đang... Đang nghĩ câu hỏi này...”
Thường Triết Tự uể oải ngả người ra sau một chút.
Học kỳ trước, vào ngày Thỏ Con gặp chuyện ồn ào ở lớp 4, tuy anh ta không vào lớp họ với Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi nhưng vẫn nghe rõ khi đứng ngoài. Chỉ là anh ta đã đồng ý với Trần Gia Mạc rằng sẽ không nói về chuyện này nữa mà thôi.
Cộng thêm cuộc gọi trong kỳ nghỉ đông.
Có những thứ không cần phải nói rõ ra nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Nhưng thấy Phương Tuần Âm dè dặt và lo lắng như thế, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Gia Mạc.
Người cô còn gầy gò.
Đúng là trông cô rất đáng thương.
Nể tình “duyên đánh bóng”, Thường Triết Tự quyết định giúp cô một lần.
Anh ta ung dung nói: “Mấy hôm nay Trần Gia Mạc không khỏe nên xin nghỉ ở nhà rồi. Mai... Chắc là ngày mai? Chắc cậu ấy sẽ đi học đấy.”
“...”
Phương Tuần Âm không nói gì.
Cô cúi thấp đầu, sắp cắm mặt vào bàn.
Quả nhiên Thường Triết Tự đã nhận ra.
Anh ta đã nhận ra những tâm tư thầm kín và những mơ mộng viển vông của cô.
Cả những suy nghĩ ngông cuồng của cô nữa.
Cô không giấu được điều gì.
Nhưng so với những điều đó... Trần Gia Mạc không khỏe à? Anh không khỏe ở đâu? Anh sao rồi nhỉ?
Trong lúc nhất thời, nỗi lo lắng đã choán hết tâm trí cô.
Phương Tuần Âm bóp ngón tay.
Cô định dò hỏi Thường Triết Tự xem sao.
Sau lưng cô, rõ ràng nam sinh đã chú ý tới chuyện khác, anh ta lấy quả bóng rổ dưới ghế ra, đứng dậy rời lớp với bạn bè.
...
Cả đêm hôm đó.
Phương Tuần Âm hơi bất an.
Cô trằn trọc mãi.
Lần này, cô không trốn trong chăn nữa.
Cô dứt khoát đứng dậy, khoác chăn lên.
Cô mở đèn bàn.
Cô mở cuốn nhật ký ra, giả vờ như đang ghi bài, quang minh chính đại.
Để tránh Khang Văn Thanh bước vào bất ngờ.
[... Chuyện khó nói nào, chuyện ngoài ý muốn nào, tại sao lại xin nghỉ, tại sao lại không khỏe... Có rất nhiều điều, dường như mình có cả trăm câu hỏi về KuiperBelt.
Vì thích nên mình muốn biết mọi điều về cậu ấy.
Nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của mình, thật ra cho dù mình cố gắng hết sức để thi đỗ lớp chuyên Lý, được học chung lớp với cậu ấy. Chúng mình vẫn cách nhau một trời một vực. Mình không thể bước vào cuộc sống của cậu ấy. Vui buồn giận hờn của cậu ấy đều không liên quan tới mình.
Tưởng như chúng mình rất gần nhưng thật ra lại rất xa.
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.]
Phương Tuần Âm đặt bút xuống.
Ngay sau đó.
Cô đã đưa ra quyết định.
Cho dù đó chỉ là mong muốn đơn phương, cô cũng muốn quan tâm đến Trần Gia Mạc hơn một chút.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa hửng sáng.
Vẫn chưa tới tiết Hạ Chí, bình minh ở thành phố Giang cũng không quá sớm. Cô kéo rèm, nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn hơi xám xịt, chỉ có một vầng sáng màu da cam ở chân trời báo hiệu rằng mặt trời sắp mọc.
Phương Tuần Âm mơ màng mở mắt.
Cô nhìn đồng hồ, vội khẽ khàng rời giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồng phục.
Khang Văn Thanh vẫn chưa dậy, Phương Vi xuống tầng mua bữa sáng, khi mở cửa, ông bắt gặp ánh mắt của cô.
Ông hơi ngạc nhiên, hỏi: “Âm Âm, sao hôm nay con dậy sớm thế? Có việc gì ở trường à?”
Lúc này mới sáu giờ hơn.
Còn gần tiếng nữa mới đến tiết tự học buổi sáng vào bảy giờ hai mươi phút.
Phương Tuần Âm hơi bối rối, cô lúng túng mấp máy môi, định giải thích: “À... Hôm nay lớp con có bài nghe viết, hôm qua con nhiều bài tập quá nên chưa kịp đọc, con định... Đi học sớm một chút để học từ.”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ đi.
Dần dần, âm cuối của cô biến mất không còn vết tích.
Phương Vi “À” một tiếng, cũng không hỏi thêm.
Ông lấy một túi bánh bao hấp và một cốc sữa ra, đưa cho cô.
Ông dặn: “Con đi đường cẩn thận. Tới trường thì ăn sáng luôn đi nhé.”
Phương Tuần Âm bất giác thở phào.
Cô cười khẽ, gật đầu: “Cảm ơn cha ạ. Vậy con đi trước đây.”
“Con đi đi.”
Phương Tuần Âm thuận lợi ra khỏi nhà.
Ngoài trời vẫn khá lạnh.
Hơn nữa vẫn còn sớm, mặt trời chưa lên cao.
Gió thổi qua, lạnh đến mức khiến người ta phải rụt cổ lại.
Cô ôm túi bữa sáng, thở ra, xoa nhẹ lòng bàn tay, lên xe buýt đến nhà Từ Triệu.
Không lâu sau.
Xe ngừng trước cửa khu nhà.
Phương Tuần Âm đã tới đây nhiều lần, đã quen với khu vực này từ lâu, cô đi lên trước biển báo của bến xe buýt một đoạn, ngồi xuống cạnh bồn hoa nhỏ.
Chẳng biết Trần Gia Mạc sẽ đi học bằng gì.
Anh đi xe đạp?
Ngồi xe riêng?
Hay anh bắt taxi, đi xe buýt nhỉ?
Cho dù thế nào, chỉ cần cô chờ ở đây thì chắc chắn sẽ thấy Trần Gia Mạc ngay khi anh vừa ra khỏi khu nhà.
Phương Tuần Âm không có suy nghĩ gì đặc biệt.
Cô chỉ hơi lo lắng cho Trần Gia Mạc mà thôi.
Cô đi sớm hơn một tiếng chỉ để lặng lẽ nhìn anh một cái, đi theo anh một đoạn, thế cũng đủ để cô yên tâm rồi.
Nghĩ đến đây.
Cô không khỏi mỉm cười tự giễu.
Quả nhiên con người đều như thế.
Vừa biết yêu xong, những chuyện mà cô chưa bao giờ tưởng tượng đến hồi trước đều có khả năng xảy ra.
Phương Tuần Âm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, cô đi sớm hơn cả tiếng vì một nam sinh, chờ trong gió lạnh chỉ để nhìn anh một cái, chắc chắn rằng anh vẫn ổn.
Nếu Thường Triết Tự đã nói hôm nay anh sẽ đi học, chắc anh sẽ đi đúng không?
Cô mím môi, khẽ chớp mắt.
Vì thích.
Cô chờ anh từng phút, từng giây.
Thậm chí cô còn không thấy phí thời gian chút nào.
...
Nhoằng cái.
Đồng hồ trên màn hình điện thoại đã nhảy từ “06” lên “07”.
Ánh mắt tập trung của Phương Tuần Âm dần trở nên hơi lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã quan sát tất cả người qua lại trong khu nhà. Có rất nhiều xe riêng ra vào, cô cũng nheo mắt nhìn thật kỹ.
Không có Trần Gia Mạc trong số họ.
Theo vóc dáng, chắc hẳn Trần Gia Mạc sẽ rất dễ tìm, không đến mức nhìn nhầm mới phải.
Nhưng giờ này rồi mà anh vẫn chưa ra ngoài, sẽ muộn học mất.
Chẳng lẽ hôm nay anh vẫn không đi học ư?
Tại sao chứ?
Anh vẫn không khỏe à?
Phương Tuần Âm hít một hơi, cảm thấy hơi lo lắng.
Bảy giờ năm phút.
Cô không thể chờ được nữa.
Cô đành lên xe buýt, đi học một mình.
...
Quả nhiên hôm nay Trần Gia Mạc không đi học.
Thầy Triệu cũng không nói gì, chắc anh đã xin nghỉ theo quy trình bình thường.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, ngày nào Phương Tuần Âm cũng rời nhà sớm hơn một tiếng, đến cổng khu nhà Trần Gia Mạc, lặng lẽ chờ đợi.
Cho dù cô đến đó vô ích.
Cô cũng không quan tâm.
Vì đối phương là Trần Gia Mạc, cô không hề thấy ấm ức trước những khó khăn đó.
Cô chỉ cảm thấy một tiếng trôi đi rất nhanh.
Nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Mãi tới thứ sáu.
Tiếng chuông đồng hồ cổ xưa bên bờ sông thành phố Giang kêu “Bong bong” bảy lần.
Tiếng động truyền đến từ phía xa.
Như đến từ chân trời.
Bóng dáng cao gầy của Trần Gia Mạc xuất hiện, anh bước đi một cách chậm rãi, không hề vội vã.
Anh đi qua bốt bảo vệ, ra khỏi khu nhà, đến gần bến xe buýt.
Phương Tuần Âm sững sờ nửa giây.
Cô cảm thấy hơi khó tin.
Nhiều ngày không gặp, hình như Trần Gia Mạc đã gầy đi, mặt cũng hóp lại. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài xuất sắc của anh mà càng tôn lên các đường nét đẹp đẽ trên mặt anh, như được bàn tay khéo léo của Nữ Oa điêu khắc kỹ càng.
Anh khiến người khác không thể rời mắt khỏi anh từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng nét mặt của thiếu niên lại rất hờ hững.
Anh mang đến cảm giác lạnh lùng và xa cách.
Phương Tuần Âm nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, bỗng đứng dậy, vội vã đi về phía bên kia.
Cô dùng biển báo dừng xe làm lá chắn.
Để ngăn ánh mắt anh.
Cô cụp mắt, cảm thấy sợ hãi. Cô đành lặng lẽ di chuyển, bảo đảm rằng mình sẽ không bị nhìn thấy.
Cũng may.
Trần Gia Mạc không nhìn xung quanh.
Anh đút tay trong túi quần, im lặng đứng trước bến xe.
Hai người cách nhau chưa đầy mười bước, có một biển báo dừng xe buýt chắn giữa họ.
Một người đứng, một người nhìn.
Thế là đủ rồi.
Phương Tuần Âm nắm quai ba lô, khẽ mỉm cười.