Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Làm tổ dưới cây】
Cô gái ngủ gục trên vai tinh linh.
Tinh linh chuyển điểm tựa của cô gái từ bờ vai rắn chắc sang cánh tay tương đối mềm mại của mình.
Anh lấy tay che mắt cô, che cô khỏi ánh nắng tràn ra từ những kẽ hở trên lá.
Sau đó, lặng lẽ xoa tóc cô.
【Tết tóc cho em】
Vào một buổi nắng chiều, tinh linh giúp cô gái tết mái tóc nâu dài.
Anh vén mái tóc dài dày của cô ra sau tai, lặng lẽ giúp cô tết tóc cô dâu tộc tinh linh.
Anh cầm sợi tóc mà mình cố tình buông lên, thành kính kề bên môi, nhẹ nhàng hôn nó.
Anh mỉm cười rồi cầu hôn cô.
【Lần đầu tiên khóc】
Nhưng có vẻ như...!chơi lớn quá rồi?
Cô gái lặng đi vài giây, đột nhiên mất kiểm soát bật khóc.
【Trao nhẫn】
Cô gái vừa khóc vừa đồng ý.
Cô tháo chiếc vòng cổ đang đeo xuống, kéo nhẹ, chia phần mặt dây của chiếc vòng thành hai chiếc nhẫn bạc rất đơn giản.
Một trong số chúng được đeo vào ngón tay đeo nhẫn của tinh linh.
"Vậy, như vậy...!anh sẽ mãi mãi...!mãi mãi ở bên em."
Cô nức nở nói.
"Không cho phép...!anh hối hận!"
【Lần đầu tiên hôn môi (nhà trai chủ động)】
Làn gió nhẹ xuyên qua khu rừng kéo theo những chiếc lá nhảy múa.
Xào xạc, thổi bay tiếng cười thầm của tinh linh.
Anh cúi xuống và khẽ hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô gái.
Cho đến khi cô ngừng khóc.
— Công bằng mà nói, vị còn ngọt hơn sương.
【Một lần đi xa đặc biệt】
Lần này tinh linh có một nhiệm vụ khá dài, sẽ mất khoảng hai đến ba năm.
Trên thực tế, lấy tiêu chuẩn của tộc tinh linh, hai hoặc ba năm thực sự không dài.
Nhưng đối với con người, hai năm không phải là một cái chớp mắt.
Sau khi biết tin, cô gái đã suy sụp trong một khoảng thời gian dài.
— Họ mới kết hôn, đã phải chia xa.
"Nếu không thì, anh tặng em một đứa con đi."
Lúc nằm trên giường vào buổi tối, cô gái đột nhiên nói vậy.
"Khi đó, em sẽ cảm thấy rằng anh luôn ở bên cạnh em mà chưa bao giờ rời xa."
【Đột nhiên hơi hoảng loạn】
Cô gái thề rằng, vừa nãy cô chỉ thuận miệng thôi.
Nhưng không ngờ là, tinh linh đột ngột quay người qua.
"Ê ê, từ từ...!anh biết làm thế nào để sinh con à???"
【Hình phạt nhỏ và một chút tức giận】
Tinh linh tức đến nỗi bật cười.
Anh gõ nhẹ vào đầu cô gái.
【Trở về từ phương xa】
Tinh linh trở về nhà trong một buổi chiều sau hơn hai năm.
Rõ ràng anh không nói chính xác ngày giờ cho cô gái, nhưng từ xa đã thấy cô ôm đứa bé đợi anh ở cổng làng.
Nhìn thấy anh, một lớn một nhỏ đều nở nụ cười rạng rỡ.
Tinh linh đột nhiên ngập ngừng.
Hai năm trôi qua tựa như ánh sáng và bóng tối đan xen nơi đầu mi, lại trong nháy mắt đem cô gái của anh trở thành một người mẹ.
Lần đầu tiên, tinh linh nhận thức rõ ràng sự khác biệt về tác động của thời gian lên bọn họ.
【Lần đầu tiên xin nghỉ phép】
Sau chuyến đi đó, tinh linh đã hoãn tất cả các nhiệm vụ rồi bắt đầu kỳ nghỉ dài của mình.
Anh dùng toàn bộ ngày nghỉ mà anh đã tích lũy được, trước sau cộng lại khoảng một trăm năm..