Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo của vùng duyên hải miền trung, tuổi thơ chỉ gói gọn trong hai chữ : "Nghèo" và "Khổ". Nơi đó, tôi đã lớn lên cùng với gió cát, những cơn bảo và cái nóng hỗn hào của quê hương.
Gia đình tôi làm nghề chài lưới, bữa no bữa đói, cuộc sống cũng bấp bên lắm.. Nghèo là thế, nhưng chúng tôi được giáo dục rất nghiêm khắc, người dạy chúng tôi rằng : "Nghèo cho sạch, rách cho thơm.", và đó cũng là cái quy tắc mà bấy lâu nay nhà tôi gìn giữ.
Tôi có ba anh em, 1 người anh lớn hơn tôi 4 tuổi, đã nghỉ học để phụ giúp cha tôi, tôi thì đang học lớp 9, hai đứa em nhỏ hơn, đứa học lớp 6, đứa mới 6 tuổi. Mẹ tôi là một người phụ nữ rất mực yêu thương chồng con và người luôn cảm thấy buồn vì sức khoẻ wá yếu, không thể phụ cha tôi gánh vác gia đình... Tôi có thể khẳng định rằng, tuy nghèo, nhưng gia đìng tôi sống rất hạnh phúc bên nhau.
Những tưởng cuộc đời cứ thế sẽ trôi đi mãi, nhưng một biến cố bất ngờ ập tới làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của chúng tôi.
Tôi còn nhớ , năm ấy là một năm đầy giông bão...gió giật từng cơn nặng nề như muốn xé tan căn nhà tranh siêu vẹo của chúng tôi. Mưa to, gió lớn, cha không đi biển được, chúng tôi đói đã ba hôm nay, chỉ có toàn cháo và nước để cầm chừng. Người lớn như chúng tôi thì còn chịu được, chứ mấy đứa em nhỏ thì làm sao chứ....
Đói quá thì đầu gối cũng phải bò, một lìêu, ba bảy cũnh liều, cha và anh hai quyết định ra biển cùng vài người trong làng chài để kiếm cái ăn. Hôm ấy trời vẫn mưa rất to, tôi, má và hai em ngồi trong căn nhà lá, vừa lo sợ... vừa hi vọng. Có tiếng bước chân, rồi cửa nhà tôi mở tung, anh hai đứng đấy, mình mẩy đầy vết thương. Tôi không nhớ mình đã nghe những gì từ anh, trong đầu tôi chỉ là những chử rời rạc... "Gió lớn, thuyền lật, không kiếm được cha...", và hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là mẹ tôi gục xuống trong vòng tay tôi.
Cha mất, gia đìng tôi càng chịu thêm sự đe dọa của cái đói. Mọi gánh nặng gia đình đều dồn lên vai anh hai, mặc dù chỉ hơn tôi vài tuổi, nhưng anh hai nhìn già dặn và chững chạc hơn tôi rất nhiều. Mặt anh cũng đã hằn lên sự khắc khổ của người làm chủ gia đình... như cha ngày trước.
Hết năm lớp 9, tôi quyết định nghỉ học để đi phụ giúp anh hai, vả lại, nhà cũng không đủ tiền để cho cả 3 anh em cùng đi học ( năm đó em út tôi vào lớp 1). Thế là tôi bắt đầu ra biển cùng anh hai. Đôi khi, đứng trứơc biển, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, vì biển đã cướp đi người cha mà tôi hằng yêu kính.
Thời gian lại cứ thế mà chầm chậm trôi đi, mới đó mà tôi đã đi phụ anh hai được 3 năm, công việc nặng nhọc giúp tôi có được một thân hình khá nở nang, còn khuôn mặt tôi thì... theo nhiều người nhận xét là khá đẹp trai. Tuổi trẻ là tuổi của sự bùng nổ và trong tôi, cũng ấp ủ một khát vọng mãnh liệt để đổi đời, giàu có hơn để có thể mang tới cho gia đình mình một cuộc sống khác. Nhiều đêm lênh đênh trên biển cùng anh hai, ngứơc nhìn lên bầu trời, tôi chợt nhớ lời cha từng nói : "Mỗi ngôi sao tượng trưng ột đời người, khi người ta mất đi, thì ngôi sao cũng biến mất.". Ngôi sao của cha đã tắt, ngôi sao của tôi thì vẫn đang sáng... nhưng tôi không muốn nó sáng một cách lưu mờ, lập loè như thế kia, tôi muốn nó phải tỏa sáng lên kìa. Gia đìng tôi bây giờ chưa thể gọi là giàu, nhưng cũng không có cảnh bị cái đói đe dọa như trước kia, công việc của anh hai cũng khá ổ định... thế là tôi quyết định ra đi.... nhưng đi đâu, thì wả thật tôi cũng không biết..
Nhiều lần lên chhợ, tôi nghe ngừơi ta nói với nhau rằng : Sài Gòn là miền đất hứa... có ngừơi lên SG làm chưa đầy 2 năm mà về quê xây nhà cho gia đình ở... Nghe hấp dẫn quá... thế là tôi quyết định kì này sẽ vào Sài Gòn lập nghiệp.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi,lần thứ 18, cuộc sống bận rộn wá nên hầu như không ai nhớ điều đó...nhưng dù sao thì tôi cũng nhớ vì đó là ngày của riêng tôi mà. Buổi cơm chiều, tôi thưa với má chuyện mình sẽ đi, má rất ngạc nhiên, tôi thấy trong mắt má có một chút gì đó do dự, muốn ngăn cản. Nhưng cuối cùng thì người cũng đồng ý
- Thì con cũng lớn rồi, đi đây đi đó để học cái khôn cũng nên. Nhưng đi đâu thì đi, làm gì cũng được, nhớ cẩn thận, giữ thân... với lại nhớ lời cha dạy "Nghèo cho sạch, rách cho thơm".
Khác với má, hai đứa em tôi thì la toáng lên, năn nỉ tôi ở lại... tôi phải dùng hết lời để dỗ chúng mới thôi sụt sịt để đi ngủ... và trong bủôi cơm đó, có duy nhất một người không lên tiếng... đó là anh hai.
Đêm khuya, má và hai đứa em đã ngủ. Tôi nằm cạnh anh hai, còn thao thức, và hồi hộp về những chuyện đang đợi mình phía trước. Tôi nghe giọng anh hai...
- Còn thức không ?
- Dạ còn
- Thế, mày đi thật àh
- Dạ, đi kiếm cái gì để làm, để giúp nhà...
- Sao phải đi, nhà mình cũng đâu còn khó khăn như trứơc.
- Dạ....
- Ừ, mà thôi, mày cũng 18 tuổi rồi, cũng nên đi đây đi đó... Thôi, ngủ đi, à, quên nữa...Chúc mừng sinh nhật nha em trai...
Bất chợt anh hai hôn nhẹ lên trán tôi rồi vòng tay ôm ngang bụng tôi...Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ thật đẹp.
Hôm sau, tôi quyết định sẽ đi ngay vì tôi sợ nếu như để thêm vài ngày nữa, thì tình cảm quyến luyến với gia đình sẽ làm chùn bước tôi. Gói ghém được hơn 1 triệu đồng trong người. Tôi lên đừơng, đón xe vào Sài Gòn, mở ra một bước ngoặt mới trong đời mình. Hôm ấy, tôi 18 tuổi 1 ngày....