Đời Callboy

Với những vết thương trên cơ thể mình, tôi buộc phải nghĩ ngơi gần 2 tháng mới có thể đi làm lại. 2 tháng không làm ra tiền mà ăn quen, nhịn không quen, nên tôi vẫn tiêu xài như trước đây… thành ra số tiền tôi để dành bấy lâu nay bị ảnh hưởng khá nhiều… nhưng cũng tự an ủi mình phần nào với cái ý nghĩ là khi đi làm lại sẽ kiếm lại được… 2 tháng này, tôi mất gần 2 tuần lễ nằm trong bệnh viện đọc truyện tranh (do Nam đem ượn), phần còn lại thì ở nhà, đi học Anh Văn, học nhảy, đi uống ca-fê, nói chuyện với Nam. Trong những lần vào thăm tôi ở bệnh viện, hay những buổi cà-fê có hai anh em, chúng tôi chia xẻ với nhau rất nhiều những suy nghĩ, những hiểu biết về giới Đồng Tính, thế giới những người đeo khuyên phải, thế giới mà hai anh em chúng tôi đang sống trong đó…
- Đâu nhất thiết phải đeo khuyên bên tai phải là Đồng Tính đâu anh Quân, có mấy đứa con trai không biết, cũng đeo tùm lum cả, đụng vào tụi nó, lạng quạng bị đánh chết… mấy dấu hiệu đó còn có lá cờ 7 sắc cầu vòng, hay là hai chữ M đan vào nhau thêu trên áo đó…
- Ừ, anh cũng đâu biết rành lắm đâu, nghe người ta noi vậy thì biết vậy thôi… Từ đầu, anh cũng đâu phải Gay… Anh đã kể em nghe rồi đó…

- Dạ, còn em thì khác, từ khi dậy thì, em đã cảm nhận được rằng mình chỉ thích những đứa con trai thôi… Thời gian đầu, em cũng như nhiều người khác, cảm thấy kinh tởm bản thân mình lắm, cảm thấy mình có lỗi với gia đình, với những người hi vọng vào mình… Nhưng rồi em suy nghĩ lại và hiểu rằng : mình chỉ có bản thân mình thôi, mình không biết yêu quý, tôn trọng bản thân mình, thì làm sao mà người khác tôn trọng mình được. Gay thì cũng một kiếp người, không Gay cũng một kiếp người, thôi thì nặng óc làm gì ệt… cứ sống thật với mình, sống tốt với mọi người, để người ta thương mình vì cách sống mà quên đi cái khác biệt về giới tính của mình… em hỏi anh chứ, bây giờ cho anh chọn, làm một thằng con trai 100% nhưng làm nghề ăn cướp, lừa đảo… với lại làm một thằng Đồng Tính nhưng là bác sĩ, kỉ sư, anh chọn cái nào…
- …
- Thì đó, có ngu mới chọn làm một thằng con trai… Đây là thời đại mà người ta nhìn nhau bằng nhân cách sống, chứ không phải thời đại mà giới tính quyết định tất cả…

Đúng là “Đại dương sóng sau xô sóng trứơc…”, nhóc chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng suy nghĩ và cảm nhận về cuộc sống của nhóc có lẽ đáng cho tôi học hỏi. Từ lúc tôi cảm nhận được bản thân tôi đã là Đồng Tính, chỉ thích gần gũi, yêu thương người cùng giới với mình, không biết bao nhiêu lần tôi đã trăn trở với những suy nghĩ về đời tôi… Tôi thật sự là ai? Tại sao thời gian đầu tiên tôi ghê rợn khi gần gũi với đàn ông, mà càng về sau tôi càng thích…vậy tôi có thật sự là Đồng Tính không, hay chỉ là vì những cảm gíac trong thời gian này của tôi…
- Nhiều ngừơi khi biết mình là Gay, đâu dễ gì họ chấp nhận bản thân mình , có người còn lấy vợ, sinh con, cố ép mình sống nhưmột người bình thường… nhưng mà, mình dối được tất cả mọi người, chứ mình có dối được bản thân mình không… Lấy một ngừơi phụ nữ mà mình không yêu, đêm nằm ôm người đó mà nghĩ tới một thằng con trai khác, vậy còn ghê tởm hơn là phản bội… làm khổ cả cuộc đời ngừơi ta. Còn bản thân mình, sống mà không dám sống thật với mình, lúc nào cũng đeo cái mặt nạ giả dối, vậy thì sung sướng lắm sao? Bọn em hay giỡn là “Gồng mình cứng quá coi chừng bị gãy xương…” Sống mà cứ loay hoay hỏi tới hỏi lui “Mình có phải là gay không…?” tới lúc biết được rồi (mà hỏi câu đó thì 99,99% là Gay rồi) thì già tới nơi, gần xuống lỗ tới nơi… vui vẻ, hạnh phúc gì nữa…
Trong giọng điệu của nhóc, tôi cảm nhận được một cái gì đó… sao mà bất cần và buồn quá… Vài lần vào uống cà-fê cùng nhóc, chúng tôi hay gặp những cái nhìn soi mói, ngại ngùng , khinh bỉ, tò mò của những người khách khác, họ lấy làm ngạc nhiên, cũng như hơi khó hiểu, khi mà hai đứa con trai, lại vào ngồi uống cà-fê, nơi mà thường được dành riêng cho những cặp yêu nhau… Những lúc ấy, nhóc lại hay quàng tay vào tay tôi, đi sát hơn, tỏ vẻ rất thân mật… nhiều khi, tôi cũng ngại… vì từ đó tới giờ đi làm, tôi cũng chỉ tiếp xúc với duy nhất một người là khách, một người chủ khách sạn cho chúng tôi thuê phòng “mua bán”, một hay hai ngừơi phục vụ phòng, còn trong các quán bar thì… ai cũng như ai, đều là dân Gay cả… nên khi đứng trứơc nhiều người như vầy mà tỏ vẻ thân mật với một đứa con trai khác, tôi không được thoải mái lắm. Tôi nói nhóc nghe điều đó, nhóc cười rồi nói lại…

- Người ta nhìn mình và người ta hi vọng mình sẽ giống những gì người ta đang nghĩ, người ta thấy mình như vậy, ngừơi ta sẽ vui hơn và nói là : “Thấy chưa, mình nghĩ có sai đâu.”, em đang làm người tốt thôi, làm cho người ta vui thì đương nhiên tốt hơn làm người ta buồn…
Vài lần như thế, rồi tôi cũng quen dần, đi chung với nhóc vào những nơi “dành cho hai người yêu nhau”, tôi cứ mạnh dạn mà đi tới bàn mình ngồi, mặc cái nhìn soi mói từ mọi người xung quanh dành cho hai đứa… Đi với nhóc, vui lắm, nhiều khi nhóc làm tôi cười muốn chết, nhưng có nhiều lúc, nhóc nói những câu làm tôi suy nghĩ rất nhiều… Với nhóc, tôi có 1 tình cảm rất tốt, tốt hơn cái gọi là tình bạn nữa, nhưng mà nếu gọi đó là Tình Yêu thì không thể… Ừ, “Yêu” cái từ đó sao mà nghe xa xỉ wá đối với những người Đồng Tính như chúng tôi. Nghĩ thử coi, tôi đã ngủ với không biết bao nhiêu là người mà giữa tôi với họ chưa có được 2 tiếng đồng hồ để tìm hiểu nhau. Người ta hay nói Tình Dục là mức thăng hoa nhất của Tình Yêu, nhưng những người Đồng Tính tới với nhau vì Tình Dục thì nhiều, dễ dãi trong những chuyện đó tới mức làm nhiều người rùng mình kinh sợ… làm gì có thứ gọi là Tình Yêu trong giới này chứ… nó bị phủ lên bởi cái lớp vỏ xác thịt trần tục và nhanh chóng tới khủng khiếp…
- Anh không biết đâu, nhiều khi, những người Đồng Tính như mình cũng có cái gọi là yêu, thương một người khác, con người mà anh, ai lại không khao khát yêu và được yêu. Nhưng ngừơi mình yêu thì sao mà xa vời wá. Có nhiều khi, thương yêu một người đến chạnh lòng, đau khỗ, nhưng mà có dám thổ lộ, có dám nói với người ta đâu, vì biết người ta có phải như mình không, thôi thì cứ giữ cái khoảng cách xa xa một chút, là bạn bè, nhìn người ta vui cười, mình cũng thấy an ủi đôi phần, lấy niềm vui của người ta mà làm niềm vui của mình… Cũng có những cặp yêu nhau, rồi tới được với nhau… Nhưng mà được bao lâu? Một thời gian thì bắt đầu mất dần cảm giác, rồi tìm một cảm giác mới, cứ thế, cái vòng xoay tình cảm cứ xoay, xoay mãi… “Tới một ngày bứơc chân mỏi mệt, bổng nhìn lại… không còn ai đứng bên ta…”… Khác với những người bình thường, Gay chúng ta khi yêu ai thì yêu hết mình, dành tất cả cho người mình yêu, đến mức có thể gọi là mù quáng…. Nhưng khi wa cơn ái ân, nhìn lại thì thấy mình làm đã wá nhiều, thế là lạnh lùng và tàn nhẫn đến nhẫn tâm. Nếu người bình thường tới với nhau, khi xảy ra chuyện gì, họ còn có đứa con, có gia đình và xã hội níu họ lại với nhau, còn Gay thì sao? Quen nhau lén lút trong bóng đêm rồi lúc chia tay cũng lẵng lặng, nhấn chìm trong màn đêm…

Những câu chuyện của chúng tôi cứ thế, trôi mãi, trôi mãi, không điểm dừng, không bờ bến như thân phận những người Đồng Tính như chúng tôi… Nhiều khi, tôi cũng muốn có một ai đó để yêu thương lắm, nhưng mà ai kia chứ… ai có thể yêu một đứa vì đồng tiền mà bán thân xác mình… còn nếu dấu người đó, yêu nhau mà cứ dấu diếm tất cả mọi chuyện… thì yêu làm gì ệt. Hơn ai hết, chúng tôi hiểu được sự hạnh phúc, vui vẻ trong tình yêu… vì có ai yêu chúng tôi bao giờ đâu… nên cuộ đời chúng tôi lúc nào cũng ngập trong buồn bã. Chúng tôi là những người Đàn Ông, thân xác đàn ông, trái tim chúng tôi đập nhanh và mạnh mẽ như những người thường chơi thể thao… nhưng máu chảy qua trái tim đó là máu của một ngừơi Đàn Bà, dòng máu yếu mềm, khao khát yêu thương rất nhiều. Tâm hồn chúng tôi cũng vậy, cũng nằm ở cái giải phân cách mong manh đó, nhiều khi tôi cảm nhận tâm hồn mình như là nước vậy… Khi thì nó mềm mại, yếu đuối, chảy đi cùng tất cả mọi thứ, khi thì nó lại cứng cáp và lạnh lẽo tới mức không ngờ được… nhưng những tảng băng vậy… Nhiều lần, tôi đã hét lên trong đầu rằng : Tại sao ông trời lại sinh ra những người chúng tôi… Tôi còn nhớ trong những lần ngà ngà say, lão Tư hay kể chuyện cho chúng tôi nghe, và câu chuyện mà lão hay kể là câu chuyện về Sự Tích Đồng Tính…. Câu chuyện nói rằng ngày xưa một tiên nữ trên trời do phạm phải luật trời mà bị đày xuống trầ gian làm thân con trai, nhưng trớ trêu thay lại mang kiếp con gái, nên phải yêu những người con trai khác…
- Em thì không thích cái ý nghĩ như vậy, tại sao chúng ta là những người mang thân phận trời đày, mang thân phận của một người phạm tội… Em có câu chuyện của riêng em… Ngày xửa ngày xưa, có hai ngừơi yêu nhau, chàng là một anh học trò nghèo, còn nàng là một tiểu thư cao sang, cảm phục trước văn chương và tấm lòng của chàng, nàng yêu chàng say đắm… nhưng gia đình nàng không cho phép, bắt nàng phải lấy một người môn đăng hộ đối. Hai người buồn bã, quyết định sẽ chết cùng nhau, hẹn kiếp sau sẽ ở bên nhau… rồi hai người cùng nhau tự vẫn… Khi xuống Địa Phủ, hai người vẫn còn nắm tay nhau… Thế nhưng mọi chuyện đâu được như ý mình, Diêm Vương bắt hai người không được đầu thai cùng kiếp với nhau vì họ đã phạm phải một tội lỗi rất lớn, đó là tự hủy hoại thân thể mình, hơn thế nữa, khi qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà thì hai người sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, nếu vậy, kiếp sau làm sao họ có thể nhớ nhau, tìm đến với nhau? Quyết tâm phải ở bên nhau, họ cùng nắm tay nhau, chạy thật nhanh khỏi tay của Phán Quan, tới cầu Nại Hà, họ chạy băng qua mà không uống chén canh Lãng Quên rồi cùng nhau nhảy vào Vòng Luân Hồi, nhưng một lần nữa, hai người lại phạm sai lầm. Họ đâu bíêt rằng nếu đầu thai làm con trai thì phải vào Luân Hồi chỗ khác, làm con gái phải vào chỗ khác. Thế nên tuy được đầu thai cùng kiếp, còn nhớ những chuyện trong quá khứ, nhưng hai người lại cùng là con trai với nhau… Không quên chuyện cũ, khi lớn lên, hai ngừơi cũng tìm tới nhau và thương yêu nhau. Ngọc Hoàng rất tức giận vì chuyện này, nhưng khi hai người còn nhỏ, Người không thể làm được gì, vì các đứa trẻ chưa tới 18 tuổi thì được sự bảo vệ của 12 Bà Mụ. Năm 2 người 18 tuổi Ngọc Hoàng cho Thiên Lôi dùng sét đánh chết hai người, khi chết, hai người vẫn nắm tay nhau… “ Hai người có biết là hai người đã sai lại càng sai không? Ta sinh ra âm dương, để âm dương bổ sung cho nhau… vạn vật đều có quy luật của nó, không có âm dương thì không có vạn vật được sinh ra, con người sẽ diệt vong…” “Nhưng chúng con yêu nhau, tới với nhau là sai sao? Trên trái đất này đã có wá nhiều đau khổ, wá nhiều mất mát, wá nhiều chiến tranh, vậy tại sao Ngài không ngăn chặn những chuyện đó, mà lại không cho 2 người yêu nhau được ở bên nhau… Chúng con biết mình làm sai ý trời, nhưng chúng con yêu nhau, và nếu có chết bên nhau, chúng con cũng cam tâm… Trần gian đâu phải ai ai cũng như chúng con, nam nữ vẫn yêu nhau và lấy nhau, chỉ có chúng con là một điều ngoại lệ, con ngừơi sẽ không bao giờ mất đi đâu…” Cảm động trứơc tình cảm của hai người, cũng như nhờ vào lời nói của những vị thần tiên khác, Ngọc Hoàng đồng ý cho hai người sống lại và ở bên nhau… Trước khi họ đi, ngài còn hỏi họ có muốn thay đổi hình dạng thành 1 nam 1 nữ như bình thường không… “ Con yêu người đứng đây bằng trái tim, chúng con đến với nhau bằng trái tim, hình thức bên ngoài là điều không wan trọng. Thân thể sẽ về với các bụi, nhưng tình yêu sẽ còn mãi…” Đó là hai người con trai đầu tiên yêu nhau trên thế gian này…
Câu chuyện của em đúng thật là cho tôi cái nhìn sáng hơn cho sự tăm tối của những phận trai Đồng Tính, chúng tôi cũng có tình yêu, và sự trớ trêu của số phận, định mệnh không làm cản trở tình yêu đó… Với tất cà những suy nghĩ như vậy… Tôi lại bắt đầu cuộc sống của mình… Bớt đi ưu sầu, nhìn cuộc đời với một con mắt khác hơn, nhìn số phận với cái nhìn lạc quan hơn… và sống tiếp cái kiếp mình đã được sinh ra… kiếp Đồng Tính….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận