Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Sáng sớm, Thượng Quan Thập đang bận bịu nghênh đón cuối tuần đáng mong đợi của Thượng Quan Tả Dực cùng Thượng Quan Hữu Dực.

“Hữu Dực, con chuẩn bị xong chưa, anh và ông đều đang chờ con đấy! Con mau lên, bữa sáng cũng sắp lạnh rồi.” Thượng Quan Thập đứng ở cửa cầu thang hướng về phía lầu hai la lớn.

“Đến đây, đến đây!” Theo tiếng trẻ con mềm mại vang lên, Thượng Quan Hữu Dực đỉnh đầu tổ quạ “lạch bạch, lạch bạch” chạy xuống. Bé vọt vào trong lòng Thượng Quan Thập, rầu rĩ hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự không theo chúng con đi sao?”.

“Thật sự! Cha không phải đã nói mấy lần rồi sao? Xế chiều hôm nay cha phải trực ban, làm sao có thể đi công viên giải trí chứ? Không phải còn có ông cùng các con sao? Cha lần sau nhất định sẽ bù!” Thượng Quan Thập vừa cười nói, vừa cưng chiều cào cào tóc Hữu Dực. Sau đó đưa mắt nhìn, Thượng Quan Hữu Dực rầu rĩ không vui đi vào phòng ăn.

Thượng Quan Thập thở dài một hơi, sau khi trong lòng nói một tiếng “Xin lỗi”, cũng đi vào phòng ăn. Sau đó, cậu ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn hai đứa con vẻ mặt thất vọng, không biết làm thế nào cười cười, nghiêm túc nói: “Hai người các con phải trông nom ông! Không được nghịch ngợm. Ông đã lớn tuổi, cũng không có tinh lực tốt như hai người các con. Biết không?”

“Biết rồi ạ!” Hai anh em ỉu xìu trả lời.

Ba hiểu rõ cười cười, thề thốt nói: “Yên tâm đi! Cho dù không có cha các cháu, ông cũng sẽ cho các cháu có được một chuyến đi công viên giải trí thú vị.”

Trong nháy mắt, trên trán hai đứa nhóc cùng Thượng Quan Thập tăng thêm hắc tuyến cùng mồ hôi.

Cuối cùng, dưới sự dặn dò cực kỳ tỉ mỉ của Thượng Quan Thập, tiễn ba ông cháu bọn họ. Thượng Quan Thập nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, còn sớm. Thế là cậu quay về phòng chuẩn bị tài liệu cần cho buổi chiều đi làm. Đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa cắt ngang sắp xếp của cậu. Tưởng ba bọn họ quên cái gì, cậu vội vàng ra mở cửa, cửa vừa mở ra, cậu giật mình.

Ở cửa đứng hai hàng người ngay ngắn, bên trái năm người, bên phải bốn người. Hơn nữa trên tay người sau cùng ôm đầy những đồ chơi, khiến người ta thấy không rõ là ai. Có điều, hai bác trai đứng đầu đang trừng mắt qua lại nhau, thoạt nhìn cũng có chút quen mặt, tựa như đã từng gặp ở chỗ nào. Vì thế, Thượng Quan Thập khó hiểu mở miệng: “Xin hỏi mọi người tìm ai? Tôi hình như-”

“Là bọn tôi, là bọn tôi đây!” Nam Cung Diễm đứng sau cùng ngắt lời Thượng Quan Thập. Thượng Quan Thập mặc dù không hiểu lắm, cậu vẫn lập tức tránh ra, mời mọi người vào nhà. Khi cậu nhìn hai hàng người tranh giành vào nhà, thỉnh thoảng còn có thể nghe được lời như vậy truyền đến.

“Này! Nhà Nam Cung, tôi tới nhìn cháu của tôi, ông tới xem náo nhiệt cái gì!”

“Hừ! Tôi vì sao không thể tới? Nhà Hiên Viên, ông đừng có quên, mấy đứa nhỏ này cũng có phần của nhà chúng tôi!”

“Anh hai, anh hai, chị dâu cả thực gợi cảm, bộ dạng thật khá nga! Nếu để cho anh ấy làm người mẫu của em thì thật tốt!”

“Em không sợ anh cả làm thịt em sao, nhìn thấy không, anh cả cũng đang lườm em!”

“Nha! Hèn chi, anh hai nguyện ý buông tha cả rừng rậm, thì ra là thế! Nha… Ha ha ha…”

Mà Thượng Quan Thập ở bên cạnh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa. Nhất là cái cô bé trẻ tuổi kia, vẻ mặt cô bé xem mình thấy kỳ dị làm sao, quả thực giống y hệt mấy cô y tá trong bệnh viện. Còn có, cô cười thật là khủng khiếp a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui