Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

“Diễm, anh ôm Thập! Tôi còn có một việc chưa làm xong.” Hiên Viên Diệu vừa nói, vừa thật cẩn thận đặt Thượng Quan Thập vào trong lòng Nam Cung Diễm. Sau đó, hắn liền lấy ra một cái bình sứ màu đen, đi đến đứng lại trước mặt Hắc Ưng. Hắn từ trên cao nhìn xuống Hắc Ưng chật vật không chịu nổi, đổ một viên thuốc màu đen ra. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, cũng rất nhanh nắm hàm dưới của Hắc Ưng, nhét viên thuốc vào trong.

Hắc Ưng cuối cùng cũng kịp phản ứng, gã không ngừng dùng ngón tay móc yết hầu, hi vọng có thể nhổ viên thuốc kia ra. Nhưng hành vi của gã chỉ là vô dụng, viên thuốc sớm bị cơ thể gã tiêu hóa hấp thu.

Hiên Viên Diệu cười lạnh nhìn chằm chằm vào hành động của Hắc Ưng. Bỗng nhiên, hắn lành lạnh mở miệng nói: “Mày không cần uổng phí hơi sức! Đây chính là viên thuốc tao nghiên cứu tám năm trước, vào miệng liền tan. Mày đã hạ thuốc bà xã tao, xem như có qua có lại, tao không cho mày một viên cũng không được. A! Đúng rồi! Đã quên nói cho mày, tao trước kia là chuyên nghiên cứu khoa não. Bởi vậy, tao đã nghiên cứu một số thuốc ức chế tế bào não sinh trưởng. Một viên mày nuốt kia, không những ức chế nguyên tế bào thần kinh của mày, hơn nữa còn sẽ gia tốc sự thoái hoá của tế bào não. Tao nói như thế mày có thể không hiểu rõ, đơn giản mà nói chính là khiến cho não tê liệt. Ừ! Mày hình như là vật thí nghiệm thuốc đầu tiên, rất chờ mong a!Ok! Long Nhật, chú có thể dẫn gã đi rồi!”

Trong nháy mắt Hiên Viên Diệu ngừng nói, Hắc Ưng đã ngất đi rồi. Mà những người khác thì lại là không ngừng bốc mồ hôi như thác, trong lòng đồng thời nghĩ: Trời ạ! May là mình không phải là kẻ địch của hắn, nếu không thật đúng là thảm a!

Cuối cùng, Hiên Viên Long Nhật mang theo Hắc Ưng đã chết ngất rút đi. Mà Hiên Viên Diệu cùng với Nam Cung Diễm đang ôm Thượng Quan Thập đi tới một gian được ngăn trong nhà kho, chuẩn bị giải dược lực của ‘Mị Hoặc’ cho Thượng Quan Thập.

Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm hai người, vẫn nhìn gian phòng coi như ngăn nắp này, đều thở dài một hơi trong lòng. Mặc dù chính bọn họ vẫn luôn luôn ảo tưởng có thể lại lần nữa ôm Thượng Quan Thập, nhưng không có nghĩ đến chính là tiến hành dưới tình huống như vậy.

Hiên Viên Diệu cầm lấy kiện áo khoác trên người Thượng Quan Thập, cũng phủ trên mặt đất. Sau đó, hắn liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Cung Diễm: Thả Thập xuống đất đi! Sau đó, Nam Cung Diễm liền thật cẩn thận buông Thượng Quan Thập, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu, dịu dàng hỏi: “Thập, tỉnh tỉnh! Cậu thế nào? Có ổn không?”

Thượng Quan Thập đang lâm vào trạng thái nửa hôn mê lại bởi vì hơi thở của đàn ông mà mà tỉnh lại. Cậu run run vươn hai tay, cũng dùng sức ôm nơi phát ra hơi thở. Cậu không ngừng vừa cọ xát, vừa nỉ non : “Mau cứu cứu tôi… Tôi sắp chết cháy… Cơ thể nóng quá… nóng quá… Cứu cứu tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui