Đôi Cánh Thiên Thần

Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an.
“Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie. Nếu anh muốn yêu cô ấy, thì hãy làm cô ấy tổn thương trước đã.”
Sophie co chân, rồi lại duỗi, những động tác chân liên tục trong khoảng không, cô cố gắng đẩy chiếc đu cao hơn nữa. Lũ trẻ trong khu vui chơi không lạ gì cô, một cô sinh viên năm thứ 3, ham vui và tính tình như trẻ con, cô luôn chiếm giữ chiếc xích đu bên phải, rồi tung hoành với nó. Nói tung hoành là không sai đâu. Đầu tiên, cô sẽ cố làm sao cho chiếc xích đu bay càng cao càng tốt, sau đó, khi chiếc xích đu đạt tới giới hạn, cô sẽ tung người ra khỏi nó, lộn vòng và đáp xuống đất như một diễn viên nhào lộn thực thụ. Cảnh tượng ấy khiến lũ trẻ thích thú.
Có đôi lúc, Sophie hơi quá đà, dẫn đến việc cô sẽ bị trật cổ chân, hoặc trầy trụa một ít, nhưng tất cả chẳng đáng là gì so với cảm giác được tung người vào khoảng không chếnh choáng kia, rồi ngã phịch xuống đất. Khoảnh khắc thấy mình rơi tự do, dù chỉ trong phút chốc đủ để cô mãn nguyện và thoải mái nguyên cả ngày. Sophie quá kì lạ.
Cách bãi vui chơi của trẻ em 10m, một vài băng ghế gỗ sồi được đặt rải rác để những người đi bộ trong công viên có thể ngồi nghỉ, trên một băng ghế xù xì, Leo nhanh tay bấm máy ghi lại những khung ảnh thú vị vừa lọt vào tầm mắt của anh.
Một cô gái nhỏ nhắn, tóc đen, mắt nâu, mặc chiếc quần jean bụi bặm, khoác jacket ngoài áo phông lẫn đôi giày thể thao đầy hình vẽ nghịch ngợm. Một cơn gió tươi mới, đầy màu sắc thổi vào khu vui chơi nằm lọt thỏm giữa công viên của một thành phố buồn tẻ, quanh năm tuyết phủ.
Phần Lan, xám xịt những mây và lạnh lẽo bởi hàng triệu phân tử tuyết li ti. Phần Lan khiến người ta thở ra khói, phả vào thịt da cái lạnh như cắt xé. Phần Lan, Leo nhìn thấy Sophie cũng ở Phần Lan.
Ngay khi lia máy ảnh đến góc vui chơi dành riêng cho trẻ em, Leo đã thấy tim mình đập mạnh. Không phải tiếng sét tình ái phủ chụp lên anh, mà là do hoạt chất Adrenalin bỗng chốc sục lên trong máu, phải, thời khắc Sophie buông tay khỏi xích đu, vút lên không gian trống ấy là lúc tim anh đập liên hồi. Nỗi sợ mơ hồ cho cô gái lạ lẫm dâng lên, rồi lại cân bằng. Cô đáp đất, thích thú cười váng lên. Leo cũng mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui