Nhiều ngày sau đó, anh vẫn thấy cô chơi cùng xích đu. Vẫn kiểu ăn mặc đầy sắc màu, vẫn nụ cười hồn nhiên, nếu không phải một lần tình cờ nhìn thấy biểu tượng của đại học Vaass thì anh chẳng thể tin cô đang theo học ở đấy. Càng không thể tin rằng cô là một trong 3 người Việt hiếm hoi nhận học bổng toàn phần chương trình đào tạo chuyên sâu về ứng dụng toán học. Jolie, bạn của anh đã ca tụng cô gái gốc Việt ấy không tiếc lời, rằng cô ấy là một người điềm tĩnh, sâu sắc, rằng cô ấy thân thiện, không qúa cởi mở nhưng có thể dễ dàng bắt chuyện. Nhưng cô gái mà anh đang nhìn thấy lại như một cô hoạt náo viên. Rốt cuộc, đâu mới là Sophie?
Jolie khẳng định người trong bức ảnh của anh là Sophie Trịnh, hay còn có cái tên Việt là Tiêu Tương, còn anh, lại như phủ nhận đi một phần tính cách trầm tĩnh thuộc về cô mà Jolie đề cập. Anh chỉ luôn thấy cô sống náo nhiệt và ồn ào thôi. Và anh chỉ biết một Sophie luôn trong tầm ngắm khung ảnh của anh thôi.
Lan man suy nghĩ về Sophie, anh chợt nhận ra mùi hương dưa mát ngọt lảng vảng gần mình. Sophie ngồi xuống băng ghế cách anh hai bước chân. Cô lấy một cuốn sách từ trong chiếc balo Denim ra rồi vùi đầu vào đọc say sưa. Leo bắt gặp tia nhìn dịu dàng mà mắt mình đang dành cho cô bé, có nên hỏi chuyện không nhỉ? Cô ấy sẽ nghĩ gì khi mình bắt chuyện. Có nên mỉm cười và nói câu gì hay ho không…
Phân vân, rồi khi Leo thu hết can đảm để bước về phía Sophie, cô bật dậy,nhìn anh, nhoẻn cười rồi bước ngang qua mặt anh. Nhanh như gió, cô sải bước về phía khúc ngoặt cuối đường. Hẫng, Leo ngồi thụp xuống, hổn hển cười, ôi, mình làm sao thế này, mình đâm ra nhút nhát với một cô gái từ khi nào thế nhỉ? Nói rồi, anh xoay người lại, đuổi theo cái bóng khoác balo denim đang dần khuất sau khúc ngoặt cuối đường.