Sau khi đùa vậy, Chu Khiêm cũng thấy hơi hối hận.
Chú ba nhà họ Thẩm đứng trước mặt trông có vẻ nho nhã, cư xử với các cháu cũng dịu dàng, nhưng không biết vì sao, bình thường bọn họ đều rất sợ anh.
Thậm chí ngay cả đứa cháu ăn chơi sa đọa nhất, đi đến trước mặt Thẩm Kinh Niên, cũng biến thành cháu ngoan của chú.
Thấy anh nhận thiệp mời, nghe thấy câu “được” ấy, Chu Khiêm biết ngay chuyện này đã chắc chắn trăm phần trăm rồi.
Cậu ta mừng ra mặt: “Chú ba, chú đi thật à? Chú không lừa cháu chứ?”
Thẩm Kinh Niên nói với cậu ta: “Đi cũng không có ý nghĩa gì.”
Chu Khiêm chợt mất mát hai giây, song lại cảm thấy không quá ảnh hưởng: “Chú cứ đến là được, cháu đi nói với Tiểu Tô đây, cháu về trước nhé.”
Thẩm Kinh Niên mỉm cười, nhìn cậu ta chạy xa dần, quay sang những người khác: “Tôi đi trước.”
Mọi người nhìn theo bóng anh rời đi, hồi lâu sau mới thở ra một hơi, có người mở lời trước: “Ninh Thành có nhà ai họ Quan à?”
Có thì đương nhiên là có, nhưng ý bọn họ đang muốn nói đến giới thượng lưu.
“Chưa từng nghe bao giờ, họ này không hiếm thấy, trừ phi… đó là gia đình quá tầm thường nên bình thường chúng ta không chú ý đến.”
“Đấy là đối tượng có hôn ước với nhà họ Thẩm cơ mà, chắc sẽ không phải nhà bình thường đâu nhỉ?”
Mọi người liếc nhau.
Tin tức về hôn ước bất ngờ được tiết lộ, ngay cả Thẩm Kinh Niên cũng không phản bác, xem ra là thật.
Nếu nói ra, Ninh Thành lại náo nhiệt cho xem.
Về xe, Thẩm Kinh Niên chậm rãi cởi áo khoác ra, hai ngón tay gập lại, anh nới lỏng cà vạt, cằm hơi nhếch lên.
Anh cầm tấm thiệp mỏng manh, đặt sang một bên, chất lên trên đống tài liệu.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Là cuộc gọi từ nhà lớn.
“Kinh Niên, hình như cô bé nhà họ Quan đến Ninh Thành rồi, cũng không tìm chúng ta, nếu con bé gặp rắc rối gì thì con giúp một tay nhé.”
Thẩm Kinh Niên vâng một tiếng: “Con biết rồi.”
-
Vì quán trà đã đổi bà chủ, hơn nữa còn mở cửa lại, nên Quan Thanh Hòa sai người mang đèn lồng đi thay mới.
Còn cô thì đứng cách đó không xa quan sát, tránh để họ làm hỏng.
Giờ đang là lúc sẩm tối, sau khi ăn cơm tối xong, sinh viên đại học Hà Cảnh tiếp tục quay về với công việc la hét.
Thấy thiếu nữ trên bậc thềm, mắt cậu ta sáng rực lên.
Lúc trước khi nhận việc, chủ quán Phó Thu Vân từng nói, cậu ta nhất định phải nghĩ mọi cách khiến khách đến Như Mộng Lệnh sang bên này.
Nghĩ vậy, cậu ta hào hứng đi đến trước cửa quán cách vách.
Thế nhưng, khi thiếu nữ nhìn qua, những lời Hà Cảnh đã nghĩ trước trong đầu bỗng dưng bay mất: “À ừm… Quán này sắp đóng cửa rồi, chị có muốn sang quán trà nhà chúng em không?”
Chỉ riêng đôi mắt chan chứa tình cảm kia cũng đã đủ làm say lòng người.
“Tôi không tới để nghe hát.” Quan Thanh Hòa nói.
Giọng nói trong trẻo như tiếng nước dứt lời, tai Hà Cảnh nóng rực như bị thiêu đốt: “À à, không muốn nghe hát thì cũng có thể xem…”
Cậu ta còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ vừa rồi còn đóng lại bỗng chốc bị đẩy ra.
Tiểu Tô cười tủm tỉm ngó đầu ra.
Sau khi thấy cậu ta, cô ấy lập tức đổi sắc mặt, lạnh giọng hỏi: “Thu Vân Phường các cậu lại muốn cướp khách nhà chúng tôi à?”
Chờ Quan Thanh Hòa vào trong, cô ấy cảnh giác Hà Cảnh, hừ lạnh, trợn mắt, đóng cửa đánh “phịch” một cái.
“Về nói với Phó Thu Vân đừng có mà nằm mơ nữa.
Đây là bà chủ của chúng tôi, đời này cũng không cướp được đâu!”
?? Bà chủ?
Có phải vừa rồi cậu ta đã nói quán trà này sắp đóng cửa rồi đúng không?
Hà Cảnh thất tha thất thểu quay về sân trong Thu Vân Phường.
Một tiết mục bình đàn hát liên tục mấy giờ, chia thành nhiều phần, nửa phần đầu là các diễn viên bình thường hát.
Là chủ quán, đến phần cuối cùng Phó Thu Vân mới lên sân khấu.
Bây giờ cô ta đang trang điểm ở hậu đài.
Không cần cậu ta báo cáo, đã có nhân viên thường xuyên chú ý đến động tĩnh ở Như Mộng Lệnh nói: “Chủ quán, Như Mộng Lệnh có chủ mới rồi.”
Phó Thu Vân nhíu mày: “Đổi người rồi à? Là người như thế nào?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy rõ, nghe bọn họ nói đó là một người rất trẻ.”
“Còn trẻ á?”
“Thoạt trông có vẻ tầm tuổi cậu ta.” Anh ta chỉ vào Hà Cảnh.
“Hả?” Hà Cảnh nghẹn lại.
Đối diện với ánh mắt của Phó Thu Vân, nhớ tới người đẹp mặc sườn xám mà mình vừa gặp ngoài cửa, không biết vì sao, cậu ta lại không nói gì.
Phó Thu Vân liếc mắt nhìn sang chỗ khác: “Ồ, thế bà chủ mới làm gì rồi?”
Nhân viên phục vụ nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như không làm gì cả, hôm nay nhà họ đổi đèn lồng, hình như định mở cửa lại lần nữa.”
Phó Thu Vân cười lạnh, bảo anh ta rời đi.
Cô ta gửi voice chat cho người yêu: “Bà già Chương Minh Nguyệt đó bán Như Mộng Lệnh rồi.
Hình như chủ mới vẫn định mở quán trà bình đàn đấy.”
Đầu bên kia không trả lời, Phó Thu Vân chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.
Cô ta vốn định chờ đến khi Như Mộng Lệnh đóng cửa thì sẽ thừa cơ bảo bạn trai mua lại, sau đó mở rộng quán của mình.
Giờ xem ra cô ta không có cơ hội làm việc đó rồi.
Nhưng mà Chương Minh Nguyệt ngã bệnh nằm ở nhà tĩnh dưỡng, sau này cũng chẳng hát được nữa, vắng bóng bà ấy, Như Mộng Lệnh làm gì cũng khó khăn.
Trái lại, khi Chương Minh Nguyệt rút lui, cô ta càng có thể không kiêng nể gì mà mượn danh tiếng của bà ấy để một bước lên mây.
Còn về bà chủ trẻ mới thì hoàn toàn không đáng sợ.
Cô ta không tin quán cách vách còn có thể mời đến người còn có thể giỏi hơn “học trò của Chương Minh Nguyệt” là cô ta.
-
Chương Minh Nguyệt rất chú ý ngày mở tiệc.
Có lẽ là vì tương lai của quán trà, tinh thần bà ấy tốt hơn trước rất nhiều.
Thật ra, sau cơn bệnh nặng, bà ấy có vẻ già hơn trước nhiều.
Năm tháng không làm hao mòn nét đẹp mỹ nhân, dẫu là vậy, trông bà ấy vẫn có vẻ dịu dàng và tri thức.
Trước khi xuất phát, bà ấy mới giới thiệu thân phận khách mời với Thanh Hòa.
Bà ấy nhắc đến đủ mọi giới, từ giới nghệ thuật tới giới kinh doanh.
Chương Minh Nguyệt dẫn theo Quan Thanh Hòa, khe khẽ thở dài: “Nói thật, bà cũng không biết tối nay sẽ có bao nhiêu người đến.”
Quan Thanh Hòa khẽ nói: “Biết đâu sẽ đến hết bà ạ.”
Chương Minh Nguyệt lắc đầu, người trẻ đúng là hồn nhiên.
Thấy Quan Thanh Hòa nghiêm túc lắng nghe, bà ấy nhắc nhở: “Trong số những người này, người cháu phải đặc biệt chú ý chính là Thẩm Tam, Thẩm Kinh Niên.”
Quan Thanh Hòa hơi nhướng mày: “Thẩm Tam?”
Có thể khiến bà ấy gọi như vậy, có thể thấy được thân phận không tầm thường, có lẽ đây chính là “anh Thẩm” trong lời Tiểu Tô rồi.
Chương Minh Nguyệt ôn tồn nói: “Tuy không ở Ninh Thành nhưng chắc cháu từng nghe đến tên Vọng Nguyệt Lâu rồi đúng không?”
Người ở Ninh Thành không ai không biết Vọng Nguyệt Lâu.
Đó là cửa hàng bạc lâu năm nổi tiếng với mấy trăm năm lịch sử kể từ khi được sáng lập từ thời nhà Thanh.
Tiếng lành đồn xa, quan chức và những nhà quyền quý đều mua hàng ở đây.
Thậm chí trong bảo tàng ngày nay còn cất giữ bộ trang sức Vọng Nguyệt Lâu chế tạo cho hoàng thất ngày xưa.
Hiện giờ có không ít thương hiệu châu báu mở cửa hàng chuyên doanh trong nước, nhưng tại Ninh Thành này, Vọng Nguyệt Lâu mãi mãi là lựa chọn đầu tiên.
“Vọng Nguyệt Lâu không giống như những cửa hàng khác.
Nó chỉ mở trong nước, không phát triển ở nước ngoài, chính là tăng thêm thể diện cho chúng ta.
Bà nghe nói video clip và hình ảnh trang sức của Vọng Nguyệt Lâu đều xuất hiện trên các bài bình chọn hàng năm của báo chí quốc tế hoặc tạp chí châu Âu.”
Dù có rất nhiều hạn chế như vậy, nhưng Vọng Nguyệt Lâu vẫn càng ngày càng nổi tiếng, những người mua trang sức đều là các nữ doanh nhân thành đạt xinh đẹp, kể cả công chúa hoàng gia nước ngoài.
“Chủ của Vọng Nguyệt Lâu họ Thẩm.
Kể từ trăm năm trước, nhà họ Thẩm đã mở Vọng Nguyệt Lâu kinh doanh, đến giờ là tập đoàn Thẩm Thị.
Thẩm Kinh Niên chính là chủ hiện tại của nhà họ Thẩm.”
“Cậu ta được sinh muộn, người cùng thế hệ đều bốn mươi, năm mươi tuổi từ lâu rồi, cậu ta mới ba mươi tuổi.
Vì là đứa con thứ ba trong nhà mà lại trực tiếp quản lý gia nghiệp, nên người ta mới hay gọi cậu ta là Thẩm Tam.”
Tập đoàn Thẩm Thị, Vọng Nguyệt Lâu.
Quan Thanh Hòa suy nghĩ, “nhà họ Thẩm” này có quan hệ gì với nhà họ Thẩm mà cô đính hôn nhỉ?
“Thẩm Kinh Niên rất thích nghe bình đàn, nhưng hầu như cậu ta chỉ đến nghe bà hát, có lẽ vì bà lớn tuổi, đàn được lâu hơn.
Thật ra bà cảm thấy cậu ta cũng không quá hài lòng về màn biểu diễn của bà đâu.”
“Thật ra lúc trước Thu Vân cũng muốn thử lắm, nhưng sau đó nó lại thất bại.” Chương Minh Nguyệt lắc đầu cảm thán: “Lỗ tai của Thẩm Tam này kén lắm.”
Thấy Quan Thanh Hòa không nói chuyện, cụp mắt xuống, bà tưởng cô gái trẻ bị đả kích: “Cháu sợ rồi hả?”
“Cháu chỉ cần đàn tỳ bà của cháu, đương nhiên sẽ có người nghe.” Quan Thanh Hòa giương mắt, ánh mắt thản nhiên như thường.
Chương Minh Nguyệt từ ái nói: “Có thích hay không là sở thích cá nhân, không cưỡng ép được.”
Quan Thanh Hòa dịu dàng mỉm cười: “Bà Chương, bà có biết ngày trước lúc dạy cháu, ba cháu đã từng nói gì không?”
“Ông ấy nói cháu là người chuyên trị người tai kén đó bà.”
-
Buổi tối ở Ninh Thành rực rỡ hơn Thanh Giang nhiều, đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi xuất phát Chương Minh Nguyệt mới nhớ ra mình không mang thuốc, mà bà lại không gượng lại được, nên Quan Thanh Hòa bèn chủ động về lấy thuốc.
Cứ thế, hai người tách ra.
Phải ba mươi phút sau cô mới đến nhà hàng.
Quan Thanh Hòa bước vào thang máy, quay lưng nhìn vào vách thang máy chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn xạ của mình.
Thẩm Kinh Niên vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Cô đẹp như một đóa lan trắng, lẳng lặng nở trên cành, vòng eo nhỏ nhắn, lưng thon mà thẳng tắp, cẳng chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy sườn xám, trông y như một bức tranh mỹ nhân.
Mặt kính trên vách thang máy phản chiếu một gương mặt tuyệt mỹ.
Nghe thấy tiếng động, Quan Thanh Hòa giương mắt nhìn thấy một người đàn ông được phản chiếu trong gương.
Độ nét của mặt kính vách thang máy có hạn, cô chỉ có thể nhìn thấy người đó rất cao, khí chất kiêu ngạo trưởng thành, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Chương Minh Nguyệt gọi điện thoại đến hỏi cô: “Đến chưa?”
Quan Thanh Hòa dịu dàng nói: “Cháu đến nhà hàng rồi, bà Chương cứ đi trước đi?”
Sau khi cúp máy, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô: “Bà Chương ấy là cô Chương Minh Nguyệt à?”
Theo bản năng, Quan Thanh Hòa xoay người.
Cô ngẩng đầu lên, cũng trong nháy mắt này, cô nhìn rõ dáng vẻ của anh, body chuẩn men, vô cùng điển trai.
Cô lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Anh biết bà Chương ạ?”
Thẩm Kinh Niên mặt không cảm xúc.
Anh nhìn mặt cô, thản nhiên nói: “Từng nghe bà ấy biểu diễn, tiếc là gần đây quán trà không mở cửa.”
Âm sắc thuần trầm, lỗ tai Quan Thanh Hòa khẽ động.
Là người học nhạc cụ dân gian, đương nhiên cô rất mẫn cảm với giọng nói, cũng hơi cuồng các giọng đẹp.
Thì ra là thính giả, có phải người đàn ông này cũng là một trong số các vị khách được mời đến tiệc chiêu đãi hôm nay không nhỉ?
Quan Thanh Hòa nhoẻn miệng cười, cất giọng dịu dàng: “Thứ Sáu tuần này quán sẽ mở lại.
Nếu rảnh rỗi thì chiều thứ Sáu anh có thể đến nghe một buổi.”
Thẩm Kinh Niên hỏi: “Cô Chương khỏi bệnh rồi à?”
Quan Thanh Hòa đáp: “Chưa, nhưng mà giờ Như Mộng Lệnh có nghệ nhân mới.
Đến lúc đó anh đến sẽ không thấy thất vọng đâu, giá vé vẫn là bốn mươi đồng một lượt.”
Thẩm Kinh Niên hơi nhướng mày.
Anh chậm rãi hỏi: “Nghe nói quán trà mới mời tới một nghệ nhân mới tài nghệ cao siêu, đẹp không giống người thật à?”
“…”
Ai đồn thổi đấy, Quan Thanh Hòa hơi đỏ mặt.
Thang máy yên tĩnh lại, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt anh.
Bất thình lình đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, lòng cô bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên.
Quan Thanh Hòa cúi đầu.
Cổ cô vừa thon vừa trắng, khi cô cúi đầu để lộ độ cong tuyệt đẹp.
Ánh mắt Thẩm Kinh Niên lỡ sa vào trên đó.
Một lúc lâu sau, anh lại chuyển sang nhìn cổ tay nhỏ nhắn.
-
Khi Quan Thanh Hòa ngẩng đầu lên lần nữa, cửa thang máy đã mở.
Thẩm Kinh Niên ra hiệu mời cô đi trước.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông dịu dàng, lịch sự như vậy.
“Cảm ơn anh.”
Quan Thanh Hòa bước đến phòng riêng, đẩy cửa vào.
Khác với quán trà, tuy không gian nơi này cũng mang phong cách cổ xưa, nhưng lại có phần xa hoa hơn.
Bên trong đã có mấy người đang ngồi nói chuyện với nhau.
Cô lướt qua bình phong, đi đến trước bàn: “Bà Chương.”
Thông thường, Chương Minh Nguyệt là người lớn tuổi nhất, đáng lẽ bà ấy phải ngồi ở ghế chủ tọa, nhưng hôm nay lại không, bà ấy lại ngồi ở ghế dưới.
Dù sao trong mắt đa số mọi người, dù bình đàn có là di sản văn hóa phi vật thể truyền thống của đất nước thì với họ cũng chẳng là gì cả.
Quan Thanh Hòa quét mắt nhìn một lượt.
Tám tấm thiệp mời, bảy người đã đến, còn trống một ghế, vừa hay là của vị trí cao nhất, không biết là ai.
-- Hơn nữa, cô không có ghế ngồi.
Chương Minh Nguyệt còn chưa nói gì, một người đàn ông trung niên đã mở lời trước: “Đây là học trò mới của cô Chương đấy à, không phải quay về lấy đàn tỳ bà ư?”
“Tối nay chúng ta đến để ăn cơm mà, mang tỳ bà làm gì.
Giám đốc Trương nhớ nhầm à?” Người còn lại lên tiếng: “Cô Chương giới thiệu một chút ha.”
Nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quan Thanh Hòa của bọn họ, lòng Chương Minh Nguyệt run rẩy: bà ấy muốn thay đổi, đáng lẽ không nên mở tiệc chiêu đãi, mà mời thẳng đến quán trà nghe biểu diễn là được.
“Đây là một học sinh mà trước kia tôi từng dạy, Quan Thanh Hòa.” Bà ấy cười: “Thanh Hòa, đưa thuốc cho bà.”
Quan Thanh Hòa mỉm cười với mọi người, bước qua.
Chương Minh Nguyệt khẽ nói với cô: “Bảo phục vụ mang lên thêm một ghế nữa.”
“Phong thái người học trò này của cô Chương xuất sắc thật đấy.” Giám đốc Trương xoa cằm: “Không biết đàn tỳ bà thế nào.”
Người bên cạnh lập tức đoán ra ý định của anh ta: “Không phải nói là thứ Sáu tuần này quán trà mở cửa lại lần nữa ư? Không biết hôm nay có vinh hạnh được nghe giọng của cô Quan đây trước không nhỉ?”
Mặt Chương Minh Nguyệt biến sắc.
Bà siết chặt bàn tay cầm lọ thuốc.
Hát ngay trước mặt mọi người còn ra thể thống gì, họ coi bà ấy và Quan Thanh Hòa là gì vậy hả?
Chương Minh Nguyệt lên tiếng: “Giám đốc Trương…”
Quan Thanh Hòa đặt tay lên vai bà cụ, liếc mắt nhìn ghế chủ tọa, môi mỉm cười: “Hình như còn có người chưa tới, không bằng chờ đông đủ rồi bàn tiếp.”
Trong phòng lặng đi.
Sự ngạc nhiên trước sắc đẹp của giám đốc Trương bớt đi đôi phần.
Anh ta ho khan một tiếng: “Đến bây giờ Thẩm Tam gia vẫn chưa đến, chắc là không đến nữa.”
Quan Thanh Hòa thầm giật mình, chẳng trách họ không ngồi ở đó.
Dù anh không đến, họ cũng phải giữ vị trí cho anh.
Thấy cô im lặng, giám đốc Trương càng không kịp chờ.
Trước khi đến, anh ta không ngờ Chương Minh Nguyệt sẽ tìm được một người nối nghiệp tuyệt sắc đến nhường này.
Anh ta cầm chén rượu lên: “Cô Quan còn chờ gì nữa? Tất cả mọi người đều muốn nghe đấy.
Cô biết hát bài gì? Còn tôi ấy à, tôi thích nghe…”
“Giám đốc Trương thích nghe bài "Ly miêu tráo thái tử(*)"…”
(*)Ly miêu tráo thái tử là một điển tích, cũng là một sự thật lịch sử nói về thủ đoạn tàn ác trong hậu cung của phi tần thời xưa.
Cụ thể, vào thời Tống Chân Tông của triều Tống, Lưu quý phi và Lý quý phi cùng mang thai, Chân Tông nói ai sinh được con trai sẽ phong đứa bé đó làm thái tử.
Để hãm hại Lý quý phi, khi bà hạ sinh hoàng đế Nhân Tông, Lưu quý phi sai người đổi thái tử bằng một con mèo chết, vu cho Lý quý phi sinh ra quái vật, đồng thời muốn giết thái tử nhưng may mắn gặp được cung nữ lương thiện cứu giúp.
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua bình phong, truyền vào trong tai mọi người.
Cách tấm bình phong thêu tranh thủy mặc, Quan Thanh Hòa nhìn thấy người nói chuyện.
Bốn mắt nhìn nhau, cô trợn to mắt.
Anh chính là người đàn ông mà cô gặp trong thang máy!
Thẩm Kinh Niên chậm rãi lại gần, đi ngang qua bên cạnh Quan Thanh Hòa.
Anh thản nhiên từ trên cao nhìn xuống một người khác.
“Giám đốc Trương, chắc tôi không nhớ nhầm đâu nhỉ?” Anh cười khẽ.
Những người khác phụ họa: “Đúng đúng đúng, chính là bài đó.”
Có người âm thầm bật cười: “Giám đốc Thẩm nói đúng, dù sao giám đốc Trương cũng đã tự trải qua việc đó, có lẽ bài này khiến ông ấy cảm động nhất.”
Mặt giám đốc Trương vừa xanh vừa trắng.
Anh ta chính là ly miêu trong vụ việc ly miêu tráo thái tử, dành bao tâm sức mới có thể giấu người trong nhà chuyện chó má này, ấy thế mà lại bị nói toạc ra như thế.
Ngặt nỗi anh ta còn không được nổi giận, thậm chí còn cười gật đầu: “… Cậu nói đúng lắm.
Tôi thích nghe bài đó, siêu thích, cậu mau ngồi đi.”
Quan Thanh Hòa vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của giám đốc Trương này.
Vừa rồi còn ra vẻ kiêu ngạo nhưng giờ đây anh ta không chỉ hùa mà còn ân cần đứng dậy, kéo ghế ngồi cho Thẩm Kinh Niên.
Song, không ngờ Thẩm Kinh Niên lại không nhìn anh ta, mà lại cười cười với Quan Thanh Hòa: “Cô Quan, đã lâu không gặp?”
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều ngẩn ngơ.
Đã lâu không gặp? Chẳng lẽ là người quen ư?
Chẳng lẽ bọn họ đánh nhạn bị nhạn mổ mắt, động chạm vào người không nên động chạm rồi?