Câu nói này của Thẩm Kinh Niên đã khiến mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung lên Quan Thanh Hòa.
Cô đứng bên cạnh Chương Minh Nguyệt không chút rụt rè, tươi tắn thanh nhã.
Người này lén lút có quan hệ gì với Thẩm Tam vậy?
Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói Thẩm Kinh Niên quen cô gái nào biết chơi đàn tỳ bà, cho dù có cũng không thể không rõ lai lịch thế này.
Quan Thanh Hòa đón lấy ánh mắt của bọn họ, mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: “Anh Thẩm.”
Thẩm Kinh Niên gật đầu, nhìn về phía người chủ tiệc.
Giám đốc Trương nhanh tay lẹ mắt, đảo mắt nhìn một vòng rồi gọi phục vụ: “Lấy thêm một cái ghế nữa đặt bên cạnh cậu ba, mời cô Quan.”
Những người khác vẫn đang đợi phản ứng của Thẩm Kinh Niên.
Nếu anh đồng ý thì chứng tỏ quan hệ không đơn giản, đáng để suy nghĩ sâu xa.
Nếu anh không đồng ý, vậy thì chờ xem.
Quan Thanh Hòa nhếch môi, nếu cô từ chối ở tình huống thế này, không giữ thể diện cho Thẩm Kinh Niên thì có lẽ anh cũng sẽ không hòa nhã nữa.
Cô nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa, vẻ mặt anh đầy bình tĩnh, ống tay áo được xắn lên, cánh tay thon dài mảnh khảnh, anh quay đầu nhìn sang.
Ấn tượng đầu tiên của Quan Thanh Hòa là lịch sự.
Có thể được các nhân vật tai to mặt lớn đối đãi như vậy chứng tỏ anh rất có thực lực.
Chương Minh Nguyệt vỗ vào bàn tay cô, lên tiếng: “Ngồi ở chỗ tôi đi, tôi già rồi, cần nó giúp.”
Thẩm Kinh Niên rời ánh mắt khỏi người cô: “Theo ý cô giáo Chương vậy.”
Cuối cùng Quan Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh Chương Minh Nguyệt, bà ấy lộ ra ánh mắt dò hỏi: “Cháu với cậu ba Thẩm quen biết nhau thế nào?”
Cô lắc đầu, thấp giọng: “Tình cờ gặp lúc ở trong thang máy ạ.”
Chương Minh Nguyệt khó hiểu: “Vậy tại sao lại là đã lâu không gặp?”
Quan Thanh Hòa cũng không hiểu, trước ngày hôm nay bọn họ chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ là vì giải vây cho cô mới nói ‘đã lâu không gặp’ sao?
Nói thế nào đi nữa thì quả thực anh đã giải quyết một phiền phức giúp cô.
Những người đi theo giám đốc Trương đều bình tĩnh đánh giá Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên, mặc dù tò mò nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.
Có cậu ba Thẩm ở đây, mọi người trên bàn tiệc cũng không ngu ngốc, tự nhiên sẽ không dám nói những lời đùa giỡn quá đáng nữa.
Như vậy bữa tiệc mới đúng là một bữa tiệc thực sự.
Chương Minh Nguyệt thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không đuổi khéo bọn họ đi nữa, chỉ cười rồi nói: “Chiều thứ Sáu tuần này là khai trương rồi.”
Có tới hay không đều phụ thuộc vào bản thân.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, cô thở phào một hơi, mệt mỏi không thôi.
Chương Minh Nguyệt nhìn về phía Quan Thanh Hòa, nói đầy ẩn ý: “Sau này, chúng ta vẫn chỉ nên đàn hát thôi, không cần làm những chuyện này nữa.”
Quan Thanh Hòa nói: “Bà đừng nghĩ như vậy.”
Trong lòng Chương Minh Nguyệt nổi nóng: “Trong mắt bọn họ, những người làm nghệ thuật như chúng ta cũng giống như đào kép, đều không đáng tôn trọng.”
Bà ấy từng được chính phủ khen ngợi, tham dự đêm Xuân Vãn (*), nhưng như thế thì đã sao chứ.
(*) Xuân Vãn: Chương trình được tổ chức vào đêm Giao Thừa hằng nằm trên các đài truyền hình của Trung Quốc.
Sắc mặt Chương Minh Nguyệt hòa hoãn trở lại: “Nếu không đắc tội với người tên Thẩm Kinh Niên này thì sẽ không sao, bề ngoài cậu ta nhã nhặn lịch sự, đối xử với bà cũng rất lễ độ.”
Bà ấy tự cho rằng chuyện Thẩm Kinh Niên giải vây giúp Quan Thanh Hòa hôm nay là điều bình thường hoặc cũng có thể là giữ thể diện cho mình.
Quan Thanh Hòa bỗng kéo tay bà ấy.
Cô cụp mắt xuống: “Điều kiện tiên quyết là anh ấy thích bình đàn của cháu.”
Chương Minh Nguyệt cười nói: “Không phải ban sáng còn nói chuyên trị người tai kén sao? Không chừng lại chữa khỏi tai cho cậu ta.”
-
Tuy bữa tiệc đã kết thúc nhưng giám đốc Trương lại không rời đi.
Anh ta chờ ở của thang máy hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được bóng dáng chậm rãi của người đàn ông, lập tức tiến lên: “Cậu ba, tối nay tôi làm càn rồi.”
Thẩm Kinh Niên nghiêng mặt qua, thờ ơ liếc anh ta một cái.
Lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, giám đốc Trương liếc mắt với thư ký Vương, cắn răng nói: “Tôi không nên quá phận với cô giáo Chương và cô Quan như thế.”
Thư ký Vương rốt cuộc cũng mở miệng: “Giám đốc Trương, nghe nói mỗi ngày anh đều bận rộn ở công ty, chuyện này cũng không trách được, nhưng ngày thường anh vẫn phải trau dồi thêm truyền thống văn hóa, có đôi lúc những thứ tổ tiên để lại mới càng đáng trân trọng."
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Anh không nên xin lỗi sếp tôi mà xin lỗi phía bên kia ấy.”
Bên kia?
Giám đốc Trương biết rõ anh ta đang nói đến Quan Thanh Hòa.
Thư ký Vương nhìn anh ta, khẽ cười rồi bước vào thang máy cùng Thẩm Kinh Niên.
Giám đốc Trương vẫn đứng lại bên ngoài, nhìn người đàn ông đứng trong thang máy, ánh đèn hội tụ chiếu xuống khiến gương mặt ưu tú thêm phần lãnh đạm.
Có lẽ đây mới chính là Thẩm Tam mà anh ta biết.
-
Quan Thanh Hòa cứ tưởng rằng tự mình quản lý quán trà là việc rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ mới đầu đã có nhiều phiền toái như vậy.
Chẳng trách ông nội lại để cô tới đây.
Ngày hôm sau, Chu Khiêm biết được tối qua Thẩm Kinh Niên đến bữa tiệc thì chạy tới quán trà đòi Tiểu Tô khen ngợi: “Việc lần này anh làm tốt đúng không?”
Tiểu Tô nói: “Rất đáng khen ngợi.”
Chu Khiêm không hài lòng: “Sao chỉ cho anh có bốn chữ vậy, em muốn đi đâu, sao nói chuyện không tập trung thế?”
Tiểu Tô thở dài: “Không phải thứ Sáu mở cửa sao, chị Thanh Hòa bảo em đi mời Phó Thu Vân tới nghe nhạc.”
Chu Khiêm nói: “Cũng tốt mà, bà chủ sẽ khiến đồ vong ơn đó biết thế nào là lễ độ.”
Anh ta cũng ghét Phó Thu Vân.
Bà nội của Chu Khiêm rất thích bình đàn của Chương Minh Nguyệt, khi anh bị bắt tới đây nghe đã phải lòng Tiểu Tô, vờ vịt tới đây xin làm nhân viên, nghe được hai ngày thì đã thực sự yêu thích bình đàn.
Bình đàn là môn nam nữ phối hợp, nam chơi đàn tam huyền, nữ gảy tỳ bà.
Vì vậy Chương Minh Nguyệt có hai người học trò, Tề Quan Vũ học đánh đàn tam huyền, mấy năm sau bà mới nhận dạy Phó Thu Vân học đàn tỳ bà, bình thường cả hai đều biểu diễn cùng nhau.
Giờ đây Phó Thu Vân rời đi, một mình Tề Quan Vũ không cách nào biểu diễn được nên trở về quê trên núi nghỉ dưỡng, hôm nay anh mới mua được vé vội vàng tới đây.
Phó Thu Vân luôn tự xưng mình là học trò nữ duy nhất của Chương Minh Nguyệt, thật ra đối với những người thích đàn tỳ bà, Chương Minh Nguyệt cũng không ngại chia sẻ.
Ban đầu nếu không phải cô không tự nguyện thì đã bị bà ấy bắt đi học rồi, nói không chừng cô còn có thể trở thành ‘học trò cuối cùng của Chương Minh Nguyệt.’
Nghe mình được trân trọng như thế, có lẽ bà ấy cũng cười như nở hoa.
Chu Khiêm nói: “Cô chủ mới cũng lễ phép quá rồi, nếu trước đây cô Chương không ngăn cản, anh đã đập tan cái Thu Vân Phường rồi.”
Tiểu Tô nghiêm túc trở lại: “Đi đi.
Nếu anh vào tù uống trà, em nhất định sẽ đi thăm anh.”
Chu Khiêm: "..."
Tiểu Tô lại mong đợi: "Không biết Phó Thu Vân thấy bà chủ nhà chúng ta vừa đẹp vừa giỏi như thế thì sẽ phản ứng ra sao."
Chu Khiêm nói: “Cô ta có thể có phản ứng gì đây, đoán chừng là sẽ nổi giận.”
Anh ta nói rất chính xác.
Lượng khách ngày hôm nay của Thu Vân Phường không hề nhỏ, sau khi Phó Thu Vân hát xong được một nửa, vừa bước vào hậu trường đã nhìn thấy Tiểu Tô đang ngồi đó cắn hạt dưa.
“Cô đến đây làm gì?” Cô ta đặt đàn tỳ bà xuống, cố ý nói: “Có phải cô định đi ăn máng khác không? Chủ quán mới của các người vừa nhậm chức cô đã chạy đi rồi, không hay lắm đâu nhỉ?”
Tiểu Tô trợn mắt, cười toe toét: “Quán trà của chúng tôi khai trương lần nữa, thứ Sáu nhớ tới nghe bình đàn chân chính được chơi thế nào nhé.”
Phó Thu Vân: “Bình đàn chân chính?”
Cô ta nghe mà buồn cười, cũng không xem thử ai dạy ra cô ta à, được Chương Minh Nguyệt dạy có mấy ngày mà cái đuôi đã vểnh lên tận trời.
Tiểu Tô nói: “Đương nhiên rồi, người khi sư diệt tổ không thể chơi được.”
Sau khi rời khỏi sân khấu, cô ấy nghe thấy bên trong phát ra ly trà rơi vỡ.
Hiện giờ điều duy nhất Phó Thu Vân đang bị chỉ trích là ‘kẻ vong ơn bội nghĩa’, không đợi cô ta phát hỏa lên thì nhận được tin ngày hôm qua Như Mộng Lệnh đã gửi thiệp mời cho những khách cũ rồi.
Sau khi xem thiệp mời, sắc mặt cô ta trầm xuống.
Chương Minh Nguyệt lại để tâm tới lót đường cho người mới như vậy, Phó Thu Vân tức không chịu nổi: “Xem ra trước đây tôi thực sự làm công miễn phí mà.”
Có người đẩy cửa đi vào, Trương Phổ nắm lấy bả vai cô ta: “Em tức giận cái gì vậy?”
Phó Thu Vân thấy bạn trai thì ném điện thoại qua: “Anh tự xem đi.”
Trương Phổ nhìn chữ trong ảnh trên màn hình, hơi sửng sốt: “Chữ viết đẹp thật.”
Phó Thu Vân oán trách: “Em bảo anh xem nội dung trong đó, ai bảo anh nhìn chữ.
Đâu phải chữ viết đẹp là người đẹp! Có ích lợi gì chứ?”
Trương Phổ vội vàng nói: “Thấy rồi thấy rồi.”
“Vậy cứ thế tặng Như Mộng Lệnh cho cô ta sao?” Phó Thu Vân ấm ức: “Chương Minh Nguyệt đã lớn tuổi rồi vẫn cứ mãi làm chủ sân khấu của quán trà, hiện giờ quán đóng cửa lâu như vậy, em còn tưởng có thể tới được tay mình, không ngờ lại bị chơi một vố.”
Trương Phổ an ủi cô ta: “Được rồi, anh vừa hỏi bọn Hà Cảnh, một đứa nhỏ tuổi hơn em thì em sợ cái gì, nói không chừng còn không biết cách pha trà.”
Phó Thu Vân cắn môi: “Chương Minh Nguyệt hao tâm tổn sức như thế, còn chủ động mời tiệc, có thể thấy bà ấy rất tin tưởng người mới, không sợ rủi ro.”
Chủ yếu nhất là trước đây cô ta muốn mượn cơ hội để quen biết với mấy người Thẩm Kinh Niên nhưng Chương Minh Nguyệt lại trực tiếp từ chối, bây giờ lại dễ dàng đưa một người mới mà cô ta chưa từng gặp vào, quả thực cô ta rất khó chịu.
“Vậy em nói xem bà ấy có thể còn cách nào khác nữa không.” Trương Phổ cười: “Em là học trò nữ duy nhất của bà ấy, không có em, bà ấy phải đi xã giao đúng không? Cứ đợi xem trò cười là được.”
Phó Thu Vân nhớ tới những ngón nghề mà bản thân đã kiên trì, khổ cực học tập suốt mấy năm ở với Chương Minh Nguyệt, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
“Quán trà bình đàn đứng nhất ở Ninh Thành chỉ có thể là Thu Vân Phường của em.”
Tiểu Tô trở về Như Mộng Lệnh, nhìn thấy Quan Thanh Hòa đang điều chỉnh chương trình thì vội vã mở miệng: “Vẻ mặt của Phó Thu Vân thật khó coi ha ha ha.”
Quan Thanh Hòa cười nhạt: “Vậy sao?”
Tiểu Tô: “Đúng thế đúng thế.”
Đến nay Quan Thanh Hòa vẫn chưa từng thấy Phó Thu Vân trông như thế nào, toàn bộ đều nghe từ miêu tả của Tiểu Tô.
Trong miệng của cô ấy, đại khái Phó Thu Vân là một kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Khi cô sắp xếp các tiết mục xong, sắc trời cũng đã tối.
Như Mộng Lệnh có sân viện, Tiểu Tô và phục vụ đều ở tại đây.
Quan Thanh Hòa không ở trong Như Mộng Lệnh, ông nội cô có một căn nhà ở Ninh Thành, mỗi tháng đều sẽ có người tới quét dọn.
Cô vừa rửa mặt xong đã nhận được điện thoại của ông nội.
Quan Thanh Hòa chậm rãi lên tiếng: “Nội ạ.”
Trong tiếng địa phương của bọn họ, ông nội, bà nội đều gọi là "nội".