Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Sở Chiến cố ý khi dễ cô, thừa dịp lúc cô say rượu, không cho cô suy tính bất kỳ đường sống gì, thấy cô mơ mơ màng màng tìm ăn đồ, tìm đến nóng
nảy, không thể khống chế dao động nhẹ nhàng ở trong mắt to đen nhánh, vẻ mặt uất ức hạ miệng của mình tiến tới trước mặt cô.

Giọng nói hấp dẫn mang theo tư vị dụ dỗ: "Bảo bối, tới đây ăn ngon, em nếm thử một chút."

Đường Tố Khanh trừng mắt nhìn, nhìn thấy trước mắt bày ra một khuôn mặt
xinh đẹp mê hoặc, cô giống như bị mê hoặc trong đó, nhìn môi đỏ mọng
khêu gợi này, cô từ từ xuất hiện ảo giác, cho rằng đó là thạch hoa quả
khoái khẩu, nhất thời chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng hít một hơi về phía
môi khêu gợi này.

Cảm giác như thế quá mức kích thích, Sở Chiến vẫn luôn thuộc loại vị trí chủ động đột nhiên để cho cô gái nhỏ ngậm đôi môi hút một chút, nhất
thời thở hốc vì kinh ngạc, đôi mắt nhìn cô càng thâm trầm.

Lúc này Đường Tố Khanh đã say lúc lắc như một đứa con nít, cảm thấy
tiếng thở dốc vì kinh ngạc kia cũng rất mới lạ, cho nên mạnh mẽ lật
người, cả người nằm ở trên người anh, cúi đầu ngậm bờ môi khêu gợi của
anh lần nữa, không ngừng ma sát, ngẩng đầu lên đưa tay sờ sờ mặt của
anh, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: "Sao thạch hoa quả trơn như vậy, lớn
như vậy?"

Sở Chiến nhất thời dở khóc dở cười, mặc cho cô gái nhỏ tác quái ở bên
trên thân mình như đứa bé, đôi mắt đen như đầm sâu nhìn gương mặt xinh
đẹp này này, không kiềm hãm được dụ dỗ: "Vậy bảo bối có muốn ăn hay
không? Nếu không ăn liền lấy nó đi."

Mắt Đường Tố Khanh say lờ đờ vừa nghe muốn lấy thức ăn của mình đi, nhất thời không muốn, cả người như bạch tuộc, ôm lấy người đàn ông thật
chặt, bộ dáng như vậy thật giống như ôm thạch hoa quả chính là lấy thức
ăn ngon của cô, không vui hét lên: "Em đấy. . . . . . Nấc. . . . . .
Thạch hoa quả, muốn ăn, em. . . . Nấc. . . . Muốn ăn."

"Được, được, cho bảo bối ăn." Sở Chiến toan tính nói, nhìn người phụ nữ
vui mừng, anh tiếp tục dụ dỗ từng bước từng bước một: "Bảo bối biết phải ăn thế nào sao?"

Đường Tố Khanh nghe vậy nâng con ngươi ngập nước lên nghi ngờ nhìn anh, hoang mang lắc đầu một cái.

Sở Chiến cười, cười đến mức giảo hoạt khác thường, một cái tay vuốt ve

lưng bóng loáng, mảnh của cô, một cái tay khác dắt tay của cô thả vào
trên quần áo mình, tay cầm tay dạy cô cởi quần áo cho anh, giọng nói
động tình khàn khàn mang theo dịu dàng mà nói: "Phải như vậy."

Tay Đường Tố Khanh vươn ra cởi áo khoác xuống cho anh, Đường Tố Khanh
say khướt theo bản năng cảm thấy chơi thật khá, gạt anh ra cầm tay của
mình, mình bắt đầu cởi quần áo của anh, vội vàng hét lên: "Em biết rõ,
nấc. . . . . . Em biết rõ." .

Sở Chiến mở cờ trong bụng rồi, nghĩ thầm bảo bối nhà anh say thật sự vẫn đáng yêu nhất, chỉ có điều bộ dáng cô say rượu này ngàn vạn lần không
thể lộ ra ở trước mặt người khác, dĩ nhiên ở trước mặt của anh thì vô
cùng tốt.

Hai cái tay Đường Tố Khanh sờ tới sờ lui ở trên thân người đàn ông cũng
không tìm được chỗ cởi ống tay áo, nhất thời cực kỳ tức giận mạnh mẽ xé
ra, cả đống quần áo cứ như vậy bị cô xé rách.

Nhìn cô gái nhỏ rất tò mò nhìn chăm chú lồng ngực của anh, lần này Sở
Chiến không nhịn được, êm ái dụ dỗ: "Bảo bối không muốn ăn sao? Thạch
hoa quả ăn thật ngon." .

Đường Tố Khanh nhìn anh một chút, không rõ chân tướng, gật đầu theo bản
năng, Sở Chiến cầm tay của cô đi tới lưng quần của mình lên, ý bảo cô
tiếp tục như vừa rồi, hiện tại Đường Tố Khanh chỉ cảm thấy thứ gì cũng
mới mẻ chơi thật khá, lập tức xé rách quần thường của anh.

Nhìn động tác cô gái nhỏ khiêu khích không trôi chảy, Sở Chiến chịu đựng không nổi loại kích thích này, mạnh mẽ xoay người, vốn là tình cảnh nữ
trên nam dưới lập tức biến thành nam trên nữ dưới, một cánh tay anh
chống lên ở bên người của cô, chống đỡ lấy một chút sức nặng, để tránh
đè hư cô.

Tay của anh không có ý tốt đi thăm dò xuống dưới, hài lòng nghe hơi thở
của cô càng ngày càng loạn, động tác của anh chậm lại, quyến rũ cô nói:
". . . . . . Bảo bối, muốn ăn thì phải tự mình động thủ, nếu không cũng
không cho bảo bối ăn."

"Ưmh. . . . . ."


Cô ngẩng đầu lên tới nhìn anh, suy nghĩ từng chút từng chút, cũng không trả lời cũng không né tránh. Giương mắt nhìn thấy ánh mắt của anh càng
ngày càng thâm trầm, Đường Tố Khanh yếu ớt nói: "Động thủ. . . . . ."

Sở Chiến không kịp đợi, một tay cầm cằm của cô lên, ép buộc cô há miệng, sau đó đầu lưỡi tiến vào, tiến quân thần tốc, cắn cô không còn kịp rút
đầu lưỡi đi nữa, ngậm nó vào trong miệng, xoay tròn bú. Sau đó anh chợt
nắm hai tay của cô về phía trước, giữ chặt tay của cô ở phía trên, một
động tác, khiến cho cảnh sắc bộ ngực của cô hiện ra trước mắt anh, dùng
sức xé một cái, đai lưng lập tức rơi xuống, anh cúi đầu, môi lưỡi phủ
lên, cũng không để lại một chút đường sống.

Sở Chiến đè cô, môi nóng rực mãnh liệt chiếm lấy cô. Rốt cuộc có thể bỏ
ra tất cả lệnh cấm và cố kỵ, anh hôn cuồng dã mà tùy ý, dường như muốn
thả nhiệt tình và dục vọng để dành đã lâu ra ngoài, không kiềm gì.

Đường Tố Khanh bị hôn đến khó thở, choáng váng thất điên bát đảo, cảm
thấy sức nặng trên người, đôi tay cô không tự chủ được chống đỡ đến bộ
ngực anh đứng dậy , lại nhận được trừng phạt tính hôn sâu hơn. . . . . .

Rốt cuộc, anh bỏ qua môi của cô, cô lại cũng không buông lỏng, bởi vì
anh ngược lại bắt đầu công chiếm trận địa khác, vành tai, cần cổ, xương
quai xanh, một đường đi xuống nữa, bú, gặm nuốt, chiếm đoạt.

Tung bay, rơi xuống, nâng bay lên, thoải mái, đau đớn khó nhịn và khoái
cảm khó nhịn, đây là Đường Tố Khanh đang bốc cháy cảm nhận trong mơ mơ
màng màng.

Một đêm này Đường Tố Khanh ngủ không được ngon giấc.

Trên người luôn có người nặng nề đè ép cô, mạnh mẽ nắm từng cái bộ phận
thân thể cô trong tay, cuối cùng sau khi cô một lần lại một lần thở dốc cầu xin tha thứ, mang theo tính xâm lược rõ ràng như vậy, giống như
muốn xỏ xuyên qua mỗi một góc trong thân thể cô mới bằng lòng bỏ qua.

Anh gọi cô tên, một lần một lần, anh gọi cô bảo bối, sau đó môi mỏng hôn xuống, triền miên, kích động lòng người.


Môi và lưỡi đều có linh hồn của mình, gặp phải đồng loại, hết sức căng thẳng, dây dưa trùng điệp, sẽ dần dần không nỡ dừng lại.

Hemingway nói qua, thời điểm khi bạn và một người bạn yêu ân ái, sẽ nhìn thấy chân trời đang chuyển động.

Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, cả người không tìm được điểm chống đỡ, mù
mờ ngỡ ngàng mở mắt nhìn sang, nhìn thấy bất kỳ vật gì đều mang màu vàng quay vòng bên cạnh, không thấy rõ nhìn không chân thật.

Chỉ nhìn thấy một hình dáng bóng người mơ hồ, mê hoặc như vậy, thật sự
giống như đắm chìm trong một tầng nước, cô nghe luôn có tiếng gọi tên
của cô từng lần một, giọng nói dịu dàng vả lại đầy ý nghĩa, làm cho
người rơi xuống nhiều lần, không để cho cô tự cam tâm tình nguyện liền
tiến vào. Vì vậy Đường Tố Khanh lại thật sự cảm thấy, giống như toàn bộ
đường chân trời đều chậm rãi chuyển động ở trước mắt.

Cô giơ tay lên ôm cổ của anh, nghẹn ngào gọi lên một cái tên: "Chiến. . . . . ."

Đây giống như một ngòi nổ, người đàn ông đáp lời một tiếng lại một
tiếng. Kích tình kéo dài đến nửa đêm hơn ba giờ đồng hồ, người đàn ông
mới ôm lấy cô chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau, Đường Tố Khanh ngủ say, cảm giác có một vật ấm áp cuốn lấy
mình, nghĩ tới gần phải đi làm rồi, mở ra cặp mắt mơ màng, cảm thấy đồ
đạc cuốn lấy sau lưng của mình rất lạ, nhiệt độ quen thuộc, nhẵn bóng
hơn so với trước kia, cô quay đầu một cái, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc phóng đại xuất hiện ở trước mặt.

Cô hơi hơi di chuyển khiến người đàn ông trong giấc mộng ôm thật chặt
lấy cô lần nữa, một động tác này của người đàn ông, khiến Đường Tố Khanh loáng thoáng đã hiểu ra cái gì trong nháy mắt, kéo chăn ngó vào trong
nhìn lên, quả nhiên trên người cô không có mặc một bộ quần áo, hít vào
một hơi, Đường Tố Khanh chuyển động thân thể của mình, nhất thời cảm
giác toàn thân giống như là bị tháo xương, đau nhức lợi hại, bàn tay to
của người đàn ông gác lại ở bụng của cô, bá đạo không buông ra.

Cảm thấy động tác của Đường Tố Khanh, mặc dù tối hôm qua Sở Chiến vận
động đến quá nửa đêm, nhưng anh lập tức nghĩ đến sáng sớm hôm nay còn có một trận chiến vô cùng trọng yếu muốn đánh, mở cặp mắt mờ mịt ra một
cái, chậm rãi ngồi dậy, bởi vì động tác của anh mà chăn từ từ rơi xuống, lộ ra lồng ngực khêu gợi.

Sở Chiến không để ý trên người mình có mảnh vải che thân hay không, muốn đào cô gái nhỏ ra rồi ôm cô vào trong phòng tắm đi ngâm nước ấm, ai ngờ Đường Tố Khanh ở trong chăn không ra ngoài giống như đà điểu, kéo thế
nào cũng không kéo ra được, anh dịu dàng dụ dỗ nói: "Bảo bối, rất đau
sao? Ngoan, trước tiên đi tắm một cái sẽ không khó chịu." .

"Không đi, ai cho anh. . . ." Đường Tố Khanh chôn mặt ở trong chăn ấp úng nói gì đó.

Nhưng lỗ tai Sở Chiến sắc bén có thể nghe lời nói của cô gái nhỏ, liền

giả vờ uất ức nói: "Bảo bối quên mất trò đùa của mình tối hôm qua rồi
sao?"

Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ thầm liên quan gì tới cô, cô mới phải thua thiệt nhất có được hay không, hiện tại toàn thân cao thấp đau chết.

"Bảo bối say, coi anh như thạch hoa quả, kéo quần áo của anh ra, lại ăn
lại cắn, nhìn này, nơi này, nơi này của anh, còn có nơi này đều là bị
bảo bối kéo tới, đều đau." Sở Chiến mạnh mẽ kéo cô gái nhỏ ra, buộc cô
nhìn về phía vết bầm rõ ràng trên người mình, kẻ ác cáo trạng trước, vẻ
mặt đó muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức.

Nhìn cánh tay và sau lưng anh xanh xanh tím tím, vốn là còn để ý Đường
Tố Khanh lập tức trợn tròn mắt, trong lòng nghi ngờ thầm nghĩ chẳng lẽ
cô bá vương ngạnh thượng cung với người đàn ông trước mắt rồi hả ? Nếu
không sao trên người anh bầm tím nhiều như vậy?

"Khụ khụ. . . . . . Đây là em làm?" Đường Tố Khanh vẫn là chưa tin mà hỏi.

"Dĩ nhiên, đều là bảo bối làm, nói đói bụng, muốn ăn thạch hoa quả,
liền. . . ." Sở Chiến uất ức nói, phía sau này có không gian vô cùng lớn để người tưởng tượng, Sở Chiến không hổ là Sở Chiến, đen tối đến mức độ như vậy, quả nhiên chỉ có anh mới biết làm, bầm tím trên người của anh
đích thực là do Đường Tố Khanh bắt, nhưng bởi vì anh trêu chọc cô thật
lợi hại, cộng thêm lần đầu tiên cô trải qua tình huống này, cho nên ở
mấy lần sảng khoái và đau đớn hạ mới cào xé phía sau lưng và cánh tay
của anh.

Chuyện cưỡng ép thực sự đặt ở trước mắt như vậy, trong lòng Đường Tố
Khanh không thể không tin cô có thể say rượu nhìn người đàn ông trước
mắt ngon miệng, rồi bá vương ngạnh thượng cung đối với người ta, trong
lòng dâng lên một cỗ cảm giác áy náy.

Đường Tố Khanh nhìn vết thương trên thân người đàn ông, trong đầu nghĩ
tới một chút hình ảnh, nhất thời vô cùng thẹn thùng, mím môi không biết
như thế nào cho phải, chẳng lẽ nói tối hôm qua thật xin lỗi, nhưng dường như cô cũng ăn thua thiệt rất lớn, mà ánh mắt người đàn ông lại vô cùng vô tội.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra một câu nói thích hợp.

Giống như nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ, Sở Chiến nói thật nhỏ: "Bảo bối, em cần phải phụ trách đối với anh." .

Đường Tố Khanh liền bực bội, cô cũng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới
một đấng mày râu lại nói ra lời này, cô không bảo anh phụ trách coi như
còn tốt chứ rồi, đợi chút, hiện tại vấn đề không phải người nào chịu
trách nhiệm phương diện trên có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận