Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Đường Tố Khanh sửa
sang lại quần áo rồi cùng Sở Chiến đi ra khỏi phòng làm việc, các công
nhân viên thật thà đang chuyên cần công tác nghe được âm thanh, lập tức
rất cung kính đứng lên, ánh mắt quái dị qua lại ở trên người Đường Tố
Khanh cùng Sở Chiến một lượt, sau đó nhanh chóng cúi đầu, cung kính hô:
"Phó thị trưởng tốt." .

"Đã hết giờ làm, mọi người hết bận
liền trở về đi thôi!" Đường Tố Khanh nhẹ nhàng nói, thần sắc không quá
bình tĩnh, có thể do 'Có tật giật mình', cô nhìn ánh mắt rất mập mờ của
các đồng nghiệp nhìn cô cùng người đàn ông bên cạnh, ánh mắt đó làm cho
gương mặt cô ngượng ngùng ửng đỏ.

Sau khi nói xong, Đường Tố
Khanh vội vội vàng vàng đi về phía thang máy, người đàn ông phía sau đi
theo lạnh lùng gật đầu công nhân viên chung quanh một cái, sau đó tự
động đi tới.

Nhìn Đường Tố Khanh vào thang máy rời đi, một
đám công nhân viên đang yên lặng lập tức biến thành như ong vỡ tổ, líu
ríu nói không ngừng.

"Uy, các chị mới vừa có nghe thấy cái gì âm thanh cổ quái không?" Một tiểu nhân viên tầm hai mươi tuổi nghi ngờ hỏi.

"Lớn tiếng như vậy dĩ nhiên nghe thấy, nhưng mà âm thanh của Phó thị trưởng
thật dễ nghe." Một vị nhân viên khác gò má đỏ ửng hờn dỗi một cái, cười
ha hả nói.

"Phó thị trưởng vừa mới nói chuyện sao? Thế nào
tôi nghe được đều là âm thanh ừ a a, không giống giọng nói a, chẳng lẽ
xuất hiện ảo giác." Tiểu nhân viên hai mười tuổi nghi ngờ nói thầm, nói
ra làm các đồng nghiệp hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ cái trán của cô một cái.

"Tôi đoán tình huống vừa rồi ở bên trong rất kịch liệt, các người nhìn thấy không, quần áo Phó thị trưởng có rất
nhiều nếp nhăn, sắc mặt bình thường trắng nõn bây giờ trở nên đỏ thắm,
bị yêu chính là không giống nhau, nga ha hả." Nhân viên C nói.


"Ông xã của Phó thị trưởng tôi thấy rất anh tuấn, về phần kỹ thuật như thế
nào, chỉ cần nghe âm thanh vừa rồi của Phó thị trưởng thì đúng là yêu
không tệ, hâm mộ nha." Nhân viên D cười ha hả nói.

"Thu hồi
nụ cười bỉ ổi các người đi, còn không được dạy hư tiểu cô nương người
ta, chuyện của Phó thị trưởng chúng ta không cần suy đoán loạn." Thư ký
giờ phút này coi như chậm chạp cũng hiểu chút gì, đỏ mặt chánh ngôn từ
nói.

"Yêu, tiểu đầu gỗ chúng ta rốt cục cũng thông suốt rồi,
nhìn mặt mũi đỏ rực này rất là mê người nha, vóc người tốt như vậy cũng
không biết người nào có phúc khí đó." Nhân viên C sờ soạng ngang hông ở
thư ký một cái, cười hì hì nói.

Mọi người trong nháy mắt đùa giỡn. (nga ha hả, đơn thuần hư cấu, chúng ta là người chính phủ nhưng rất nghiêm túc khi yêu.)

Đường Tố Khanh có chút mệt mỏi ngồi ở ghế cạnh tài xế, trợn mắt nhìn sang
người đàn ông ngồi chỗ tài xế tinh thần sảng khoái một cái, trong lòng
cảm thấy thật là không công bằng, tại sao cô bị ăn mà mệt mỏi như vậy,
mà dáng vẻ người đàn ông được ăn no lại tinh thần dồi dào vậy.

Thấy cô trừng đáng yêu làm cho người đàn ông sang sảng cười to, đang định
muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát nhưng Đường Tố Khanh mê man phát
hiện người đàn ông lái xe đi đường khác, cho là người đàn ông vui vẻ hơi quá, cô nghi ngờ lên tiếng nhắc nhở: "Đường về nhà không phải là đi
đường này." .

"Anh biết, hôm nay chúng ta phải đến một chỗ khác." Sở Chiến mang theo thần bí cùng cưng chìu nói.

Nhìn người đàn ông mong đợi cùng ánh mắt hưng phấn, Đường Tố Khanh không còn buồn ngủ, trong lúc bất chợt đối với chỗ đó mà trong miệng của người
đàn ông nói rất là tò mò.

Xe chậm rãi đi, hướng ngoại thành
của thành phố S đi tới, nhìn xe đi qua từng ngọn đường núi, lúc Đường Tố Khanh cho là người đàn ông muốn dẫn mình đi lên núi, vốn là giải đất
luôn có cây cối hoang vu không biết lúc nào thì từ từ biến thành vườn

hoa tu bổ chỉnh tề, ngay sau đó xe đi tới bên cạnh một cửa sắt lớn dầy
cộm nặng nề, chỉ thấy người đàn ông từ trong túi quần lấy ra một hộp
giống điều khiển ti vi gì đó ấn xuống một cái, cửa sắt lớn dầy cộm nặng
nề mở ra.

Trong nháy mắt cửa sắt lớn mở ra, Đường Tố Khanh
nhìn thấy biệt thự màu trắng to lớn đứng lặng im ở cách đó không xa, bề
ngoài giống như cung điện thủy tinh tinh sảo xinh đẹp, đứng trước biệt
thự có một dải sóng phẳng lớn giống như hồ nước trong suốt, người đàn
ông từ từ lái xe thông suốt từ trên đường nhỏ đến cửa lớn của biệt thự,
hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, Đường Tố Khanh cho là đi tới công viên,
hình dáng núi giả kỳ dị, giống như thác nước nhỏ từ trên núi giả lưu lại khe nước trong suốt, đủ loại hoa xinh đẹp không biết tên, cây nhỏ tu bổ thành nghệ thuật giống nhau, đại thụ trăm năm xây thành cây cầu nhỏ,
đình được khắc bằng đá ưu nhã, bể bơi cỡ lớn .....

Đường Tố
Khanh kinh ngạc đến ngây người nhìn biệt thự xa hoa, thấy người đàn ông
không giống như xông loạn vào trong nhà người khác, trong lòng cô suy
đoán chẳng lẽ đây là tổng bộ Hắc bang của bọn anh? Không phải mang cô đi gặp lão đại của anh chứ.

Suy đoán mục đích người đàn ông chỉ có thể là cái này, Đường Tố Khanh lập tức đè nén hô hấp của mình xuống, cảm giác giống như đi gặp mặt giám khảo lúc thi nhân viên công vụ năm
đó, chẳng qua không biết lão đại của anh có chung sống được hay không,
có phải lão đại thô kệch giống như trên ti vi thường thấy hay không.

Người đàn ông đem xe chạy chậm rãi cho dừng xe ở bên trong biệt thự, càng làm cho Đường Tố Khanh kinh ngạc chính là khi dừng xe ở bên trong còn có
hơn mười chiếc xe nổi tiếng, cô mặc dù đối với xe không hiểu biết, nhưng trong đó có ba chiếc xe Rolls-Royce là do một tiểu tử trong đơn vị đam
mê xe nhắc qua , một chiếc đã mấy trăm vạn, huống chi nơi này cho đến ba chiếc.

Sở Chiến dừng xe, anh không có phát hiện cô gái nhỏ
bên cạnh giờ phút này đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa, anh vội
vàng muốn cho cô gái nhỏ trước mắt này dung nhập vào cuộc sống của anh,
dừng xe xong, anh săn sóc mở cửa xe cho cô, ôm vai cô còn đang kinh ngạc đến ngây người từ từ đi tới cửa biệt thự.

Bước vào bên trong biệt thự, có thể rất nhìn thấy rõ ràng những thứ trang trí cùng bày

biện đều cực kỳ lộng lẫy, thảm lông dê màu xám tro cao quý ấm áp phủ
dưới đất kín cả căn phòng.

Đèn treo thủy tinh màu vàng thoáng hiện tinh tế, vách tường treo Tv Lcd cỡ lớn, ghế sa lon sang trọng bằng da thật, cầu thang hình xoắn ốc làm bằng bạc, bàn ăn hoa văn thủy tinh
cổ xưa tao nhã cho thấy rõ ràng chủ nhân của biệt thự hưởng thụ đến cở
nào, cở nào người có tiền.

Cho dù ở bên ngoài bày biện đã
biết cái biệt thự này không phải là biệt thự bình thường, nhưng khi cô
bước vào nơi này còn sợ hết hồn, cái này căn bản là thế giới mộng ảo xa
hoa, để cho cô có cảm giác không phải là thật, giờ phút này trong đầu
Đường Tố Khanh thoáng hiểu qua 'Không trách được người đàn ông bên cạnh
cô xuất sắc như vậy muốn đi làm xã hội đen loại nguy hại quốc gia nhân
dân chỉ mang lợi ích cá nhân, thì ra lợi nhuận rất cao' .

Đi
vào biệt thự, Đường Tố Khanh kỳ quái không có nhìn thấy lão Đại xã hội
đen thô kệch đó, bên trong không có một bóng người, người đàn ông mang
theo cô từ từ xem xét cả biệt thự, nói với cô từng nơi mình đi đến, dùng để làm gì, xem xong lầu một rồi trực tiếp lên lầu, đi đến cầu thang
hình xoắn ốc làm bằng bạc từ từ lên lầu hai.

Sở Chiến mang
theo Đường Tố Khanh đi tới phòng ngủ lầu hai của anh, từ phía sau cưng
chìu ôm eo của cô, đem đầu của mình nhẹ nhàng để ở trên bả vai của cô,
nhu tình hôn cổ trắng nõn của cô dịu dàng lẩm bẩm hỏi: "Bảo bối, thích
nơi này sao?" .

Đường Tố Khanh nhìn giường lớn trước mắt rộng đến gần sáu thước, chỉ có quý tộc cao quý ưu nhã mới có thể có gối đầu
chăn đơn cùng cửa sổ lớn sát đất, nhìn ghế quý phi thoải mãi cùng gối ôm dễ thương, đủ loại bình hoa cổ bằng đồng quý báu cùng thủy tinh điêu
khắ, bàn trang điểm mộng ảo màu bạc, cô sợ ngây người, này hoa văn khăn
trải giường cùng phong cách thiết kế cả cái gian phòng hoàn toàn đúng
kiểu dáng mà cô yêu thích, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng mà
thôi.

Thấy cô gái nhỏ trong ngực đang ngây ngô, Sở Chiến cưng chìu sờ sờ sống mũi nhỏ vểnh lên của cô, đẩy cô đi vào trong phòng, kéo một cái cửa kiếng ra, bên trong lại là một tủ treo quần áo, không, xác
thực mà nói là một gian phòng để quần áo riêng biệt, đủ loại túi xách,
đồ trang sức đeo tay cùng giầy. Mà bên trong cũng đích thực bày rất
nhiều quần áo phái nữ, giầy, túi cùng đồ trang sức đeo tay.

Đường Tố Khanh nhìn thấy gian phòng này hô hấp hơi chậm lại, trình độ xa xỉ
này căn bản là quý tộc cũng không đạt tới yêu cầu, phần tử hắc bang thật đúng là có tiền, nghĩ như vậy, Đường Tố Khanh quay đầu lại nhìn người

đàn ông bên cạnh một cái, tựa như trách cứ nói: "Làm gì dẫn em tới nơi
này, không được người khác cho phép liền đi vào thì không tốt đâu." .

Nghe vậy, Sở Chiến như bị sét đánh, vào phòng ốc của mình còn cần người nào
phê chuẩn sao, đoán chừng cô gái nhỏ đã hiểu lầm cái gì, buồn cười ôm eo của cô, ở trên gương mặt trắng nõn của cô cắn một cái.

Ngay
vào lúc này, lầu dưới truyền đến tiếng bước chân được huấn luyện nghiêm
chỉnh, lúc Đường Tố Khanh đang khẩn trương không dứt, ở bên ngoài cửa
phòng ngủ đã đứng hai hàng chỉnh tề mặc đồng phục nhân viên, chỉ thấy
bọn họ cung kính mà chỉnh tề đứng trước gian phòng kêu một câu: "Chủ tử
khỏe." .

Đường Tố Khanh kinh ngạc theo tiếng thét bọn họ nhìn sang, phát hiện gian phòng chỉ có hai người là cô và anh, khi trong
lòng còn nghi ngờ chủ tử trong miệng bọn họ ở đâu, người đàn ông đã ôm
eo của cô đi ra ngoài.

Đường Tố Khanh có chút ngượng ngùng,
trắng trợn đi vào gian phòng người khác như vậy còn vừa vặn bị bắt, da
mặt cô coi như dầy nữa gò má cũng không nhịn được đỏ mặt.

"Tới nhận biết một cái, đây là phu nhân, phu nhân ra lệnh tức là mệnh lệnh
của tôi." Sở Chiến lạnh lùng hướng về phía người giúp việc trong bang
trước mắt phân phó nói.

Nghe vậy, mọi người lặng lẽ
ngẩng đầu lên nhìn Đường Tố Khanh một cái, chỉ thấy chủ tử anh minh bọn họ đang dịu dàng ôm một cô gái tuyệt mỹ, nhận rõ người, mọi người nhanh chóng cúi đầu, lo lắng mạo phạm Đường Tố Khanh, rất cung kính cùng hô
lên: "Ra mắt phu nhân!"

Đường Tố Khanh sẽ không biết lời mới
vừa của Sở Chiến đã để cho chúng người giúp việc đem cô coi là thần ở
trong lòng, địa vị cùng chủ tử bọn họ ngang hàng, là bọn hắn thề phải
trung thành.

"Ừ, đi xuống đi, không có gì chuyện chớ ra ngoài đi lang thang." Sở Chiến lạnh như băng nói.

Anh vừa nói sau, đám người mặc đồng phục kia giống như lúc tới nghiêm chỉnh huấn luyện rời đi.

Thấy cô gái nhỏ còn ngây ngô, Sở Chiến nhẹ nhàng cười ra tiếng, dịu dàng
nói: "Bảo bối, sau này nếu có chuyện gì thì gọi bọn họ một tiếng là
được, bọn họ là người giúp việc trong biệt thự này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận