Chiều hôm đó, khi Phan An về tới cửa nhà, có tiểu đồng đã đợi sẵn ngoài cửa vườn Quyến, đối phương cầm thiếp mời của Hạ Hầu Trạm, nói là va có chuyện quan trọng cần thương nghị với chàng.
Còn chưa bước vào nhà, Phan An đã đi theo tiểu đồng đến Hạ Hầu phủ, đồ đã mua đành phải giao cho gia nô.
Hạ Hầu Trạm có nét đẹp riêng, người đương thời xưng tụng hai người Phan - Trạm là "Song bích".
Hạ Hầu cũng là con cháu danh gia vọng tộc, tuy không phô trương như Thạch Sùng nhưng cũng khiến người ta lên án.
Qua sân vườn quanh co, Phan An bắt gặp Hạ Hầu Trạm đang nấu canh gà trong bếp.
Khi Phan An đến gần, Hạ Hầu Trạm đưa một bát cho chàng: "Đã vớt váng mỡ rồi, ngon lắm".
Phan An tiếp nhận, hỏi: "Huynh bảo rằng có chuyện quan trọng, chẳng lẽ là bát canh gà này?".
Hạ Hầu Trạm xoa tay, cười nói: "Đương nhiên không phải, đi theo ta".
Thư phòng Hạ Hầu phủ nằm trên hồ, lá sen bao quanh, ngay chính giữa có cây cầu có mái nối với bờ, và trên cầu là vườn hoa mẫu đơn.
Trong thư phòng có rất nhiều sách, kể cả những quyển sách hiếm, thậm chí không cần dùng nến để chiếu sáng vào ban đêm, vì dạ minh châu được khảm ở mọi ngõ ngách, cho nên thư phòng luôn sáng như ban ngày.
Hạ Hầu Trạm cầm lấy một xấp giấy ở trên bàn đưa cho Phan An: "Đây là bản thảo ta viết gần đây, tạm đặt là 'Ngụy thư'".
"Xưa nay, mọi thứ mà huynh viết đều để ta đọc đầu tiên, ta lấy làm vinh hạnh."
Hạ Hầu Trạm cười to.
Phan An nhận lấy, đặt lên bàn, lúc cúi người, thứ trong vạt áo thoắt ẩn thoắt hiện, thế là Hạ Hầu Trạm nhân lúc đối phương không chú ý, nhanh chóng lấy ra.
"Đây là cái gì?"
Còn chưa mở ra, Phan An đã giành lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hạ Hầu Trạm sững sờ: "Bảo bối gì mà đến ta cũng không thể đụng?".
"Đã là bảo bối, đương nhiên huynh không thể đụng vào."
"..."
Đọc xong thì trời đã gần tối.
Phan An bỏ ra hai canh giờ để đọc, Hạ Hầu Trạm cũng nhìn chàng chằm chằm suốt khoảng thời gian đó.
Thế là Phan An ngẩng đầu, thấy Hạ Hầu Trạm cười như không cười.
"Hôm nay huynh quá không bình thường."
Phan An ngồi thẳng dậy, "có lẽ do tâm trạng tương đối tốt".
Hạ Hầu Trạm chỉ vào hộp gỗ trong tay Phan An: "Suốt hai canh giờ, huynh sờ cái hộp gỗ này sáu lần, liếc nó mười hai lần, mặc dù huynh chăm chú đọc bản thảo của ta nhưng ta rõ ràng cảm nhận được huynh...".
Phan An nín thở, nhìn môi Hạ Hầu Trạm, thầm nói từ "vui vẻ".
Nhưng Hạ Hầu Trạm gằn giọng: "Nôn nóng".
"..."
Khi Phan An hồi phủ, Hình thị đang bày biện bát đũa ở đại sảnh.
Bà vú già chào đón: "Sao lang quân về muộn như vậy, phu nhân đã đợi một canh giờ".
Phan An nhẹ nhàng giải thích: "Ta đi Hạ Hầu phủ xem bản thảo của Hạ Hầu Trạm, quên thông báo với mẫu thân, vú nghỉ ngơi trước đi".
"Vâng!"
"Mẫu thân".
Phan An bước nhanh tới đại sảnh, cười trừ.
Hình thị cũng không hỏi, đáp lại bằng nụ cười và đưa bát đũa cho chàng.
Bỗng bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm, Hình thị buông bát đũa xuống và thò đầu ra xem xét, thấy bên ngoài nổi gió, Hình thị sốt ruột, cầm khăn lau miệng nói:
"Nhạc nhi, đi che chắn mẫu đơn với mẫu thân".
Phan An ngẩng đầu nhìn trời, sờ hộp gỗ trong ngực, thở dài: «Ôi, thời tiết xấu».
Lại là một phen hoạt động thể lực, gia nô và Phan An bận rộn hồi lâu mới chuyển hết những cây mẫu đơn này vào chỗ an toàn.
Tỳ nữ bưng đồ ăn hâm nóng lên bàn, Phan An vội vàng ăn vài miếng.
Hình thị nhíu mày: "Nhạc nhi, không thể ăn cơm như thế, nhỡ mắc nghẹn thì sao, bình thường con có ăn cơm như thế đâu".
Phan An khựng lại, tốc độ dùng cơm chậm lại.
"Sáng nay đi mua kim khâu, ta nghe bà chủ quán rượu nói, nương tử Hồ gia ở hẻm gần đó nhảy sông tự vận".
Hình thị thở dài nói:
"Hồ lang quân thích kỹ nữ, muốn nạp thiếp cho bằng được, trong khi Hồ nương tử còn đang mang thai.
Bà chủ Hồ gia thì vốn không thích Hồ nương tử vì đố kỵ với nhan sắc của nàng, thế là nói năm đó chính bà ta cũng đã chủ động nạp thiếp cho Hồ gia chủ đó thôi.
Hồ nương tử không chịu nổi sự nhục nhã đó, uống thuốc sảy thai, cắt mái tóc dài.
Sau đó kỹ nữ kia còn nhiều lần khiêu khích, cuối cùng nàng tự vẫn.
Hồ nương tử năm đó lấy chồng nghèo hơn mình, một cô nương tốt đẹp biết bao nhiêu, lại thật lòng để ý Hồ lang quân nên mới có thể từ bỏ vinh hoa phú quý chỉ với điều kiện là không cho nạp thiếp thôi, kết quả lại bị ép đến nỗi tự tử...!
May mà Hồ nương tử được đám trẻ con chơi đùa gần đó cứu.
Đám trẻ dễ thương đó đưa nàng về nhà mẹ đẻ là Chu phủ.
Ngay ngày hôm đó, Chu gia chủ trả lại sính lễ và lấy lại hết đồ cưới của Hồ nương tử, mọi thứ đều làm trong im lặng, không có một lời chửi rủa đối với Hồ gia, ngay cả giấy ly hôn cũng không cần.
Hồ...!Không, Chu nương tử dưỡng bệnh được một khoảng thời gian thì gặp Vương lang quân, nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Con biết không, hai người chuẩn bị thành thân rồi! Ngày tốt được định là đêm thất tịch nên ta muốn đi xem một chút.
Với cả, vì để cho Chu gia chủ yên tâm, Vương lang quân sẵn sàng ở rể, nhưng mà Vương gia còn giàu có hơn cả Chu gia đấy...!Còn Hồ lang quân thành đôi với kỹ nữ, có lẽ đã hối hận, gần đây đột nhiên ngày nào cũng chạy tới Chu gia, mà Chu gia nào có tầm thường, đều phân phó người trong phủ tiếp đón tử tế."
Hình thị kể xong, Phan An cẩn thận dịch người, thoáng nhìn bầu trời.
Dường như nghĩ tới điều gì, Hình thị nhìn chàng nói: "Cưới vợ nghĩa là cưới người mình yêu, mà người mình yêu thì phải đặt ở trong tim, nơi đó chỉ có thể có một mình cô ấy, lời mẫu thân và phụ thân từng nói, Nhạc nhi còn nhớ chứ?".
Phan An không do dự nói: "Đời này chỉ nguyện yêu một người".
Hình thị mỉm cười.
Ban đêm rốt cục đổ mưa, thậm chí có hơi lạnh.
Phan An tắm rửa xong, lau khô tóc, khoác chiếc áo xanh nhạt, ngồi khoanh chân ở trên giường.
Ánh nến hắt lên màn cửa sổ, bóng trúc xanh trong viện cũng hiền hiện trên đó.
Mưa rơi lên lá trúc phát ra tiếng vang giòn giã.
Phan An chuyển công văn từ trên bàn xuống giường, cắt bỏ một đoạn tim nến để ánh nến sáng hơn.
Hộp gỗ được đặt lên bàn một cách cẩn thận.
Ngoài cửa sổ có gió nhẹ, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, Phan An mở hộp gỗ.
Tấm khăn lụa mềm mại được mở ra, trải trên bàn, mang theo mùi mực.
Nguyệt hữu quang hề tinh tây tà,
Tây song ánh trúc hoa chi phát.
Thanh hòa ứng hỉ vũ quá tình?
Khiên Ngưu diêu vấn Chức Nữ tinh.
Rõ ràng là đêm lạnh có gió nhẹ, có mưa rơi rì rào, hai tai Phan An lại đột nhiên đỏ bừng, lòng bàn tay thì đổ mồ hôi.
Chàng bỗng nhiên mở cửa sổ, hít sâu một hơi, sau đó ngã lên giường, trở mình, chân đụng phải bàn gỗ, cuống quít bật dậy, may mà tấm lụa còn nguyên, ánh nến còn sáng.
Hỉ vũ?
Hỉ tình?
Tất nhiên là hỉ tình, đương nhiên là hữu tình, dĩ nhiên là thâm tình.
Mưa tạnh, gió lặng.
Gió ngừng thổi, trăng đứng yên, lòng rung động.
Xế chiều, Dương Dung Cơ đưa thư cho Chu Uyển Nhi, hiếu kì hỏi: "Uyển Nhi, người mà tỷ tỷ muội thích là ai vậy?".
Chu Uyển Nhi gãi đầu: "Là một lang quân giỏi làm thơ, Đỗ Cơ* lang quân thì phải?".
*Đỗ Cơ nghĩa là bụng đói.
Y nhi ngạc nhiên: "Hồi nhỏ lang quân này không được ăn no hay sao mà tên Đỗ Cơ?".
Dương Dung Cơ đổ mồ hôi.
Lang quân giỏi làm thơ nên được rất nhiều người theo đuổi.
Nếu tài hoa của Phan tựa như biển thì tài hoa của Lục cũng chẳng kém sông.
Người đó là Lục Cơ.
Phan An trằn trọc trên giường đến bình minh, nhưng mà thao thức một cách thảnh thơi.
Chàng cảm giác suy nghĩ của mình đã như con ngựa đứt cương, cứ chạy mãi không thôi.
Dung nhi có phát hiện chiếc hộp bị rơi không? Lỡ như không tìm thấy nên không viết nữa thì sao?
Lúc ấy không nên nhặt lên, biết đâu nàng định đưa cho mình hôm thất tịch?
Có cần trả lại không nhỉ? Nói rằng mình ngẫu nhiên nhặt được...!vì đúng là thế thật...!Nói chung là mình phải nói trước, vì nữ tử hay xấu hổ, mình không thể để cho nàng khó xử được...
Hôm sau, Phan An lên triều với quầng thâm mắt...
Da chàng vốn trắng nên quầng mắt trông rất rõ ràng, gần như ai cũng hỏi: "Đêm qua An Nhân huynh bị làm sao thế? Giống như là cả đêm không ngủ vậy".
Phan An mỉm cười, tư thái ưu nhàn: "Mải nghe mưa thôi".
Thạch Sùng lại mời mọi người đến vườn Kim Cốc.
Phan An ngồi trong góc nhìn hồ nước trong vườn, Lục Cơ đột nhiên tiến tới bên cạnh chàng.
Lục Cơ ho khan, Phan An quay lại nhìn y.
"Là thế này..."
"Chuyện gì?"
"...! Bình thường các cô nương hay thổ lộ với ta, người thì nói thẳng, người thì hoặc là đưa khăn tay, hoặc là ca hát, nhưng mà hôm qua, ta nhận được một thứ không giống bình thường..."
Phan An nhấp ngụm trà.
Lục Cơ nói: "Là một bức thư ngắn".
Phan An chợt thấy hồi hộp.
Lục Cơ lấy bức thư, mở nó ra: "Tuy bài thơ chưa được hay nhưng lại khá hàm súc, mới lạ.
Để ta đọc cho huynh nghe, thật sự là ta không biết phải trả lời như thế nào nữa vì tình cảm này chân thành quá...".
Phan An rút tấm khăn lụa ra, Lục Cơ khựng lại, lại gần nhìn thoáng qua, vui vẻ nói:
"A, bài thơ đó giống hệt của huynh này! Hóa ra không phải là tự nàng làm, nhưng mà thơ này là..."
Phan An đoạt tờ giấy kia, hỏi Lục Cơ: "Ai đưa cho huynh cái này vậy?".
Lục Cơ nói: "Một nữ tử mộc mạc trẻ tuổi, bọn ta gặp nhau ở Thất Tử".
Thất Tử, Dương phủ ở đó.
Phan An hiểu ra rằng không phải là nàng viết cho chàng, mà là viết hộ.
Rồi chàng đứng lên, đặt bức thư vào tay áo, nhìn Lục Cơ: "Huynh đã có hôn ước, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt".
Lục Cơ không hiểu gì: "Nhưng huynh phải trả lại bức thư cho ta chứ".
"Để vợ tương lai của huynh thấy cũng không hay, ta sẽ xử lý giúp huynh."
Phan An lặng im trong chốc lát rồi rời đi.
Nước trà vẫn còn trong chén, Lục Cơ lắc đầu: "Lãng phí thế".
Phan An đột nhiên quay lại, Lục Cơ đang nâng chén trà, không biết nên phản ứng thế nào.
"Cái gì mà thơ chưa được hay, rõ ràng là tuyệt diệu."
Hình thị thấy Phan An trầm mặc trở về, dưới mắt vẫn còn quầng thâm, bà ấy gọi chàng lại: "Nhạc nhi làm sao thế?".
Phan An trả lời: "Buồn ngủ ạ.
Con đi ngủ đây".
"Ừ ừ, đừng gắng sức quá."
Lần này là Phan An ngủ thiếp đi thật.
Trong mơ còn có người nói: «Làm ta mừng hụt».
Khi tỉnh lại, không biết Hình thị đã ngồi bên bàn bao lâu, Phan An thấy trong tay bà cũng đang ôm một cái hộp gỗ thì lại nằm xuống, lấy mền che đầu...
Hình thị gọi chàng: "Nhạc nhi, lại đây".
Phan An bất đắc dĩ qua đó.
Hình thị mở hộp gỗ ra, bên trong có một tờ giấy ố vàng, và một đôi ngọc bội ở bên cạnh.
Hình thị lấy tờ giấy ra, phấn khởi hỏi: "Nhạc nhi có biết đây là gì không?".
"Không ạ."
"Đây là hôn thư.".