Chương 18 : Buồn Hay Vui
Ngày 3 tháng 12, baby trong bụng.
Ngủ cả đêm vẫn không đủ, dù ngủ từ 9 giờ tối, vậy mà lên lớp tôi vẫn cứ ngủ, thầy cô hỏi thì lại nói sắp thi nên thức khuya làm bài tập.
Tôi lại ngủ vào tiết toán, cô giáo gọi tôi dậy, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, xin cô đến phòng y tế xin thuốc rồi xin nghỉ hôm nay.
Cô y tế vừa thấy tôi, cô lắc đầu.
- Nhìn em xanh xao qá, em về nghỉ cho khỏe, sắp thi nên hơi cực.
- Cảm ơn cô, em về.
Cầm giấy nghỉ đi ra ngoài, tới cuối dãy lại đụng phải Yong. Từ hôm 20 tháng 11 đến giờ Yong nhạt với tôi lắm ( thật thì không nhớ rõ ra sao, nhật ký ghi Yong nhạt nên tôi ghi nguyên mẫu lại ). Yong mở lời trước.
- Em xin nghỉ hả ? nhìn e xanh quá.
- Ờ, chào anh.
Tôi vui vì Yong nói chuyện với tôi nhưng hiện tại cũng rất mệt, muốn về thì bị Yong kéo lại.
- Em không khỏe chỗ nào ?
- Em về, chào anh.
Tôi đẩy tay Yong ra, ráng đi nhanh hết sức có thể.
Về nhà thì vẫn chỉ có 1 mình, đi bộ cũng rất mệt, ngã lưng xuống giường ngay lập tức.
Hết cảm giác mệt mỏi, tôi ngồi dậy mở máy tính xem tin tức, tôi đọc tới một mục sức khoẻ giới tính thì thấy dòng chữ " Cách Nhận Biết Mang Thai Sớm Nhất ". Tôi click vào 1 xem trong đó có ghi :" Người mang thai sẽ có các triệu chứng sau : Đầu tiên là ngày kinh nguyệt trễ, tiếp là đau ngực, hay mệt mỏi, buồn ngủ, hay nôn khan vào cuối tháng đầu thai kỳ, tâm trạng dễ thay đổi và vị giác cũng thay đổi, có người sẽ thèm chua cũng có người thèm ngọt. ".
Nghĩ lại thì gần đây tôi cũng có những biểu hiện giống như vậy, hay mắc ói, thèm ăn ngọt và muốn ăn những món không thích, hay mệt mỏi, đau lưng, còn có cả đau ngực, mà quan trọng là tháng trước hình như vẫn chưa có 'đèn đỏ'.
Tim tôi như muốn nổ tung, lập tức thay đồ cầm tiền ra tiệm thuốc tây mua que thử thai.
Mặt tôi tái mét, không còn chút máu, cầm qe thử thai trên tay, 2 vạch, ông trời đang đùa sao ? Chỉ 1 lần thôi mà. Phải chi mua vé số mà trúng độc đắc như vậy thì tốt rồi.
Tôi không chờ đợi gì nữa, gom hết tiền tiết kiệm, nhang chóng đi bệnh viện, phải đến bệnh viện Phụ sản.
Bệnh viện phụ sản D.
Sau khi khám xong ngồi đợi, tôi nhìn xung quanh vẫn như lúc trước, mỗi tôi là nhỏ, 16 tuổi mà một mình ngồi trong bệnh viện phụ sản. Người ta đánh giá mình sao đây.
Ngồi đợi thì cuối cùng bác sĩ cũng gọi tôi vào, hai chân run run bước vào trong. Chỉ mong là que thử thai sai.
- Thai được 5 tuần rồi, chúc mừng.
Câu nói tôi không muốn nghe nhất, cũng đã nói. mười sáu tuổi, không đúng, 15 tuổi mới đúng, chưa tới sinh nhật 16 tuổi mà. Tuổi này đã làm mẹ rồi sao ? Tôi hỏi lại bâc sĩ.
- Lần trước, chưa được một tháng, con đi khám nói không có thai, giờ lại nói thai 5 tuần là sao ?
- Lần trước, con khám ở đâu ?
- Ở đây, ngay phòng này.
Bà bác sĩ kêu y tá lấy hồ sơ về lần trước tôi đến khám.
- Lần trước, có phải con để lại giấy kết quả ?
- Đúng.
- Hôm đó không nghe cô nói mà chạy về, giờ thấy hậu quả chưa?
- Con không biết....
- Từ ngày đầu tiên quan hệ tới 15 ngày sau vẫn khó biết có thai hay không, có thể con đến khám sớm nên kết quả không đúng.
- Phá thai có sao không cô ?
- Con 16 tuổi ? Phá thai rất nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong cả mẹ và con, không thì sau này có thể không sinh con được, với lại....
- Được rồi, cảm ơn cô, con đi.
Tôi không đủ can đảm để ngge thêm nữa, tôi cầm giấy khám thai, bước dài bước ngắn rời khỏi bệnh viện. Gọi taxi về luôn chứ không còn khả năng mà đón xe bus nữa rồi.
Lúc này không biết nên buồn hay nên vui nữa.
Về nhà tôi cũng trốn trong phòng không ra ngoài. Khóc đến sưng cả mắt, ngày hôm sau cũng nghĩ học ở nhà, không dám ra ngoài. Không ăn không uống, tự hành bản thân mình mà quên mất sự tồn tại của baby trong bụng hiện giờ.
. . . . . . . .