Chương 51 : Không Làm Được Không Cần Hứa
Ngày 1 tháng 1 năm 2013, lạnh.
Đêm dài bất tận cuối cùng cũng có được chút nắng le lói. Thứ ánh sáng như ngọn nến trong gió, tôi sợ chỉ cần chớp mắt thì mọi thứ sẽ lại trở lại như vài giây trước.
Tim còn đập, còn thở, da thịt còn nóng, cơ thể nặng trĩu. Như vậy là vẫn chưa chết, vừa rồi chả biết mình làm trò mèo gì nữa, xíu nữa chết tooooi rồi haha.
Mở mền gắng bước ra ngoài, nhìn đồng hồ là 5 giờ 30 sáng. Tôi bước xuống nhà thấy vali to có nhỏ có xếp đống ngay cửa, chị Han thấy tôi chị la lớn.
- Trời ơi Bum em muốn hù mọi người chết em mới chịu hả ?
- Bum ơi là Bum mẹ đâu có đối xử tệ với con đâu sao con đi tự tử vậy con ?
Haha nhìn cái mặt mấy người này mắc cười lắm nha, nhưng mà cũng cảm ơn họ vì đã quan tâm tới tôi.
- Tại sao em lại làm vậy ? Đứa bé đã yếu mà em làm vậy thì làm sao nó sống được nữa ?
- Có muốn chết thì cũng phải để mẹ được gặp cháu nội chứ.
- Con xin lỗi...
Thôi nghĩ lại, họ không nghĩ ình mà là lo lắng cho đứa bé mới đúng. Đang đứng cầu thang muốn lăng xuống dưới cho chấm hết quan hệ với cái nhà dở hơi này luôn cho rồi. Nhưng buồn cái là tôi sợ đau thôi hehe.
- Con thấy sao rồi, có chỗ nào không tốt nói chị Han khám cho.
- Con đang rất tốt, mọi người không cần lo con về ngủ đây.
Tôi quay đi không muốn một giây nào ở lại đây. Về phòng tôi muốn được yên tĩnh, nhưng lại không thể. Tên Yong đứng ngay cửa, thấy tôi hắn kéo tôi lại giường nằm ôm tôi trong lòng. Phát tởm