Vẫn như mọi ngày, Sun chỉ dậy khi Rick hất gáo nước lạnh vô người mình. Sun vừa xuống nhà trong tình trạng còn ngái ngủ, thì đã gặp Đông Dương đang ngồi ăn sáng hết sức bình tĩnh.
Sun buồn phiền nhìn Đông Dương. Mấy ngày nay, Sun đã khổ cực lắm rồi, đã không được cười thoải mái. Phải tự dồn ép mình vào 1 khuôn khổ theo Đông Dương định sẵn.
Rick nhìn Sun khổ cực như vậy cũng cảm thấy chạnh lòng. Giấc ngủ chỉ vẻn vẹn trong mấy tiếng, chưa được đủ giấc. Đêm nào cũng bị tin nhắn làm phiền. Lúc nào cũng phải nghe Đông Dương thao thao bất tuyệt.
- Xin phép ! – Rick nói xong đành bỏ mặc Sun lại, đi học trước. Cơ bản Rick cũng không muốn tự rước họa vào thân.
Sun chỉ biết nhìn Rick, thương thay cho bản thân mình. Sau đó quay ra nhìn Đông Dương, Đông Dương bây giờ đang nói chuyện rất vui vẻ với bác Thomas mà không chút ngần ngại.
Vài phút sau, Đông Dương kéo tay Sun ra khỏi cổng, tạm biệt bác Thomas, rồi đi tiếp.
Vẫn như ngày nào, Đông Dương thao thao bất tuyệt đủ mọi loại truyện trên đời. Sun hôm nay chắc không còn sức sống tiếp quá.
Sun sờ sờ áo túi áo. Có cái gì đó phồng phồng. Sun móc ra xem, té ra là chiếc máy nghe nhạc. Quả nhiên Rick vẫn còn tình người mà. Sun lặng lẽ đeo tai nghe, vừa đi vừa hưởng thụ từng bản nhạc.
Đối với Sun, nghe nhạc thế này té ra lại hay. Đỡ phải nghe người khác nói bất cứ cái gì. Chỉ thong thả chú ý vào 1 thứ duy nhất, cảnh đẹp thiên nhiên. Không cần phải biết Đông Dương nói gì, chỉ cần bản nhạc này còn, niềm vui của Sun chưa dứt.
Đông Dương sau 1 hồi kết thức được câu chuyện, mới quay ra nhìn Sun. Thấy Sun đang lưng lờ trôi về 1 thế giới riêng, đeo tai nghe như để ngăn cách Đông Dương. Cậu ta đưa tay tháo chiếc tai nghe ra, Sun nhận thấy, liền hất tay Đông Dương đi, rất lạnh lùng.
Đông Dương đơ người 1 hồi, bắt đầu cảm thấy chạnh lòng. Vừa hay tới cổng trường, Sun toan định chạy đến chỗ Gin, thì Đông Dương níu chặt lấy tay Sun. Sun nhìn xuống tay mình, vùng ra mạnh bạo, chạy về phía Gin.
Đông Dương đơ người, nhìn Sun chạy đến bên Gin. Gin ban đầu có giật mình, nhưng nhìn thấy Đông Dương ngẩn ngơ đứng 1 mình, chẳng hiểu sao cảm thấy vui vui.
Sun và Gin lại trò chuyện như bình thường. Rick đi cùng với Kin ở đằng sau, luôn theo dõi động tĩnh giữa Sun và Đông Dương. 1 điều nữa không kém phần quan trọng, chính là việc mọi người xung quanh, nhất là đám nữ sinh, đều nhìn Sun với ánh mắt kì lạ.
- Việc này không đơn giản rồi! – Rick đột ngột thốt lên. Kin chỉ nhìn Rick khó hiểu.
Đông Dương mặt buồn rười rượi, chỉ đứng ở đó nhìn. Rick đi đến chỗ Đông Dương, thốt hẳn vào mặt cậu ta.
- Đừng đeo mặt nạ nữa – Rick lạnh lùng nói ra.
Đông Dương nhìn Rick bất ngờ. Nhưng chỉ đi lướt qua Rick, không nói lấy 1 lời. Cả ngày hôm nay, Đông Dương bám theo Sun, Sun hất ra và chạy theo Gin. Giờ ăn trưa kết thức, Sun thấy 1 mảnh giấy được đặt trong ngăn bàn mình.
[ Tan học, khu vực đằng sau trường! ]
Nội dung ngắn gọn hệt như tính cách Rick. Nên Sun nghĩ là do Rick gửi, có gì đó muốn nói với mình. Rick quay xuống nhìn Sun, thấy Sun đang cầm 1 mảnh giấy, đứng trơ trơ đó 1 hồi nhìn Rick.
Rick nhìn Sun khó hiểu, nhưng tự dưng nhớ lại 1 sự việc kì lạ xảy ra sáng nay. Rick bắt đầu nghi ngờ. Thời gian trôi thật nhanh, nhưng cũng chậm với 1 số người không biết quý trọng nó.
Tan học, Sun đi đến chỗ Rick, cười kì lạ. Rick nhìn Sun, không cảm xúc. Sau đó dúi vào tay Sun 1 khẩu súng tự chế. Sun nhìn Rick tò mò. Rick chỉ nháy mắt 1 cái rồi kéo Đông Dương chạy về trước.
Sun đến địa điểm hẹn trên giấy. Cũng hơi lơ mơ nghi ngờ cái này không phải Rick gửi, nhưng sợ gì, cứ đến, mặc kệ. Sun đứng đó nhìn ngó xung quanh, không thấy Rick mà thấy 1 toán nữ sinh cùng với 100 tên xã hội đen.
- Mấy cậu tại sao lại giao du với loại người này chứ? – Sun tò mò nên hỏi thẳng.
Mấy đứa con gái không nói gì, chỉ đưa ánh nhìn miệt thị về phía Sun. Bỗng chốc, 100 tên này lao về phía Sun. Sun tự rủa mình ngu ngốc, tới giờ mới nhận ra đây đều là toan tính của tụi con gái đó.
Quả nhiên, Sun vẫn đang cám ơn Rick hết sức. Nhưng tại sao Rick biết mà không tới chứ? Sun tò mò nghĩ trong khi tay vẫn đang bắn từng viên, từng viên đạn về phía mấy trăm tên kia. Từng tên, từng tên 1, bị trúng đạn, không chết, chỉ nằm bẹp dí dưới đất, sức bay đâu mất.
Thoáng chốc, hết ngay 100 tên. Toán con gái kia ban đầu nhìn Sun sợ hãi. Sun tự tin tiến lại gần bọn nó. Bọn nó không sợ, lại còn cười. Đoàng! 1 viên đạn đâm sâu vào da thịt Sun. Phụt! Máu me be bét từ miệng Sun phun ra.
- Bắn tỉa! – Sun bây giờ mới nhận ra.
Tuy không biết tên đó ở đâu, nhưng chắc chắn hắn đang ở 1 chỗ cao. Sun nhảy lên cây trốn, làm phân tán sự chú ý của hắn. Hắn quả nhiên ngưng bắn. Cái đầu này ít nhiều cũng có lúc thông minh đột xuất.
Sun cố tình chạy ra. Đoàng…1 viên đạn nữa đâm xuyên da thịt. Thấy rồi! Hắn đang ở trên sân thượng. Nhưng từ đây đến sân thượng lâu biết mấy. Sun lại nhảy lên cây, càng ngày càng leo lên cao.
Cây này rất cao, tán rộng. Sun cố leo lên tới ngọn. Quả nhiên từ đây, tầm ngắm rất dễ dàng. Đoàng ! Tên kia bị trúng đạn, nằm bẹp dưới đất. Sun lại cật lực leo xuống. Đám con gái bây giờ mói thật sự sợ hãi Sun. Sun nhảy xuống, giữ lấy 1 đứa con gái.
- Tại sao lại làm như thế? – Sun chĩa nòng súng phía thái dương cô ta, tay ghì chặt lấy cô ta.
- Cô chưa nghe sao? Gần đây rộ lên tin đồn cô và Đông Dương đang yêu nhau mà. Cớ sao bây giờ cô lại bám riết lấy Gin như vậy? – Đứa con gái kiêu ngạo lên tiếng.
Sun nghe xong thì hết sức tức giận, ném thật mạnh đứa con gái ấy ra xa. Cô ta ngã, đập đầu vô bức tường gần đó, kêu au áu. Những đứa còn lại cũng biết điều tản ra chạy hết.
Sun đang giận, lại không có thứ gì trút giận. Thấy đứa con gái vẫn đang nằm bẹp dưới đất, tay ôm lấy đầu. Sun kéo tóc cô ta lên. Để cho cô ta đứng vững bằng 2 chân.
- Mặt mũi cũng ghê vậy ta? Chát hàng tá phấn, tô son đỏ chót, mắt xanh lè – Sun bây giờ lạnh lùng không khác gì Rick.
Nhỏ ấy sợ hãi nhìn Sun, ánh mắt khẩn khoản Sun tha cho ả. Nhưng Sun hất đi, với Sun, lúc giận mà có chỗ xả tức thì…Xem ra đứa con gái này bại hại rồi đây. Chát…Sun tát thẳng vào mặt cô ta. Chát…Chát…Chát…Chát….Tiếng tát vang lên liên hồi.
Sau đó khóe môi ả bật máu, Sun cười sằng sặc. Ả vẫn tha thẩn cầu xin, nhưng Sun chỉ lạnh lùng đánh đập cô ta. Và rồi, ả bị đá văng xa tới 2m. Cô ta sợ hãi cố lết cái thân chạy đi mất.
Sun thấy hết trò để chơi, bèn chạy đi tìm xã hội đen mà đánh. Đến 1 nơi, có thể gọi là trùm của xã hội đen. Biết bao nhiêu tên xông vào Sun, đều bị Sun đập gọn. Không phải Sun đánh bằng võ, mà chỉ đá, hoặc đấm 1 cái. Mấy tên kia bị lực mạnh đập vào người, ngất hết.