Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em

Câu nói này của Rick như đâm một lúc hai nhát dao vào trái tim nhỏ nhắn của Kin và cả An Nguyên. Nhìn An Nguyên gãi đầu gãi tai ậm ừ cho qua. Rick cũng thở phào mà đi mất.
Đêm hôm nay cũng như đêm hôm trước, nhưng không hiểu sao đối với Rick đêm hôm nay lại dài đến vậy. Rick chăm chú vào đống hồ sơ, nhưng lát sau lại ngồi dậy, căng thẳng tựa vào mắt kính cửa sổ trong suốt, thở dài một cái.
Nhìn bao quất toàn bộ căn phòng, chỉ có duy nhất một màu đen tăm tối. Hay bây giờ chỉ cõi lòng Rick mới như vậy? Rick cứ đi qua đi lại một vòng, chán lại thôi, chán lại thôi, không đứng lại ngồi. Nói chung, tâm tư Rick lúc này rối rắm hơn cả.
Cơn mệt mỏi ùa đến, đôi mắt to tròn, thì thoảng lại nhay nháy một cái. Như thể nó không còn tuân theo lệnh của não bộ nữa rồi. Cơ thể mặt đầu mềm nhũn ra. Rick chẳng buồn suy nghĩ tiếp, nhẹ nhàng ngả lưng lên giường, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Không biết sáng mai Rick phải đối mặt với An Nguyên như thế nào đây? Căn phòng ngập trong bóng tối giờ lại ngập tràn trong im lặng đáng sợ.
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau. Cánh cửa sổ he hé mở, để đợt gió lành lạnh khẽ lan tỏa khắp căn phòng. Rick đang ngủ say sưa, đợt gió lanh len vào từng mảnh da thịt, khiến Rick bất giác run lên cầm cập.
Tiếng dreamcatcher mọi hôm âm vang thanh tao là thế, nhưng hôm nay nghe lại thấy âm dữ dằn biết bao nhiêu. Rick thức dậy, đôi mắt còn mờ nhạt với mọi thứ xung quanh, trí óc chưa kịp thích nghi sau đợt nghỉ ngơi không dài mà ngắn này.
Rick ngồi dậy, con ngươi đen nháy trống rỗng, như thể chứa cả một biển bóng đêm mù mịt. Đầu tóc rối bù, khuôn mặt ngơ ngác đến đáng yêu. Nhẹ nhàng đi đến phía cửa sổ, mặc kệ từng đợt gió lành lạnh tiếp tục xâm nhập vào da thịt.
Từng ngón tay thon dài chạm lên mặt kính cửa sổ trong suốt. Bên ngoài, mọi hôm, đều sáng bừng lên là thế, nhưng hôm nay, bầu trời lại mù mịt thế này. Từng giọt nước trong suốt, long lanh đáp nhẹ lên mặt kính, sau đó theo đà trượt xuống. Giọt nước mưa ấy không hề trượt xuống theo bất cứ một đường thẳng nào, chỉ trượt xuống thật tự nhiên mà thôi, khiến cho chiếc cửa sổ với mặt kính trong suốt bằng thủy tinh ám đầy một màn nước. Trông tuyệt đẹp vô cùng.
Ngày hôm nay, không có nắng, nhưng lại có mưa. Nhìn mưa, mà ta thấy buồn xiết bao. Không biết lúc nãy có vui đến nhường nào, nhưng nhìn thấy mưa….cảm xúc lại thay đổi vô cùng đột ngột.
Rick nhìn mưa, tâm tư thay đổi bất chợt. Buồn bã ùa đến, cô chỉ nhìn mưa, và lại nhớ đến việc tối qua cô mải mê nghĩ suy. Mở toang cánh cửa sổ, từng giọt nước khẽ bay vào căn phòng ngập tràn một mùi hương hoa hồng tinh khiết ấy.
Rick vẫn đứng đó, đôi mắt vô hồn nhìn mưa rơi. Đôi tay trắng nõn vương lên cao, nhẹ nhàng hứng từng giọt nước mưa trong veo. Cảm giác mát lạnh lan tỏa trên từng đầu ngón tay, rồi từ từ lan khắp vùng sống não.
Trên phiến lá màu xanh, một giọt nước mưa bay nhẹ xuống, rồi lại từ từ lướt xuống. Cố gắng níu lại chút thời gian trên trên phiến lá, để lát nữa rơi xuống đất và tan biến cũng không hối tiếc chi. Cũng nhờ một điều tự nhiên như vậy, mà tạo nên một vẻ đẹp tinh khiết vô cùng.
Mải ngắm mưa, mà lãng quên mất thứ thời gian quý giá. Rick nhanh lẹ chuẩn bị, rồi đi ra khỏi cổng, cùng với chiếc ô màu xám xịt, y như màu sắc của bầu trời hôm nay. Đi dưới ô, có thể nghe thấy rõ tiếng mưa rơi, nghe như âm thanh trầm trầm của một loại nhạc cụ nào đó.
Không biết ngày hôm nay sẽ ra sao? Nhưng ai quan tâm chứ, cứ mặc kệthời gian trôi đi, lặng lẽ hưởng thụ, nghĩ ngợi thì cứ để sau. Ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp hoàn hảo đến thế này chứ. Đi trên còn đường bóng nhẫy, trên mặt đường còn phủ thêm một tấm thảm vàng đồng, tâm trạng vừa buồn lại vừa vui, một cách rất bất thường.
Đi đến cổng trường…Hôm nay, thiếu mất một hình bóng quen thuộc. Nhìn cổng trường trống trải mà trong lòng Rick cũng theo vậy mà trở nên trống rỗng. Rick chỉ suy nghĩ một cách đơn giản, cực kì đơn giản “Vì mưa mà nhỉ?”.
Xua tan đi ý nghĩ vẩn vơ, Rick lại tiếp tục đi vào trong sân trường. Chầm chậm tiến lại về phía lớp học. Bỗng…một vật gì đó bất ngờ rơi ngay trước mặt Rick. Tiếng rơi vỡ còn đọng lại trong đầu Rick một hồi lâu.
Rick nhìn xuống vật vỡ nát dưới mũi giày mình, khuôn mặt Rick tái nhợt. Là một chậu hoa ư? Tại sao một chậu hoa lại rơi ngay xuống trước mặt Rick? Rốt cuộc là việc vô tình hay cố tình của ai đó đây?
Rick đi vào lớp, không khí vẫn hết sức bình thường. Khiến Rick chẳng còn mảy may quan tâm đến việc chậu hoa từ trên trời rơi xuống đấy nữa. Không khí hôm nay cứ chậm rãi trôi như thế, đến giờ ăn trưa, mưa đã ngớt dần.
Nhìn từng giọt mưa li ti, từng giọt mưa nhỏ bé còn sót lại cuối cùng cũng cố gắng chạm được tới mặt đất mà Rick lại cảm thấy không vui chút nào. Buồn vì không còn được thấy mưa, hay cuối cùng việc Rick không muốn nghĩ bây giờ lại ùa về nơi đầu não.
Kin hôm nay đều lảng tránh Rick. Rick chỉ buồn bã ngồi ăn một mình, tặc lưỡi chán nản nhìn Gin và Sun trò chuyện trên trời dưới biển. May mắn là hôm nay Rick cũng chưa gặp An Nguyên, nên tạm thời câu trả lời bị hoãn lại một thời gian.
Giờ ăn trưa kết thúc, Rick về lớp, về chỗ ngồi. Nhưng kì lạ thay, Rick không còn thấy chiếc balo của mình đâu nữa. Nhìn đám nữ sinh đang trò chuyện vui vẻ, thi thoảng lại ngưng lại, liếc nhìn về phía Rick, ánh mắt hiện rõ vẻ châm chọc.
Đôi mắt lạnh băng của Rick hướng về đám người đó, bờ môi hồng khẽ thốt lên một câu nói lạnh toát sống lưng :
- Cặp tôi đâu? – Rick đi chầm chậm về phía mấy đứa tụi nó.
Đám nữ sinh thấy Rick, run bần bật như gặp phải quỷ. Đôi tay run run chỉ về phía cửa lớp “Ở…Ở…bể bơi”. Rick lao ra khỏi lớp học, trong đầu không khỏi hiện lên bao nhiêu nghi vấn, càng nghi ngờ về tên hung thủ đứng sau việc này.
Nhìn chiếc balo của mình, cùng đồ dùng trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Rick nhảy ùm xuống nước, nhanh lẹ, chuẩn xác sử dụng từng động tác bơi sải vô cùng tiêu chuẩn. Có một người, đã đứng đấy chờ Rick được một lúc lâu rồi. Nhưng không ngờ, lại gặp được một cảnh quyến rũ đến thế này.
Rick ngoi lên bờ, vuốt nhẹ mái tóc ra phía sau gáy, lặng lẽ ngồi trên bờ, hai gò má lấm tấm từng giọt nước trong veo. Bây giờ Rick lại trông giống như một mĩ nhân ngư, vô cùng lộng lẫy, cũng vô cùng xinh đẹp.
Rick lườm lạnh về phía người con trai đang đứng che ô, nhìn chằm chằm về phía Rick một hồi lâu. Ban đầu, Rick khá ngạc nhiên, nhưng vội che lấp lại tính cách, cố gắng dồn nén lại, để bản thân mình trở nên bình tĩnh nhất.
Rick chầm chậm đi về phía đó, cả người ướt nhẹp. Nhưng đôi mặt lại vô cùng bình tĩnh. Đôi chân chựng lại, bây giờ hai người đứng đối diện nhau. Mặt đối mặt. Rick mới lạnh lùng buông rõ thắc mắc :
- Hóa ra là anh? – Rick vừa nói, vừa đưa tay lên làm động tác vuốt tóc.
- Là tôi…- Kin chỉ bình thản đáp lại.
Hai người cứ nhìn nhau như thế một hồi, không ai nói ai câu gì. Kin cởi chiếc áo khoác, khoác lên ngươi Rick, nhẹ nhàng nhắc nhở :
- Cậu nên thay đồ đi. Sẽ lạnh đấy. Tôi lại càng không muốn để mấy tên biến thái nhìn thấy thứ mà tôi vô tình thấy đâu – Kin cười nhạt, rồi bình thản quay đi.
“Nhìn thấy thứ mà tôi vô tình nhìn thấy?”. Rick tò mò nhìn lại bộ đồ mình. Lại nữa sao, chiếc áo phông trắng ướt nhẹp, để lộ lớp áo phập phồng bên trong, cùng vòng hai hoàn hảo. Hai má Rick đỏ lựng, tự dưng bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui