Hôm nay hai người họ trở về Trung Quốc.
Hàn Thiên Viễn hỏi bây giờ cô muốn đi đâu , cô vô tình nói mình sẽ vào bệnh viện thăm ba .
Quen nhau ba tháng trước kia , anh chưa bao giờ nghe cô nhắc đến gia đình của mình .Không ngờ nhà cô lại còn có chuyện như vậy.
Anh sợ có chuyện gì cô không thể nói , liền thử ngỏ lời hỏi nhỏ rằng mình có thể cùng đi được không .
Lúc ấy cô cười trêu chọc :"Chưa gì đã muốn gặp phụ huynh rồi cơ à?"
Hàn Thiên Viễn cúi người nói :"Không được sao? Em chê hai chúng ta không có kết quả?"
Du Thừa Ân bỗng dưng im lặng , cô cụp mắt xuống.
Co bao giờ anh nghĩ vậy không , hai người họ là hai thế giới .
Thế giới của cô ở ngoài sáng , tất cả những gì anh muốn thấy đều có thể thấy.
Nhưng còn thế giới của anh như ở vực sâu thẳm , cô muốn biết thì chỉ còn cách nhảy xuống .
Lại có khi chẳng tìm được đường lên.
Hàn Thiên Viễn biết cô đang lo lắng điều gì , tay anh đan vào tay cô kéo cô đi .
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh , cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mới chấp nhận rằng , cho dù anh có ở dưới vực sâu cô vẫn bằng lòng nhảy xuống.
Hàn Thiên Viễn thật sự đến bệnh viện cùng cô thăm ba.
Ba cô mắc bệnh suy thận rất nặng , thường xuyên phải chạy thận , mà mỗi lần chạy thì hết rất rất nhiều tiền.
Trước kia , trong nhà chỉ có mỗi mẹ cô gánh còng lưng nhưng hiện tại cô cũng đã đi làm giúp mẹ trang trải được phần nào .
Nghe đến suy thận , Hàn Thiên Viễn liền hiểu gia đình cô chắc chắn đã rất khổ rồi .
Lúc đến trước cửa phòng bệnh , Du Thừa Ân vỗ trán bất lực nhìn anh trong tay túi lớn túi nhỏ đồ bổ đến cầm không xuể.
Cô bảo anh cầu kì thế làm gì liền nghe anh bắt đầu phân tích:"Lần đầu gặp mặt ba vợ phải trịnh trọng một chút chứ?"
Du Thừa Ân đẩy cửa , ba cô đang ngồi trên giường bệnh xem tin tức liền quay đầu cười nói :"Con lại đến à?"
"Hôm nay không đi làm nên con đến thăm ba"
Ông lại ngó ra nhìn người sau lưng cô , nheo mắt nhìn người vào sau , hỏi :"Ai vậy con?"
Du Thừa Ân theo ánh mắt ba quay lại , Hàn Thiên Viễn để hết đồ lên bàn sau đó trịnh trọng cúi người chào một tiếng :"Con chào bác , con là bạn trai Ân Ân , Hàn Thiên Viễn"
Ông Du nhướn mày muốn ngồi dậy , nhưng Hàn Thiên Viễn lại ngăn lại , sau đó nói :"Bác cứ nằm đi ạ"
Ông cười ngại ngùng :"Thất lễ rồi"
Sau đó ông ấy bắt đầu hỏi những câu tương tự như những nhà khác khi gặp con rể tương lai , đại loại như hai đứa đã quen nhau bao lâu , như thế nào , cậu làm nghề gì , nhà ở đâu...
Hàn Thiên Viễn cũng thật thà quá rồi , anh liền nói hai đứa chỉ mới quen nhau được bốn tháng , bởi vì làm hỏng xe nên phải bồi thường vậy nên mới có thể quen biết.
Lúc đầu ba cô hơi đen mặt , sau đó nghe anh giới thiệu đến nghề nghiệp thì mới thả lỏng một chút .
Không phải là ba cô ham tiền hay địa vị gì , mà đó là tâm lý của mỗi gia đình , họ luôn muốn con cái của mình có được những gì tốt đẹp nhất , xứng đáng nhất .
Ông biết cô vì ông mà đã chịu thiệt thòi quá nhiều , chỉ mong sao có một người đàn ông đủ vững chắc để cô nương tựa vào.
Chuyện cô nhận được học bổng nhưng lại không đi tất nhiên ông biết , đó là nỗi cắn rứt trong cuộc đời của ông.
Hai người nói chuyện đến quên luôn đứa con ruột này , cô đành thở dài ra ngoài mua chút đồ ăn , cũng muốn đi dạo một chút.
Ngẫm nghĩ hình ảnh đó thật đẹp , anh có thể cùng "Ba vợ" của mình trò chuyện.
Đã rất lâu rồi cô không thấy ba mình vui vẻ nói chuyện như vậy , hốc mắt thoáng chốc ửng đỏ .
Nếu có thể "mãi mãi" như vậy , có được không?
Du Thừa Ân đã đi mua đồ về nhưng lại ngồi ở bên ngoài không vào , trời cũng đã tắt nắng , những ánh đèn lũ lượt cũng thi nhau tỏa sáng trên tất cả những con đường .
Cánh cửa bỗng dưng bật mở , anh bất ngờ hỏi :"Sao em lại ngồi đây?"
Cô ngước đầu lên nhìn anh không trả lời mà lại hỏi ngược lại:"Sao anh lại ra đây?"
Anh tiến lên ngồi xuống cạnh cô , vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh buốt nói :"Trời tối rồi mà em vẫn chưa về , ba em lo lắng bảo anh ra ngoài xem thử"
Du Thừa Ân híp mắt cười :"Ba em không lo lắng thì anh cũng không lo lắng có đúng không?"
"Từ lúc em bước ra khỏi cửa anh đã muốn chạy theo em"
Cô cười không thể cười hơn vậy được nữa , sau đó đặt lên cằm anh một nụ hôn.
Bỗng dưng có tiếng nói vang lên từ phía sau làm cả hai giật mình .
"Ân Ân"
Hai người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói , khi Du Thừa Ân thốt lên một tiếng "Mẹ" , Hàn Thiên Viễn mới đứng dậy cúi đầu chào một tiếng :"Con chào bác"
Bà Du gật đầu , sau đó nhìn con gái hỏi :"Đây là.."
Lúc nãy Hàn Thiên Viễn đã tự giới thiệu , bây giờ cô cũng muốn được cân bằng cả hai nên liền khoác tay anh vui vẻ nói:"Mẹ , đây là bạn trai con , Hàn Thiên Viễn"
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô , bà Du bất ngờ giây lát rồi mới niềm nở mời :"Ôi sao hai đứa lại ngồi đây , nào vào trong đi , bên ngoài lạnh lắm"
Lúc ba người cùng nhau tiến vào , ba cô cũng đã thay đồ xong , bà Du khó hiểu hỏi :"Ông thay đồ làm gì"
Ông Du sắc mặt hơi tiều tụy nhưng vẫn cười nói :"Phải ra ngoài ăn một bữa cơm đàng hoàng với Thiên Viễn chứ"
Ý kiến này đúng là không tồi , mọi người liền đồng ý .
Bốn người cười nói cùng nhau bước vào nhà hàng , một chiếc xe ô tô màu đen khác đậu ở gần đó .
Bên trong , người đàn ông cung kính nói với người ngồi ở hàng ghế sau :"Thưa ngài , ngài có cùng vào không ạ?"
Người đàn ông mặc vest đen cao lớn , khoanh tay trước ngực , giọng nói có chút nghiêm nghị :"Không cần , nó dám làm thì dám chịu"
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì thưa ngài?"
Ông ta nhắm mắt lại trông có vẻ mệt mỏi :"Về thôi"
Một nhà bốn người ở trong nhà hàng vừa dùng bữa vừa cười nói rất vui vẻ.
Qua một lúc , ba cô cảm thấy không được khỏe nên bảo vợ cùng về trước .
Hàn Thiên Viễn đứng dậy ngỏ ý muốn đưa hai người về nhưng ông lại phất tay kiên quyết nói không cần , muốn để cho hai người có không gian riêng.
Hai người không lâu sau cũng rời khỏi nhà hàng , cùng đan tay đi dưới hàng cây bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc .
Hàn Thiên Viễn tháo áo vest ra định choàng lên người cô thì lại bị Du Thừa Ân xua tay từ chối :"Anh cứ mang vào đi , em không lạnh"
Nhìn hành động xoa hai cánh tay của cô , miệng thì nói không lạnh làm anh mắc cười .
Anh thật sự lấy lại áo vest mặc lên người , Du Thừa Ân nheo mắt nhìn theo , đáy mắt có chút tiếc nuối .
Sau đó không nhanh không chậm anh kéo cô vào lòng ôm lấy , cúi sát đầu cô đặt lên trán một nụ hôn phớt nhẹ:"Muốn anh ôm phải không?"
Cô đỏ cả mặt vùi đầu vào ngực anh có chút trách móc :"Sao anh lại ấm như vậy?"
Lúc này từ đằng sau lại vang lên một trận ho khan .
Cả hai buông nhau ra xoay đầu , đồng loạt kêu lên một tiếng :"Vương Mạo?"
Vương Mạo gãi đầu nói:"Em không muốn cắt ngang đâu , em vừa từ nhà hàng kia ra đây hút thuốc thì thấy cảnh này khụ khụ hai người cứ tiếp tục"
Nói xong hắn ta xoay người bỏ chạy , Du Thừa Ân ngước đầu thì thấy Hàn Thiên Viễn cũng đang nhìn mình .
Cả hai bật cười thành tiếng , đã ra đến đây rồi còn bị thánh Vương Mạo phá đám .
Không khí lãng mạn cũng đi tong rồi , Hàn Thiên Viễn bế ngang cô lên quay lại xe.
Cô vùng vẫy nói :"Thả em xuống đi , em có bị khuyết tật đâu"
Hàn Thiên Viễn bật cười :"Trong mắt anh em là người phụ nữ khuyết tật"
Du Thừa Ân đen mặt đánh vào ngực anh một cái , đây là câu nói lãng mạn của anh đó hả?.