Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha

"Nương a, chúng ta lần này về nhà thật sao? Không biết ông bà còn nhớ Đối Đối không? Con thật ra rất nhớ hai người kia." Đối Đối cầm tay mẹ ánh mắt chờ mong nói.

"Thật thật, lần này thật một trăm phần trăm." Nhã Thanh có chút xấu hổ nói. Đối Đối tập luyện được hai tháng, thân thể chắc chắn, căn cơ trong người lại một ngày một tốt lên, chỉ trong vòng hai tháng đã có thể tấn cấp năm cao nhất, thật khiến nàng cao hứng không thôi, liền quyết định đưa Đối Đối trở về. Nhưng trên đường đi lại phát hiện ra một địa phương tập luyện rất tốt, thế là lôi kéo Đối Đối vào tiếp tục tập luyện. Hai mẹ con tập luyện ròng rã một tháng, rốt cục thấy Đối Đối tập luyện đã đến mức cực hạn mới dừng lại, thương xót mang Đối Đối trở về.

"Con có thể tin sao?" Ánh mắt to tròn của Đối Đối bỗng híp lại thành một đường, tỏ vẻ nghi ngờ. Trong lòng lại thầm mong đừng có gặp thêm một cái địa phương kì quái nào nữa. Sắp đến sinh nhật ba tuổi, nàng còn không muốn tổ chức sinh nhật trong rừng đâu.

"Có, chẳng lẽ nương con còn không đáng tin đến mức đó sao?" Nhã Thanh ánh mắt bi thương, vẻ mặt đau khổ nhìn Đối Đối.

Đối Đối quay qua nhìn người mẹ của mình trước mắt, trong lòng gào thét "Tuyệt không đáng tin, tuyệt không đáng tin".

Hai mẹ con cải trang thành một thiếu phụ và một tiểu công tử như lúc đầu rời đi, cứ như thế thẳng một đường xuống núi đi vào thành. Tiếng người cười nói nhộn nhịp làm Đối Đối hớn hở không thôi, ánh mắt lia đến nơi này lại chạy qua chỗ khác. Nhìn đến bên kia đường có một thúc thúc bán kẹo hồ lô liền giật giật tay mẹ. Nhã Thanh hiểu ý kéo Đối Đối đi qua mua bốn cây kẹo. Hai mẹ con mỗi người hai cây đưa lên miệng ăn thích ý. Lâu rồi hai mẹ con nàng mới được ăn vặt như thế này, ba tháng ở trên núi toàn ăn rau, quả, thịt rừng, còn chưa đụng được một chút đồ ăn vặt nào, đúng là thèm chết bọn họ.

Trên đường đi, bỗng Đối Đôi sực nhớ đến chuyện gì đó, đồ ăn vặt trên tay đang đưa lên miệng bỗng hạ xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua Nhã Thanh, Nhã Thanh thấy kì quái cũng nhìn lại, trong lòng bỗng nổi lên bất an.

"Nương a, lần này về có thể gặp cha sao?"

"Hả?" Nhã Thanh bỗng giật mình, ánh mắt có chút phức tạp. Nhưng một hồi lại bình thường, nàng nhe răng cười một cái, tay đưa ra vò đầu Đối Đối.

"Sẽ gặp. Con cứ chờ thôi." 

Hai mẹ con hi hi ha ha rảo bước về nhà, trên tay là chất đống đồ ăn vặt. Không nhìn đến cái gì nết na thục nữ. Người đi đường khó tránh khỏi ánh mắt dè bỉu chê bai nhìn hai người.

Hai mẹ con dạ giày như không có đáy, một hồi ăn hết chỗ này lại chạy đến chỗ kia mua. Lúc Nhã Thanh đang mua một ít bánh mứt, Đối Đối đứng một bên nhìn thấy gần đó có khối bánh nhỏ rất đẹp mắt đang lắc lư lắc lư, Đối Đối vẻ mặt mê man nhìn đến, chân không chủ động bước đi theo. Một hồi cảm thấy giống như không đúng Đối Đối bỗng dừng lại, mà chiếc bánh thấy nàng dừng lại cũng dừng lại theo, sau đó lại tiếp tục lắc lắc mê hoặc ánh mắt nàng. Đối Đối nhìn bánh nhỏ một chút, bỗng sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ tinh quái, rất nhanh sau đó lại giống như mê man, chạy theo chiếc bánh nhỏ.

Nhã Thanh đang mua đồ ăn vặt thì phát hiện Đối Đối bỗng nhiên bước chân di chuyển đi về một hướng nào đó. Không có ngăn cản Đối Đối, mua xong đồ ăn vặt, Nhã Thanh lôi kéo người bán hàng hỏi han một chút tình hình nơi này mấy tháng qua, không phải nàng không biết, chỉ là nàng cố ý hỏi han kéo dài thời gian một chút. Đợi Đối Đối đi xa khỏi tầm mắt nàng mới quay lại, vẻ mặt bỗng tái nhợt nhìn khắp nơi, sau đó chạy đông chạy tây, miệng hô lớn gọi Đối Đối.

Nhã Thanh vẻ mặt bối rối, hoảng loạn lôi kéo người đi đường hỏi thăm tung tích Đối Đối. Bỗng một nam tử chạy lại bảo có thấy Đối Đối đi theo một người đàn ông về hướng Bắc. Nhã Thanh thấy thì mừng rỡ, vội cám ơn hắn ta sau đó chạy đi tìm Đối Đối. Nam tử nhìn Nhã Thanh rối rít chạy đi thì vẻ mặt bỗng nhếch mép cười một cái, sau đó xoay người rời đi.

Ở hướng ngược lại, Nhã Thanh đang hoảng loạn chạy đi bỗng nhiên dừng lại, hai tay chống nạnh, ngước mặt lên trời cười một cái thật to. Người đi đường tưởng nàng có chút vấn đề về thần kinh thì tránh xa nàng một chút.

Nhã Thanh sau khi cười một cái thật sảng khoái thì quay người, hướng về phía ngược lại chạy đi.

--- ------ ------ ------

Đối Đối ánh mắt mê man đi theo miếng bánh nhỏ vào một nơi vắng vẻ, băng qua một vài ngôi nhà lụp sụp, sau đó theo một cánh cửa nhỏ đi vào. Người ngoài nhìn vào liền biết đây là cánh cửa nhỏ ở phía sau của một tửu lâu vắng vẻ. Nhưng là chẳng ai có thể nhìn thấy được Đối Đối đi vào, vì xung quanh đây hoàn toàn không có một ai.

Vừa vào đến bên trong căn phòng nhỏ, bỗng có tiếng nữ nhân vang lên.

"Ai nha, Tiểu Quy Tử, hôm nay đúng là vận thật tốt, nhìn đến xem, thằng nhóc này quá xinh đẹp đi. Thế nào cũng bán được giá tốt." Một nữ nhân tuổi ngoài ba mươi, vẻ mặt nhìn là biết không phải dạng hiền lành gì, một cái mụt ruồi to nằm ngay một bên mũi rất mất thẩm mỹ, khi thấy Đối Đối đi vào thì nhịn không được lên tiếng vui mừng.

"Đúng vậy a, cũng nhờ ta hôm nay gặp được hai cái mẹ con ở trước cổng thành liền đi theo, lại không ngờ đến một mẹ một con này đúng là quá tham ăn, vừa đúng lúc chúng ta cũng là dùng chiêu này dụ dỗ đến. Hahaha.” Một nam nhân to khỏe, khuôn mặt chữ điền thường gặp ngay sau khi Đối Đối vào cũng vào theo. Hắn ở trên tay cầm một tấm bản gỗ hình tròn, ở giữa tấm bản là một miếng bánh nhỏ.

Nhìn đến cái bánh nhỏ làm mồi dụ Đối Đối bị mất một miếng nhỏ, lại nhìn miếng bánh trên tấm bản, đây rõ ràng là cùng một cái bánh bị lấy ra.

Nam nhân cầm cái bản, tay đưa lên nắm lấy miếng bánh kia quăng đi, lập tức cái bánh đang ở trên không trung trước mặt Đối Đối rớt xuống. Đồng thời Đối Đối giật mình một cái, đưa mắt lạ lẫm nhìn xung quanh.

“A, tiểu hài tử, không cần sợ, chúng ta đều là người tốt a.” Nữ nhân vẻ mặt làm ra vẻ hiền từ nhìn Đối Đối, miệng nhẹ nhành tươi cười.

Đối Đối nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, nàng chỉ muốn phi một bãi nước bọt vào bản mặt này, nàng không phải là ghét người trước mắt, chỉ là nhìn nàng ta cười, Đối Đối cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, không nhịn được muốn phi thôi.

“Ta,...” Đối Đối lúc đầu im lặng, sau như nghĩ đến cái gì, gương mặt bỗng hoảng hốt.

“A! Các ngươi là ai? Sao ta lại ở đây? Nương của ta ở đâu?”

“Tiểu hài tử ngoan ngoan, mẹ ngươi là bỏ mặc ngươi, bọn ta có lòng tốt nên đem ngươi về đây a.” Nam tử cao to đứng một bên nhìn đứa bé trước mắt hoảng loạn thì nội tâm sung sướng, lên tiếng nói lệch lạc sự thật.

“Sao? Thật là nương bỏ ta sao? Là các ngươi đem ta về sao? Huhu, ta không tin, sao nương lại bỏ ta chứ, huhuhu.” Đối Đối trước mắt trống rỗng, từng giọt nước mắt rơi xuống, sau đó rống lên tiếng không tin tưởng.

“Đó là sự thật, còn không ngươi nghĩ vì sao ngượi lại nơi này a?” Nữ nhân buồn nôn lên tiếng dỗ dành.

"Là thật sao? Là thật sao? Là nương bỏ ta rồi sao?" Đối Đối cúi đầu trầm mặc, hoảng hốt lẩm bẩm.

"Chúng ta nói đều là sự thật!" Nam nhân cao to nhìn đến dáng vẻ đáng thương của Đối Đối, không tim không phổi tiếp tục nói dối.

Đối Đối trầm mặc một hồi, cuối cùng đưa tay lên quệt nước mắt, vẻ mặt giống n như cam chịu.

"Nếu như nương đã không còn thương ta nữa thì đành thôi vậy. A, là các ngươi đem ta lại đây sao?" Đối Đối bỗng sực nhớ đến cái gì.

"Đúng, là ta đem ngươi đến, nhìn ngươi thực đáng thương, nên ta không nỡ bỏ ngươi ở lại." Nam nhân cao to ra vẻ đau xót nhìn Đối Đối, khiến nàng không nhịn  được muốn đánh một cái rắm.

“Các ngươi đem ta lại đây, nghĩa là các ngươi thương ta phải không? Vậy là các ngươi sẽ theo ta phải không? Nương bảo, nếu người thương mình thì cho dù mình ở đâu, đi đâu đều theo mình. Phải không?” Đối Đối, lau vội nước mắt, khuôn mặt bé nhỏ hướng lên nhìn hai người kia. 

Hai người vừa nghe Đối Đối nói thì sửng sốt một lát, sau đó thì tươi cười kẻ xướng người họa.

“Đúng đúng, là chúng ta thương ngươi nên mới đem ngươi đến đây nha.”

“Đúng vậy, tiểu hài tử đáng yêu, xinh đẹp như ngươi ai dám không thương chứ.”

“Vậy chúng ta thương nhau, đồ của ngươi cũng là đồ của ta, còn đồ của ta cũng là đồ của ngươi. Này cho ngươi.” Đối Đối nói, rồi lấy trong túi ra một vài thanh kẹo đưa cho hai người trước mắt, làm hai người sững sốt không thôi. 

“Di, cái này của ngươi cũng là của ta đi.” Đối Đối như phát hiện cái gì mới, đưa  tay lấy cái bản nhỏ trên tay nam nhân cao to. Nam nhân cao to giật mình hoảng hồn lại, tính đưa tay giật lại cái bản nhưng lại bị Đối Đối né đi. Lúc này Đối Đối mới nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vẻ mặt hết sức bi thương.

“Này đại thúc, chẳng lẽ  ngươi không thương ta sao? Ta cái gì của ta cũng đưa ngươi rồi, đó là toàn bộ kẹo ta thích nhất đó, ngươi này chỉ là tấm gỗ nhỏ, chẳng lẽ không cho ta được sao? Ngươi như này là ghét ta sao? Nếu vậy ta thực thương tâm a”

“A, cho chứ, cho chứ, hắn là nghĩ muốn nắm tay ngươi thân thiết một chút thôi, hắn là cái người không biết bộc lộ tình cảm, haha. Đây đây, ta cũng có cái này cho ngươi.” Nữ nhân buồn nôn liếc mắt nam nhân cao to một cái, sau đó cười đến sáng lạn, từ trong người cũng lấy ra một cái vòng tay đưa cho Đối Đối, nhìn vào cũng đủ biết là đồ bỏ đi.

Nam nhân cao to nhìn đến Đối Đối ngồi bên bàn nghịch bản gỗ, liền kéo nữ nhân buồn nôn qua một bên. Sốt ruột nói.

“Này, ngươi tính làm cái gì hả, kia  là đồ vật tổ tiên ta để lại, làm sao có thể nói cho là cho được.”

“A, Cái tên Quy Tử ngu ngốc này, ngươi nghĩ nàng có thể đem nó đi rồi dùng nó sao, sau khi mọi việc ổn thỏa, ngươi lấy lại bản gỗ cũng không muộn nha. Trước mắt cứ lấy nó làm mồi đã.” Ánh mắt nữ nhân buồn nôn bỗng nhiên sáng chói, nam tử cao to nhìn thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó thì cũng hiểu ý cười tà. Nếu xong việc, bọn họ chính là giàu to a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui