“Ngươi là người nào?” Thượng Sơn Hồng vẻ mặt nhăn nhó, trong lòng sợ hãi không thôi nhìn người phụ nữ trước mắt. Nàng ta đi vào phòng lúc nào mà hắn không phát hiện, bọn hắn bị đánh đập cả buổi, lại kêu gào ầm ỹ nhưng bọn thị vệ và người hầu bên ngoài không ai phát hiện.
“Ta là mẹ của con trai ta nha, các ngươi vô duyên vô cớ đem con trai ta đi, chẳng lẽ ta không thể đến đòi lại con trai sao?” Nhã Thanh híp mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai bị đánh thảm thương của Thượng Sơn Hồng, tay đưa ra đụng vào những vết sưng trên mặt hắn rồi ấn ấn vui vẻ.
Thượng Sơn Hồng muốn tránh khỏi bàn tay của Nhã Thanh nhưng lại không thể, đành phải cố chịu đựng, nhịn đau đối diện với nàng.
“Ngươi đàn bà ngu ngốc, ngươi có biết nếu thủ hạ của ta phát hiện ra thì ngươi có hậu quả gì không hả?”
“Ai nha, thủ hạ của các ngươi sao? Ta vào đây cũng được một lúc rồi, sao không thấy ai nhỉ?”
“Ngươi...” Thượng Sơn Hồng vừa khó chịu, vừa tức giận đến muốn khóc.
“Ngươi, nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi rất nhiều vàng bạc châu báu.”
“A, nhưng ta không thiếu tiền.” Nhã Thanh ngả ngớn nói, tay vuốt qua vuốt lại trên mặt Thượng Sơn Hồng làm hắn đau nhói, mặt nhăn nhó như khỉ.
“Vậy bí tịch, ta có bí tịch, nếu ngươi thả ta ra, ta liền cho ngươi.” Hết cách, Thượng Sơn Hồng phải cắn răng đưa ra hạ sách.
“Bí tịch? Bí tịch gì cơ? Nhưng mà làm sao ta biết nó có chất lượng hay là ba thứ rác rưởi cho con nít chơi chứ? Cơ mà, có khi Đối Đối nhà ta còn không thèm ấy.”
“Ngươi, ngươi mới rác rưởi ấy! Cái đồ....” Nói đến đây, khuôn mặt Thượng Sơn Hồng bị Nhã Thanh bóp mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên trong phòng khiến người ta phải sợ hãi. Nhã Thanh liếc hắn một cái, tủm tỉm cười nháy mắt với Đối Đối đang muốn bộc phát.
“Cái đồ?”
“A, a, ngươi, ngươi thả ta ra.” Thượng Sơn Hồng đau đến mức gân xanh cả người nổi lên, nhưng lại không biết làm gì, ma pháp mà hắn từng vô cùng tự hào chính là vô dụng trước người này.
“Sao ta phải ngươi ra chứ? Ta có làm gì ngươi sao?”
“Ngươi...”
“Ta làm sao?”
Thượng Sơn Hồng đau khổ khó nói nên lời, bỗng nhiên trong đầu hắn xoẹt qua cái gì đó thật nhanh. Hắn cúi xuống một chút, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn thay đổi 360 độ trở thành vẻ nịnh nọt rất chân chó.
“ Ta, không, ý tiểu nhân là tiểu nhân chính là cái đồ đáng chết, cư nhiên không biết tiểu công tử đây là bảo bối của phu nhân mà lại để thủ hạ bắt đi. Phu nhân, bây giờ người muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng xin người tha cho tiểu nhân một mạng a. Chỉ cần người muốn, cái gì tiểu nhân cũng sẽ làm.”
“Thật?”
“Thật, rất thật, phu nhân xinh đẹp. Người đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một mạng này, tiểu nhân nhất định sẽ hết lòng phục tùng người, người chỉ đông tiểu nhân không bao giờ đi tây, hoàn toàn nghe theo lời của người. Chủ nhân a.”
Thượng Sơn Hồng nói đến từ chủ nhân này cơ hồ muốn khóc, cả đời này tuy hắn chưa bao giờ làm việc gì đàng hoàng, nhưng cũng chưa bao giờ bị nhục nhã như thế này. Mạng sống của hắn giờ đang ở trên một người phụ nữ tưởng chừng hết sức bình thường, nhưng chỉ cần phật ý nàng một cái thì bao nhiêu công sức của hắn cả đời này sẽ hoàn toàn biến mất.
“A, thế cái bí tịch mà ngươi nói là gì?” Nhã Thanh vừa nói vừa khoanh chân ngồi trên ghế quý phi, Đối Đối và đứa trẻ biết ý cũng lần lượt leo lên ghế bên cạnh ngồi.
“Là bí tịch mà tổ tiên của tiểu nhân để lại ạ. Phu nhân, ngài, ngài có thể cởi trói để tiểu nhân đi lấy không?” Thượng Sơn Hồng khúm núm nói.
“Tất nhiên... Nhưng mà...” Nhã Thanh cười tủm tỉm, cố ý kéo dài giọng. “Nếu ngươi có ý đồ gì không tốt thì... coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi.”
“Vâng, vâng, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Chút tâm tư nhỏ của Thượng Sơn Hồng bị vạch trần. Hắn muốn nhân cơ hội này trốn thoát, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nàng thì hắn muốn làm gì cũng không được nữa. Sau khi được Nhã Thanh búng tay một cái mở trói, hắn không tự nhủ run rẩy đi tới cái giường lớn của chính mình ở góc phòng.
Thượng Sơn Hồng bấm một cái cơ quan ở đầu giường, cái giường liền xuất hiện một cái lỗ rỗng nhỏ. Hắn nhanh chóng từ bên trong lấy ra một quyển sách cũ nát đem đến cho Nhã Thanh.
Nhã Thanh nhìn quyển sách rồi nhìn Thượng Sơn Hồng, ý cười ở trên môi vẫn chưa tắt.
“Ngươi mở ra ta xem.”
“Này, ta không dám mở. Vì...” Thượng Sơn Hồng lấm lét nhìn Nhã Thanh.
“Vì?”
“Vì, đây là bí tịch tổ tiên để lại, tiểu nhân không dám mở.”
“Ý là ngươi chưa xem bí tịch này?” Nhã Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn không khỏi bối rối.
“Không phải, ý tiểu nhân là, lúc trước tiểu nhân có xem qua nhưng không hiểu gì. Sau này mỗi lần mở ra đọc, nếu không hiểu gì đều sẽ có một luồng chiến khí rất mạnh đánh vào người khiến thổ huyết. Tiểu nhân càng ngày càng mạnh, khi mở ra vẫn không làm gì được, luồng chiến khí này sẽ mạnh tương đương với hiện tại đánh thẳng vào người” Thượng Sơn Hải nhớ lại chuyện gì đó liền không chịu được rùng mình.
“Hử? Có cả chuyện đó?” Nhã Thanh như là không tin hỏi lại.
“Có, chuyện đó xảy ra với tiểu nhân rất nhiều lần.”
“A, nếu như xảy ra nhiều lần rồi, vậy ngươi mở ra cho ta xem đi. Cũng coi như là ôn lại chút kỉ niệm cũ.” ‘Trước khi chết’. Ba từ sau Nhã Thanh không nói thành tiếng mà mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả, nhanh chút.”
“Ta...” Thượng Sơn Hồng có chút rối rắm nhìn quyển sách bí tịch, nhưng trong mắt bỗng lóe lên tia độc ác. Hắn đưa tay ra vờ như đang lật sách, nhưng sau đó sử dụng sức lực cộng với ma pháp, nhanh như chớp quăng mạnh quyển sách về phía bọn Đối Đối đang ngồi. “Các ngươi đi chết đi!”
Một thứ bột màu trắng từ trong quyển sách bay ra, bay thẳng về phía Đối Đối và ba anh em sinh đôi ngồi. Đối Đối đưa tay muốn ngăn cản nhưng không kịp, chỉ biết nhìn bốn đứa trẻ đang trợn to mắt không tin được tiếp nhận thứ thuốc trắng kia bay về phía mình.
“AAAAAAAAAA...” Tiếng hét thảm đau đớn vang vọng khắp căn phòng.