Mùa đông năm Hưng Khánh thứ mười, bệnh tình của Liên Chi Hoa trở nặng, triền miên trên giường không sao dậy nổi.
Một ngày, tinh thần tốt hơn đôi chút, nàng ngồi bên ngoài hành lang, bình thản ngắm nhìn làn tuyết lặng lẽ rơi trước mái đình.
Bất Du bưng ly trà nóng bên cạnh, hầu hạ không rời nửa bước.
Trường Khanh mới từ triều về, chưa kịp phủi đi tuyết đọng trên người đã vội vàng trở vào nhà, lấy chiếc áo lông chồn màu trắng mà nàng thích nhất ra choàng lên người cho nàng, sau đó không quên thắt chặt đai lưng: “Nương, trời lạnh lắm, chúng ta về phòng nhé?”
Liên Chi Hoa lắc đầu, Bất Du nhẹ giọng nói: “Nương muốn ngồi ở bên ngoài một lát.”
Liên Chi Hoa mỉm cười, giơ tay xoa xoa khuôn mặt ướt lạnh của con trai.
Đôi mắt này, hàng lông mày này, hoàn toàn không giống ai kia.
Chỉ có bàn tay trắng trẻo thon dài là còn có chút tương đồng.
Nàng bất chợt thấy thảng thốt.
Ba mươi năm trước, cũng từng có đôi tay như thế này khoác lên người nàng một chiếc áo lông cừu, còn thắt đai lưng cho nàng.
Cách thắt kỳ lạ, thắt ra một cái nơ cũng khá khó coi, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Nàng dần dần ngủ thiếp đi.
Bốn mươi tám năm, bỗng nhiên như một giấc mộng.
…
… Năm ấy hắn bệnh nặng, gọi riêng mình nàng tới cạnh giường mình, liên tục dặn dò không ngớt: “… Trường Khanh giống nàng, ổn trọng, thức thời, biết tiến biết lùi, ta rất yên tâm.
Bất Du thực ra rất thích đi theo ta.
Con bé vừa ham chơi vừa hay quậy phá, nhưng nàng cũng đừng có quản nó chặt quá.
Ta để cho nàng tự do, nàng hãy dẫn nó đi du ngoạn trời nam đất bắc đi, đừng ở lại trong kinh thành làm gì.
Gặp được ai đối xử tốt với mình thì cứ ở bên người đó.
Cũng tại ta tùy hứng làm bậy mà khiến cho nàng lỡ làng đến hai mươi năm.
Chi Hoa… xin lỗi.” Hắn dừng lại họ sặc sụa, giọng nói khản đục, ánh mắt mông lung mờ mịt: “Chỉ là ta nghĩ, nàng là người lòng mang thiên hạ, tất nhiên sẽ không để mặc ta làm xằng làm bậy.
Ta không làm minh quân cũng chẳng sao, miễn là có hiền tướng như nàng lưu lại bên ta cả đời, dù chỉ nhìn thôi cũng được… Chi Hoa, nàng có oán trách ta không?”
Thấy nàng cúi đầu không đáp, hắn lại mỉm cười mà nói: “Cho dù nàng có trách ta, tiết Thanh Minh năm sau vẫn phải thắp cho ta một nén hương nhé, coi như là vì con cái của chúng ta đi… Có vậy ta mới an lòng nhắm mắt ở nơi chín suối.”
Nàng rốt cuộc cũng trừng mắt với hắn: “Ai nói là con của ngài, ai nói thế hả?!”
Hắn đã bệnh tới mức đầu cũng không nâng lên nổi, chỉ biết nhìn nàng, cười cười nịnh nọt: “Được rồi được rồi, nàng nói là con ai thì chính là con người đó.
Chỉ là con của nàng, ta đều coi như con mình, được không?”
Hắn bệnh rồi, già rồi, đã không còn dáng vẻ tuấn mỹ phong lưu năm ấy, thế nhưng nụ cười kia vẫn luôn xán lạn như vậy, chói mắt đến mức khiến cho người ta phát ghét.
Nàng gục đầu, nhẹ nhàng ngả vào ngực hắn.
Đời này của nàng, chưa từng khóc đến quặn lòng như thế.
…
Cát bụi mịt mùng năm xưa trải khắp đời này kiếp này, vùi trong phong hoa tuyết nguyệt.
Cả cuộc đời này, hắn chỉ có thể là vị vua ngoan cố, còn nàng chỉ có thể là hiền tướng của hắn mà thôi.
Họ Tần làm vua, họ Liên buộc phải đời đời trung lương.
Sau này người đời bàn tán chuyện giang sơn mỹ nhân của hắn, chưa từng có ai nhắc tới tên nàng.Tác giả có lời muốn nói: Là sống không gì luyến tiếc, hay là quyến luyến một kiếp phù du?HOÀN.