Tôi và Chu Dương lập tức im lặng đi lên lầu, vừa đến cửa phòng liền quay sang nhìn nhau cười ha hả.
Không thể không nói, đàn ông hấp dẫn nhất khi họ làm việc một cách nghiêm túc.
Chu Dương — người luôn cợt nhả mọi lúc mọi nơi, khi đeo tạp dề có in hình Doraemon của tôi đứng trước bàn nấu ăn và cắt rau, đã tạo nên một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ. Tôi đưa mắt liếc qua góc nghiêng thần thánh cho đến yết hầu của cậu ấy, rồi nhìn cánh tay bởi vì dùng sức mà hiện ra những đường cơ bắp đẹp đẽ, sau đó lại nhìn những miếng khoai tây tỉ mỉ cậu ấy cắt ra, tôi không khỏi cảm thán một câu, “Dù sau này không làm ở công ty trò chơi nữa, thì cậu vẫn có thể chuyển sang làm đầu bếp.”
Dưới tay cậu ấy là dao pháp liên tục không ngừng, khịt mũi nói, “Còn tưởng chị nhìn em chăm chú lâu như thế là vì bị sắc đẹp của em mê hoặc.”
Tôi liếm môi, không trả lời, “Thật sự không biết cậu còn có bản lĩnh này.”
Cậu ấy còn đang tiếp tục thái những nguyên liệu khác, nghe vậy liền dừng lại rồi nhìn tôi đầy ẩn ý, “Chuyện chị không biết còn nhiều lắm.”
Đây là câu lúc trước tôi đã nói, thế mà cậu ta vẫn nhớ rõ.
“Như nhau cả thôi.” Tôi uể oải dựa vào tường đáp lại một câu, nhìn một hồi vẫn không nhịn được tò mò hỏi, “Sao cậu lại học nấu ăn?”
Cậu ấy đang bận tay, thuận miệng trả lời cho có lệ, “Vì chị đó.”
Tôi đảo mắt xem thường, “Thôi quên đi.”
Cậu ấy cười lắc đầu, “Nếu em nói cho chị nguyên nhân thật sự, nhất định chị sẽ không vui.”
Tôi đứng thẳng dậy, nheo mắt nhìn cậu ta, “Cậu nói như vậy thì chẳng phải càng làm tôi tò mò hơn sao?”
Cậu ấy vừa mở bếp vừa nói, “Vì bạn gái cũ của em. Họ thích nấu mấy món ăn ngon nên em đã đi học.” Cuối cùng, cậu ấy nói thêm một câu, “Rốt cuộc vẫn chia tay thôi.”
Không biết vì sao câu cuối này làm tôi cảm thấy khó chịu, như thể cậu ta làm gì có lỗi vậy, trong lòng không thoải mái nên tôi bước ra khỏi bếp.
Chu Dương làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi “Em nói chị sẽ không vui mà.”
Tôi quay đầu lại, nói như thật, “Là mùi khói dầu làm tôi ngạt thở chết mất!” Nói xong tôi đi ra ngoài đóng sầm cửa kính phòng bếp lại.
Tiếng cười của Chu Dương từ bên trong truyền ra, “Vậy thì cần thay cái máy hút mùi này rồi.”
Thành thật mà nói, tôi không phải là người nhỏ mọn cho lắm, nhưng những lời Chu Dương nói làm cho tôi nhớ đến bản thân đã từng vì Giang Diệp Húc mà học nấu ăn. Rốt cuộc, tôi và anh ta cũng không còn ở bên nhau nữa, quan trọng hơn là học nhiều năm như vậy, tài nấu nướng của tôi cũng không bằng Chu Dương.
M.ẹ n.ó.
Khi Chu Dương nấu xong đồ ăn và bày ra bàn, thì tôi đang chơi game trong phòng khách để trút giận. Cậu ấy đi tới xem một hồi, đột nhiên hỏi tôi, “Trước kia chị chơi với ai trò này vậy?”
Tôi không ngẩng đầu lên, bắt chước giọng điệu của cậu ta: “Nếu chị nói cho cậu biết, chắc chắn cậu sẽ không vui.”
“Chà, chồng cũ của chị à?”
Tôi tạm dừng trò chơi, quay sang nhìn cậu ta với cảm giác vui vẻ không sao nói rõ được, “Không phải tên đó, mà là bạn trai cũ. Anh ấy chơi rất hay.”
Tôi và Giang Diệp Húc chưa từng hẹn hò với nhau, cứ như thế trực tiếp kết hôn.
Chu Dương nhìn tôi chằm chằm một hồi, chậc lưỡi lảng sang chuyện khác, “Qua đây ăn cơm đi, nếm thử món ăn Dương Châu em làm xem thế nào.”
Tôi đặt điều khiển xuống rồi đứng dậy đi tới bàn ăn nhìn qua, ba món mặn một món canh và đều là những món tôi thích ăn. Có điều… nhìn thế nào cũng không phải ẩm thực của Dương Châu.
“Đừng nói là…” Tôi chỉ vào mấy món ăn nhìn cậu ta, “Gọi ẩm thực Dương Châu bởi vì đó là món ăn do Chu Dương cậu làm đấy nhé.”
Cậu ta cười híp mắt đưa cho tôi đôi đũa, “Chị nói xem sao hai ta lại ăn ý như vậy.”
Tên đ.i.ê.n này!
“Cái này mà cũng gọi là ăn ý à.” Tôi bĩu môi, gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
VL, thực sự là ngon hơn tôi làm rất nhiều.
Trước mặt đồ ăn ngon thì ai thèm để ý đến bạn trai cũ, bạn gái cũ chứ.
Tôi và Chu Dương tiếp nhận trọn vẹn bữa cơm này. Sau khi ăn uống no nê, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra lương tâm của mình và quyết định đi rửa bát.
Chu Dương ngăn tôi lại, “Để em rửa. Em vẫn cần tích lũy điểm hảo cảm từ chị.”
Tôi buồn cười vỗ cánh tay cậu ấy, “Sao cậu không ngồi đây chơi Galgame đi?”
Cậu ấy cười nói: “Sao có thể chứ, nhiều nhất em cũng có thể được xem là nam chính của trò chơi Otome đấy, là một ứng cử viên được tuyển chọn.”
Bối cảnh của trò chơi Otome mà chúng tôi dự tính, là tất cả nam chủ đều theo đuổi tình cảm của nữ chủ.
Thằng nhóc Chu Dương này đắc ý quá mức rồi.
Thấy tôi không nói lời nào, cậu ta liền cười, “Em cảm thấy được lắm, duyên phận giữa người với người nợ đến, nợ đi mới có ý nghĩa. Nếu thật sự ngại thì chị cứ làm bạn gái em là xong.”
Bộ dạng cậu ấy nói lời này dĩ nhiên là đang đùa. Tôi vốn định liếc cậu ta một cái, nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại khiến tôi nảy ra một ý tưởng xấu xa, liền tiến đến trước mặt người đối diện, ngẩng đầu lên và hôn cậu ấy.
Như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hoàn toàn không khơi dậy một chút ham muốn nào.
Chu Dương sửng sốt một hồi, yết hầu khẽ nhúc nhích, giả vờ bình tĩnh hỏi, “Sao nào? Chị đồng ý rồi à?”
Tôi cũng thoải mái trả lời, “Không có, đột nhiên muốn hút thuốc thôi.”
Hừ, nếu cậu ta muốn làm bộ để giữ thể diện thì tôi đây cũng làm được chứ sao.
Cậu ta ủ rũ cười một cái, “Xem ra là chị ăn hết kẹo rồi, ngày mai em sẽ mang thêm cho.”
“Đừng nói là nhà cậu bán kẹo đấy nhé?” Sao cậu ta lại thích tặng kẹo như thế nhỉ. Trước đây tôi đã nói với cậu ấy rằng tôi thực sự không còn hút thuốc nữa, và cậu ấy đã đem cho tôi một hộp.
Chu Dương lại bắt đầu giở trò, “Đúng vậy, hơn nữa sẽ khuyến mãi cho chị một cái thẻ VIP.”
Nhảm c.h.ế.t được, bỏ đi vậy.
—
(Còn)