Đợi Em Nói Yêu Anh

Lâm Vũ bị anh mạnh mẽ lôi kéo vào bên trong, ánh mắt cô dõi theo hai cánh cửa buồng quay đang dần được đóng chặt lại, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng ngay
trước mắt, hai hàng lông mày khẽ nhíu, không biết chuyện gì đang xảy ra

"Anh hai...."

"Anh rất khó chịu. Cực kì khó chịu"

"Hả"

Lâm Vũ vì anh nói một câu không đầu không đuôi mà cả người ngẩn ra, trong
mắt tràn đầy nghi hoặc, chỉ biết vô thức hỏi lại một tiếng. Không chờ
cho cô nói xong, Trình Hạo bên kia đã dùng một ngón tay đặt ở trên môi
của cô, nhanh chóng mở miệng tiếp tục, trong ánh mắt nhu hòa thường ngày xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng thấy khiến cho cô bất giác im lặng

"Nghĩ đến việc người đầu tiên khiến em rung động không phải anh làm anh khó
chịu. Nghĩ đến việc em sẽ ở cùng nơi này cùng người khác đính ước bên
nhau một đời càng khiến cho anh khó chịu. Nếu như có một ngày chúng ta
không ở bên nhau nữa..."

"Không thể nào. Anh hai, anh là anh hai của em, cả đời là..."

Cô nghe thấy mấy lời của anh, nhất là câu nói cuối, vội vã xua xua tay mở
miệng muốn đảm bảo, chỉ là khi cô vừa nói được một nửa liền lại thấy anh đưa tay lên miệng cô ý bảo cô im lặng, cô thậm chí còn cảm thấy ánh mắt anh vì lời nói của cô mà thoáng tia ảm đạm.

"Vật nhỏ, em vẫn không hiểu"

Anh bất đắc dĩ nói

"Anh vốn không muốn làm anh hai của em. Từ rất nhiều năm trước anh đã không chỉ muốn làm một người anh trai đơn thuần"

Đúng vậy, anh rất tham lam, ít nhất anh từng cảm thấy mình như vậy. Từ rất
nhiều năm trước, anh vốn tưởng rằng mình cứ như vậy ở bên cạnh cô là tốt lắm, cứ như vậy chăm sóc cho cô thực sự đã là tốt lắm. Chỉ là, không
biết từ lúc nào anh càng cảm thấy bản thân mình ích kỉ, không muốn cô đi ra ngoài, không muốn cô ở cùng ai, không muốn cô cứ như vậy ngày một
đối với anh xa cách. Trong suốt thời gian cô trầm cảm, chỉ một mình anh ở bên cô, anh lại thực ích kỉ cảm thấy thật vui vẻ, chỉ cần cô cứ như vậy dính lấy anh không rời, cứ như vậy ỷ lại vào anh, những người khác, đâu có còn ý nghĩa gì nữa? Cũng vì chuyện đó, mà chính lúc cô trốn ra ngoài chơi có một tuần, cả hai người lần đầu xảy ra tranh chấp, cô cho rằng
anh độc đoán,chỉ mình anh biết, là anh tham lam, lại như vậy ích kỉ.
Ngay từ lúc bàn tay hai người nắm chặt lại, anh đã biết, cuộc sống của
hai người sau này sẽ dính chung một chỗ, không thể tách, cũng không được phép tách ra..

Anh nói xong một câu, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, thở dài một hơi, nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng đôi môi của mình
thay thế hai ngón tay, hai cánh môi vì thế mà dính chặt, không một kẽ
hở. Ở trên vòng quay nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả công viên trò chơi
hàng trăm người qua lại nhộn nhịp, gió vẫn thổi, gió mùa xuân man mát dễ chịu. Ở bên trong một vòng quay nhỏ, một cô gái ngồi ở trên một bên
ghế, đầu hơi hơi ngẩng lên, chàng trai đứng trước mặt cô gái, cả người
cúi xuống hướng về phía trước, đôi mắt nhắm chặt lại, hai hàng mi vừa
dài vừa cong khẽ cụp xuống. Một bàn tay anh khẽ nâng cằm của cô lên, một bàn tay khác đỡ đằng sau gáy của cô, đôi mắt cô mở to hết cỡ, giống như ngạc nhiên, lại giống như không thể nào tin được, cả người bất chợt
khựng lại. Cũng may là chỉ sau một khắc, anh đã buông cô ra, cô cũng từ
trong thất thần hồi phục lại, hai ngón tay vô thức miết nhẹ lấy môi của
mình, cảm giác giống hệt như lần đầu tiên lúc anh bị bệnh, chỉ khác là,
lần này, anh tỉnh táo, cô cũng rất tỉnh táo. Lâm Vũ vốn là người thông
minh, dù là trong chuyện tình cảm có chút ngờ nghệch nhưng cũng không
đến mức cái gì cũng không biết, hơn nữa nếu như sau nụ hôn lần này, cô
còn có thể tỏ vẻ không biết gì thì cô cũng sẽ tự đem mình ra phỉ báng
một phen. Nhưng mà... chuyện này...

Người kéo cô lên từ đáy vực lúc cô tuyệt vọng nhất, là anh.

Người đưa bàn tay nắm lấy tay cô lúc cô độc nhất, cũng là anh

Anh là người cho cô hơi ấm, cũng là người cho cô niềm tin.

Anh

Là lẽ sống của cô.

Từ trước đến giờ....chưa bao giờ thay đổi

Vốn tưởng rằng hai người cứ như vậy ở bên cạnh nhau, quan tâm, chăm sóc,
bảo vệ, tự nhiên giống như nó phải như thế, không so đo, cũng không cần

phải phân biệt rạch ròi

Chỉ là, những lời anh nói hôm nay, đột
nhiên khiến cho cô hoảng hốt, những cảm xúc không rõ chợt trào lên hòa
lẫn vào nhau khiến cô không cách nào kiểm soát, cũng không cách nào
khiến cho cô bình tĩnh.

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh dần được thay thế bằng sự nhu hòa quen thuộc, anh bất chợt cười nhẹ, lại đặt một nụ hôn lên trán cô, một tay vuốt ve mái tóc dài của cô, nhu tình trong
mắt không hề che dấu, lần đầu tiên cô cảm thấy nó rõ ràng đến thế, rõ
ràng đến mức muốn nhấn chìm cô vào trong.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá"

Anh nói

"Vật nhỏ, từ trước đến giờ anh chưa từng bắt buộc em điều gì, cũng không
muốn bắt buộc em điều gì. Anh đã từng nói, chỉ cần em được vui vẻ, anh
sẽ vui vẻ."

"Anh chỉ muốn mình nói ra trước khi quá muộn. Còn em, chỉ cần nhớ, anh...sẽ mãi ở đây"

Anh nói. Từng câu từng chữ gợi lên trong cô những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng vẫn là sự dịu dàng quen thuộc, vẫn là sự ấm áp ấy,
vẫn là anh, lại trở nên khác biệt. Rất rất lâu sau đó, cô mới hiểu rằng, lời nói ấm áp nhất trên đời, không phải là lời hẹn thề bên nhau trọn
kiếp, chỉ đơn giản có vài từ

"Anh sẽ mãi ở đây"

... ...... ...... .........

"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không rảnh đâu"

"Bạn học, bạn..."

"Bạn học? Nếu như tôi không nhầm cô mới học năm nhất, như vậy vẫn nên gọi một tiếng học tỷ mới đúng"

Lâm Vũ khoanh hai tay lại, khuôn mặt tinh xảo thấp thoáng vẻ trào phúng
nhìn người đối diện. Nhanh nhue vậy đã muốn đến tìm cô thăm dò, thậm chí còn nhanh hơn cô tính nữa, quả nhiên không khiến cho cô thất vọng. Đúng như những gì cô dự đoán, một buổi hẹn hò nho nhỏ qua một vài tên"chó
săn" lập tức trở thành tin nổi bật trong trường, trên diễn đàn không
thiếu bài viết, ảnh được chụp rất nhiều, thậm chí còn có cả bức hai
người nhìn như đang ôm nhau. Cũng phải thôi, cô đã "tạo điều kiện như
vậy, nếu khôbg chụp được bức ảnh nào ra hồn, đăng một cái tin hợp ý thì
quả thực cũng quá vô dụng rồi. Chỉ là, cô thực sự thắc mắc, Diệp Tuyền
này, bất kì ai đến gần anh hai đều như vậy hẹn ra gặp mặt, Lâm Nhiên đã
vậy, Ella cũng như vậy, cô ta không biết rằng một chiêu chỉ có thể dùng
hai lần sao?

"Học... tỷ"

Lời nói giống như nghiến răng nghiến lợi từ trong cổ họng phát ra

"Không phải nói nữa, cô là Diệp Tuyền phải không"

Lâm Vũ bày ra một thái độ kiêu ngạo không giống với mình, giống như một con khổng tước nhìn từ trên cao xuống, tạo ra một khí thế khiến người ta
không thể khinh nhờn

Diệp Tuyền bất giác bị hỏi lại, vô thức gật
đầu. Vốn trong lòng cô ta rất khó chịu, mấy người coo ta thuê đi theo
dõi mang lại tin tức khiến cô ta chỉ muốn nổi điên. Sáng hôm nay cô ta
liền sai một đám người đi" giải quyết", lại không hề thấy có chút tin
tức nào báo về khiến cô ta cực kì sốt ruột. Cô ta không biết rằng đám
người đó đã sớm bị Lâm Vũ xử lý từ lâu...

"Như vậy, cô là kẻ luôn bám theo Hạo sao?"

Lâm Vũ bày ra một khuôn mặt kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt
sắc lạnh nhìn người trước mặt, giọng nói nâng cao lên, một chữ "Hạo" gọi đặc biệt thân thiết. Diệp Tuyền nghe thấy Lâm Vũ hỏi như vậy, vốn từ
chủ động chuyển thành bị động, lại nghe thấy thái độ giống như tra hỏi

kia, hai tiếng "đeo bám" quá mức chói tai khiến cô ta không kịp phản
ứng, chỉ bất giác thốt ra một từ

"Không"

Ngay sau đó lại
cảm thân mình không việc gì phải chột dạ, chậm rãi điều chỉnh hơi thở
của mình, có chút nóng nảy nói lớn lên, giọng nói không dịu dàng giống
như thường ngày

"Học tỷ, hai từ "đeo bám" kia không thể nào phát ngôn bừa được. Nói như vậy thật oan cho em quá"

Nhìn Diệp Tuyền lại sắp sửa bày ra một bộ dạng muốn giả bộ ủy khuất như mọi
khi, Lâm Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, thoải mái tựa người vào một
gốc cây, đôi môi đỏ mọng khẽ mở

"Vậy sao, sao tôi lại nghe nói có nhiều người đeo bám Hạo như vậy khiến anh thực khó chịu. Hạo là người
lịch sự như vậy mới không tiện từ chối, đối với ai cũng cư xửa ôn hòa
khiến họ dễ hiểu lầm. Nếu như hiểu lầm cô thì tôi đành rút lại lời lúc
nãy vậy"

Diệp Tuyền nghe Lâm Vũ một tiếng Hạo, hai tiếng Hạo cực
kì thân mật thì chỉ cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười ngọt ngào hỏi lại

"Học tỷ, không sao. Chỉ là hai người dường như...um.. rất thân thuộc"

Hai người trong miệng cô ta chính là Trình Họa và Lâm Vũ. Nghe được câu
này, Lâm Vũ lại càng cười đến thoải mái, không trực tiếp trả lời mà chỉ
chậm rãi hỏi lại

"Cô nghĩ sao?"

Không đợi Diệp Tuyền trả lời, Lâm Vũ lại nói tiếp

"Thân thuộc? Thật ra thì từ này có vẻ không đủ để diễn tả mối quan hệ giữa hai người chúng tôi"

Khi nói câu này, gương mặt cô hơi ngửa ra sau, trong ánh mắt bất giác toát
ra sự vui vẻ không thể che giấu càng khiến Diệp Tuyền đứng phía trước
thêm tin tưởng. Thực ra về việc này Lâm Vũ cũng không hề nói dối, bao
nhiêu năm gắn bó, quan hệ giữa hai người đã không thể chỉ dùng hai từ
'thân thuộc' để hình dung. Trải qua thời gian dài như vậy, những sự ăn ý dường như đã không thể đo đếm, mặc dù không một ai hỏi nhưng cả hai đều hiểu rõ một điều, chính là trong mối quan hệ này, mỗi người đều quý
trọng đối phương hơn chính bản thân mình.

"Học tỷ, chị là bạn gái của học trưởng sao?"

Diệp Tuyền do dự hỏi một câu, ánh mắt cũng tối sầm xuống xẹt qua tia sắc
lạnh, hai bàn tay đặt hai bên bất giác nắm chặt lại. Lâm Vũ thì vẫn giữ
nụ cười nửa miệng, ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Tuyền, dông dài như vậy, cuối cùng thì cũng hỏi đến chuyện chính rồi sao? Cô thong thả nghịch
nghịch hai đầu ngón tay của mình, hỏi lại

"Ha, đúng thì sao... mà... không đúng thì sao? Cô hẹn tôi ra đây chỉ để hỏi câu này, rảnh quá sao? "

Nói hết câu, Lâm Vũ liền ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuyền, từ
trong đôi mắt to tròn của cô ta nhìn thấy một tia ngạc nhiên còn kèm
theo cả sự.. tức giận. Tức giận sao? Mới như vậy đã tức giận? Tôi còn
chưa có chơi đủ đâu.

Lâm Vũ đột nhiên buông hai tay xuống, bước đến
gần trước mặt Diệp Tuyền, cả người bất chợt tỏa ra sát khí mơ hồ khiến
cho cô ta giật mình bất giác lui lại phía sau, nội tâm run rẩy. Thực
đáng sợ. Ánh mắt của cô ta sao lại đáng sợ như vậy, rét lạnh giống như
muốn giết chết cô vậy.


"Cô rốt cuộc muốn xác nhận để làm gì? Hay là lại muốn tìm cách "xử" tôi giống như... Lâm Nhiên"

Lâm Vũ nói. Diệp Tuyền giật mình, không nghĩ tới Lâm Vũ đột nhiên đề cập đến chuyện như vậy, cười khan hai tiếng biện hộ

"Học tỷ, chị đang nói chuyện gì vậy chứ. Em thực sự nghe không hiểu"

Lâm Vũ khuôn mặt lạnh tanh, một bước lại một bước áp sát cô ta, cao giọng nói

"Không hiểu? Ở chỗ nay chỉ có tôi với cô mà còn muốn giả bộ. Tôi nói cho cô
biết, nhóm người mà cô cử đến hôm nay đã bị Hạo bắt gặp, anh ấy rất lo
cho tôi, cũng rất tức giận. Cô nói xem, nếu như anh ấy biết tất cả đều
là do cô sai khiến, anh ấy sẽ đối xử với cô như nào đây?"

"Không thể nào"

Diệp Tuyền đột ngột hét lên

"Không thể nào. Anh ấy tuyệt sẽ không tin đâu. Anh ấy làm sao có thể tức giận được chứ. "

"Không thể? Sao cô biết là không thể. Mấy người kia đã khai ra hết rồi. Cô nói xem, rốt cuộc tôi làm sai cái gì mà cô lại cử người hại tôi như vậy"

Giọng của Lâm Vũ hết sức quyết liệt, cả người không ngừng tiến về phía trước, khí thế áp bức càng tỏa ra kinh người

"Không thể nào, bọn chúng không thể nào khai ra..."

Nói được một nửa mới phát hiện mình nói hớ, Diệp Tuyền vội vàng lấy hai tay bịt miệng mình, không để ý trong mắt Lâm Vũ xẹt qua một tia ranh mãnh.

"Ha, sao cô chắc chắn như vậy chứ. Tôi chỉ nói thử vậy thôi mà. Chẳng lẽ, việc này thực sự là do cô làm."

Diệp Tuyền bị Lâm Vũ quay như chong chóng, rốt cuộc không nhịn được nữa, xé
toạc khuôn mặt hiền lành ngọt ngào, ánh mắt cay nghiệt nhìn Lâm Vũ ngay
trước mặt mang một bộ dáng thản nhiên

"Chị dám lừa tôi"

"Lừa. Tôi lừa cô. Buồn cười. Cô không làm, ai có thể bắt cô thừa nhận? Còn
nữa, cô nghĩ rằng tôi rảnh giống như cô sao? . Nếu như tôi không nhầm,
Lâm Nhiên cũng là bị cô hại như vậy phải không. Vài ba tấm ảnh với vài
lời bịa đặt đã có thể hại người ta như vậy. Chậc chậc, xem ra cô thực sự muốn hủy hoại danh dự người ta. Chỉ là tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc vì sao cô làm thế? Lâm Nhiên đối với cô cũng đâu có đắc tội gì?"

Diệp Tuyền nghe nói như vậy, nghĩ nghĩ một lúc, nhìn xung quanh, rồi cực kì
thoải mái cười lớn, không còn chút dáng vẻ hiền lành hằng ngày

"Lâm Nhiên, cô ta thì sao. Dám đắc tội với tôi, lại còn bám theo học trưởng không buông. Không phải vênh váo lắm sao, không phải vẫn thua dưới tay
tôi sao"

"Vậy đúng là do cô làm. Cô dám như vậy thừa nhận? Cô không sợ cô ấy trả thù sao"

"Ha ha, trả thù? Cô ta? Một con ranh gia cảnh bình thường có thể làm gì
được tôi chứ. Còn nữa, thừa nhận thì sao, ở khu vực vắng vẻ này chỉ có
tôi với cô, cô nghĩ rằng... mọi người sẽ tin lời cô nói hay sao"

"Ah, như vậy sao.... nếu như tôi đoán không nhầm, vụ của Trương Ngạn Nhi năm đó cũng là do cô làm có phải không?"

Trương Ngạn Nhi chính là nữ sinh bị Diệp tuyền sai người đến xâm hại, vì quá
nhục nhã uất hận mà phải bỏ học, nghe nói sau này còn mắc chứng trầm
cảm. Vụ việc này chính là Lâm Vũ tận mắt chứng kiến. Không ngờ, Diệp
Tuyền lại càng thoải mái cười, gật đầu thừa nhận, một bộ dáng không coi
ai ra gì

"Đúng vậy, thì sao. Ai bảo cô ta sinh ra khuôn mặt đẹp như vậy, khiến cho người ta chán ghét"

"Diệp Tuyền, không ngờ mặt mũi cô xinh đẹp như vậy, lòng dạ còn độc hơn rắn
rết. Cô ngày nào cũng đeo một bộ mặt giả tạo như vậy, không thấy chán
sao?"

"Chuyện của tôi, không cần cô xen vào. Ella, cô tên Ella
phải không? Tôi không cần biết cô và học trưởng là quan hệ gì, tôi nói
cho cô biết, đừng có đối đầu với tôi. Cha của tôi sẽ khiến cô cút khỏi
trường này. Nghe cho kĩ, học trưởng là của tôi, nếu như cô còn dám....
thì...."

Diệp Tuyền kia làm một động tác đặt tay lên cổ biểu thị
một động tác "sát" sau đó hung hăng bỏ đi, không thèm nhìn đến Lâm Vũ
đang "giả bộ" vì lời đe dọa của coi ta mà sợ hãi. Đợi đến lúc bóng dáng
màu hồng kia khuất hẳn, bất chợt giữa không gian thanh vắng nổi lên vài
tiếng xào xạc nho nhỏ, sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ một bụi cây
chui ra, nhanh chóng nhảy đến trước mặt Lâm Vũ.


"Quay được không?"

Lâm Vũ hỏi

"Quay được quay được. Tmd, chơi kiểu này thật là TMD kích thích"

Cô gái ở trước mặt cười đến sung sướng không phải ai khác chính là Linda
với mái tóc màu xoăn dài đến tận eo, trên tay cầm máy quay mini, trong
mắt tràn ngập vẻ khoái trá. Lâm Vũ kiểm tra lại thước phim, hài lòng
cười cười. Ngay khi Diệp Tuyền hẹn gặp, Lâm Vũ đã biết thời cơ nay đã
đến, liền mở miệng chủ động chọn địa điểm. Diệp Tuyền có nằm mơ cũng
không tài nào đoán được Lâm Vũ đã có kế hoạch sẵn mà nhờ người túc trực ở đây, khiến cho cô ta thoải mái mà thú nhận tất cả. Hơn nữa, trong suốt
quá trình, Lâm Vũ chính là đã biết nhưng vẫn nói là không biết, thường
xuyên hỏi ngược lại khéo léo đưa đẩy từ từ khiến cho Diệp Tuyền nói ra
tất cả. Không phải cô ta muốn dùng dư luận mà kéo cô xuống vực sao, lần
này, Lâm Vũ cô rốt cuộc phải chống mắt lên xem, mọi người rốt cuộc sẽ
phản ứng thế nào khi bộ mặt thật của cô ta được phơi bày

Reng reng

Điện thoại tromg túi bất chợt đổ chuông, Lâm Vũ vội vã lấy ra xem, khi nhìn
thấy tên người gọi đến thì không khỏi nhíu mày lại, áp điện thoại vào
một bên tai lắng nghe.

"Alo"

"Nhóc, em đang ở đâu. Tôi có chuyện rất quan trọng, chúng ta gặp nhau ở sân bóng rổ. Mau một chút, thực sự rất quan trọng"

Nghe giọng nói pha chút vui sướng, ngay sau đó là tiếng tít tít thật dài,
Lâm Vũ nhìn gương mặt thắc mắc của Linda, nhún nhún vai tỏ ý mình cũng
không biết, đưa lại máy quay cho cô sau đó liền cải trang một chút, đi
tới sân bóng rổ. Từ xa nhìn lại đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đi đi lại lại có vẻ rất sốt ruột, đến khi cô tiến lại gần, nhìn thấy khuôn
mặt quen thuộc của anh khiến cho cô không khỏi giật mình. Người trước
mặt không ai khác chính là Hàn Minh đã mất tích mấy ngày nay, chỉ
là....đây thực sự là công tử phong lưu mà Lâm Vũ cô quen biết ? Một
người luôn luôn chú trọng hình tượng như anh lúc này lại hai mắt thâm
quầng, đầu tóc rối bù, vài sợi râu lún phún cũng chưa được cạo, quần áo
thì nhăn nhúm. Anh rốt cuộc là chui từ xó nào ra vậy. Hàn Minh không
quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của cô, vui sướng nhét vào tay cô một
xấp ảnh khiến cô không hiểu, đến khi cô xem xong chân mày đang nhíu lại
bất chợt dãn ra, trong mắt là sự kinh ngạc không thể tin được

"Đây là..?"

Những tấm ảnh trong tay cô không gì khác chính là mấy tấm ảnh gốc trước khi
mặt cô bị cắt ghép vào. Chỉ là giữa hàng nghìn hàng vạn tấm ảnh, anh làm sao có thể tìm được?

"Anh mất tích mấy ngày nay cũng là vì cái này"

"Ừ, thằng bạn của anh sau khi xem bức ảnh trên diễn đàn nói rằng cảm thấy
rất quen thuộc, thế là anh liền lục lại tất cả lịch sử trên máy tính của nó, trải qua nhiều ngày như vậy mới tìm được. Quả nhiên trời không phụ
lòng người tốt mà"

Nói xong, anh lại nắm hai vai của cô, nhìn ngó một hồi mới thở ra

"Thật may quá. Anh nghĩ em sẽ không chịu được. Bây giờ chỉ cần đăng mấy tấm
ảnh gốc lên, viết một bài phân tích liền có thể cứu vãn tất cả. Nhóc,
xin lỗi để em đợi lâu như vậy, cũng lâu như vậy không có liên lạc để em
một mình gánh chịu. Anh cũng chỉ muốn tìm ra sớm nhất...."

Lâm Vũ đưa mộ bàn tay lên che miệng anh lại, cảm thấy có thứ gì đó cay cay
chực trào lên khóe mắt. Lại nhìn bộ dáng lôi thôi của anh một lượt,
trong lòng không khỏi có dòng nước ấm chảy qua, xúc động như vậy, cảm
kích như vậy, đến khi muốn mở miệng lại không có cách nào nói ra thành
lời. Lâm Vũ tuy rằng tâm tình lạnh nhạt, nhưng, cũng không phải là kẻ vô tình máu lạnh không hiểu lý lẽ. Hàn Minh này, ngốc như vậy, nếu như
không phải thiệt lòng quan tâm cô, sao có thể vì cô vất vả như vậy. Hơn
nữa, ánh mắt của một người, vốn là không thể nào che giấu, cũng không có cách nào che giấu

Hàn Minh thấy cô nhìn anh không nói gì, bỏ tay của cô ra, mỉm cười khúc khích, giọng nói ngả ngớn quen thuộc lại vang lên

"Như thế nào? Cảm động quá rồi có phải không?. Không cần cảm tạ anh đâu, hôn một cái liền được rồi"

Lần này, cô lại không có trực tiếp cho anh một trận, môi mím chặt lại, nửa
ngày mới nói được một câu, nghẹn ngào bao hàm biết bao nhiêu cảm xúc

"Cảm ơn anh"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận